Giấc Mơ Ngọt Ngào

Chương 11: Ngôi sao thứ mười một




Sau khi trở lại thành phố C, chỉ còn mấy ngày nữa là Mộc Lạc Lạc khai giảng nên đã dọn đồ vào trong trường học. Bây giờ trong hiệu sách chỉ còn lại mỗi Đại Vị Hi.

Tịch Triệt thì bận bịu với công việc, thỉnh thoảng có đến nhà sách nói chuyện với cô.

Hoạt động sinh hoạt của Đại Vị Hi quay quanh việc viết sách ở quầy lễ tân, thỉnh thoảng thì tiếp một vài vị khách ghé qua hiệu sách. 

Vào buổi chiều, trong hiệu sách không có vị khách nào nên Đại Vị Hi khóa cửa đi ra ngoài tản bộ, tìm cảm hứng viết sách.

Bất tri bất giác đã đi tới công ty quốc tế CJ,  Đại Vị Hi ngẩng đầu lên nhìn, cảm giác như mọi thứ đã thay đổi nhưng cũng như chẳng có gì thay đổi cả.

Cô nỗ lực để tới thành phố này mà sống, để gặp chàng trai cô muốn gặp, để làm chuyện mà cô muốn làm, nhưng sao đột nhiên cảm thấy mình mệt mỏi quá.

Một trận gió lạnh thổi qua, tuy đã vào thu rồi nhưng thời tiết của thành phố C vẫn cực kỳ oi bức.

Đại Vị Hi có hơi mệt, đi đến ghế ngồi cách toà nhà không xa, ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mặt.

Hình ảnh một nhóm những cậu bé đập vào mắt cô, các cậu bé đeo cặp sách, hiển nhiên là vừa tan học.

Một đám đám nhóc cãi nhau ầm ĩ đi vào quốc tế Trường Giang.

Tuy rằng Đại Vị Hi không gọi lấy một cái tên nhưng cô lại nhận ra bọn họ.

Hình như là đàn em của Tống Tinh Trần, có lẽ là sau khi tan học tới công ty huấn luyện.

Trong đầu Đại Vị Hi đột nhiên hiện lên bộ dạng của Tống Tinh Trần khi còn nhỏ, tựa như một cái bánh bao sữa vậy, lúc cười rộ lên trông cực kỳ đáng yêu.

Đại Vị Hi nhớ rõ lần đầu tiên cô nhìn thấy Tống Tinh Trần trên điện thoại là thời điểm cha mẹ cô cãi nhau nhiều nhất.

Khi còn nhỏ, cô là con gái một trong gia đình, cha mẹ hòa thuận, bạn học đều hâm mộ cô có cha mẹ như vậy, quả thực như chiều cô tới tận trời.

Nhưng mà sau khi vào cấp hai, cha mẹ cãi nhau càng ngày càng gay gắt, có khi chỉ vì một chút chuyện lông gà vỏ tỏi cũng cãi nhau. Cho dù cô có khuyên họ như thế nào thì cũng không cách nào giữ lại được quan hệ hòa thuận của cha mẹ như xưa.

Cô luôn một mình chui vào trong chăn khóc thầm vào ban đêm. Cô sợ cha mẹ sẽ ly hôn, càng sợ bọn họ sẽ bỏ lại cô một mình, thành tích cũng từ đây tuột dốc không phanh, cha mẹ cũng áy náy nên luôn không nhắc tới chuyện thành tích với cô.

Chẳng qua lâu rồi nên cũng quen, cô hiểu quan hệ giữa cha mẹ mình đã không còn cách nào khôi phục được.

Vào ngày Tết Âm Lịch, cha lấy cớ rằng công việc bận rộn nên mẹ đưa cô trở về nhà bà ngoại.

Sau bữa cơm tất niên, chị họ của Đại Vị Hi dẫn cô ra ngoài chơi, khi đó chị họ đã thành niên, đưa cô tới quán bar.

Cô không quá thích nơi này, chỉ ngồi trên ghế đợi chị họ để đi về, ngồi một mình cũng nhàm chán, liền lấy ra di động ra giết thời gian.

Vô tình xem được một đoạn video, cậu bé trong video khóc tới mắt đôi mắt đỏ lên, nhưng lại ngốc nghếch nặn ra một nụ cười ngọt ngào.

Tiếng nhạc ồn ào như xuyên thủng màng nhĩ nhưng Đại Vị Hi lại không bực bội chút nào, trong mắt tràn đầy hình ảnh của cậu bé.

Đại Vị Hi xem tới mức hốc mắt đỏ lên, nụ cười của cậu bé này đã biến thành ánh sáng duy nhất của cô trong giai đoạn gian nan nhất này.

Cô đột nhiên có một ý nghĩ, cô muốn học tập thật tốt, cô muốn đi xem nơi cậu bé đó sống, muốn tận mắt nhìn thấy nụ cười của cậu bé này.

Sau Tết Âm Lịch liền trở về nhà, những cuộc cãi vã của cha mẹ dần dần ít đi. Cô cho rằng mọi chuyện bắt đầu tốt hơn, gia đình cô cũng không bị chia cắt nữa.

Nhưng một lần tình cờ nghe thấy đoạn đối thoại của cha mẹ đã đưa cô xuống địa ngục một lần nữa.

“La Hân, cô cho rằng ai có thể chịu được cô, nếu không phải vì Vị Hi tôi đã sớm ly hôn với cô rồi!”

Lời nói tức giận của cha Đại cách một cánh cửa truyền ra ngoài, bàn tay đang cầm chìa khoá muốn mở cửa của Đại Vị Hi liền dừng lại giữa không trung.

“Chịu không nổi tôi thì đi tìm cô tình nhân bé nhỏ của anh đi, cô ta săn sóc với anh như vậy thì anh còn về nhà làm gì?”

Đại Vị Hi nghe thấy những lời này, trong nháy mắt nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống, cô không dám tiếp tục nghe, vội vã chạy xuống lầu.

Ngày đó cô một mình đi dạo trong tiểu khu rất lâu, cô mới biết được hoá ra suy nghĩ của cô buồn cười tới mức nào, cô cho rằng cha mẹ sẽ hòa thuận, cô cho rằng gia đình cô cũng không quá thê thảm, nhưng xem ra tất cả chỉ là do cô tưởng tượng mà thôi.

Cha ngoại tình, gia đình hạnh phúc đã sớm tan vỡ, cô chính là một sai lầm, là chướng ngại vật ngăn cản chuyện cha mẹ ly hôn.

Buổi tối khi về nhà, cha không có ở nhà, mẹ đang ngồi trên sô pha xem TV một mình, thấy cô trở về liền hỏi:

“Sao hôm nay về muộn như vậy?”

“Dự sinh nhật bạn học.”

Nghe thấy câu trả lời này, mẹ Đại giận tới sôi máu, ở trong mắt bà, con gái bà ngày thường cực kỳ ngoan ngoãn, cho dù có đi ra ngoài cũng sẽ nói với bà một tiếng, bà định trách mắng nhưng rồi lại cảm thấy áy náy với cô, chỉ có thể chậm rãi mở miệng nói: “Ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi, con về phòng làm bài tập đây.” Đại Vị Hi nói xong cũng không quay đầu lại, đi vào phòng.

Kể từ tối đó, thời gian cha mẹ cùng ở nhà càng ngày càng ít đi, bọn họ luôn tìm cớ vì bận việc nên không về nhà, Đại Vị Hi cũng ít khi nói chuyện với bọn họ, lúc đầu ở nhà một mình thật đáng sợ, chẳng qua lâu dần cũng quen với cuộc sống một mình này.

Sau khi thi vào cấp ba, cô thi đậu vào trường cấp ba tốt nhất thành phố, cha cô rất vui, hỏi cô muốn đi đâu chơi, đưa cô ra ngoài chơi cho thoải mái.

Trước kia cô rất muốn sau khi thi xong sẽ cùng ra ngoài chơi với cha mẹ, nhưng mà hiện tại cô không hy vọng xa vời, cô hiểu rõ những chuyện này không thể thành hiện thực.

Cấp ba có ký túc xá, có thể học ngoại trú cũng có thể về nhà. Cô đưa ra yêu cầu muốn ở lại trường học nhưng cha cô không đồng ý, cô liền cãi nhau với cha, vạch trần toàn bộ chuyện giữa cha và mẹ, cha cô cảm thấy hổ thẹn nên không phản đối nữa.

Cha mẹ nghĩ có lẽ cô đã biết rõ chuyện này nên cảm thấy không cần phải tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này nữa. Sau khi cô lên cấp ba không bao lâu thì ly hôn, cô được phán ở cùng với mẹ.

Đại Vị Hi cũng không hề bị chuyện của bọn họ ảnh hưởng, nghiêm túc học tập, một lòng nghĩ muốn tới thành phố C, rời khỏi thành phố này.

Sau khi thi đại học, vì muốn chinh chuyên ngành phù hợp với mình nên cô tới thành phố B, sau bốn năm mới tới được thành phố mà cô luôn hướng đến này.

Đại Vị Hi phục hồi tinh thần lại, cách đó không xa đèn đường đã bật sáng, trời tối dần, cô đột nhiên cảm thấy mình có hơi tham lam, cô còn muốn gặp chàng trai trong mộng của mình.

……

Buổi tối về đến nhà, đang định đi ngủ, đạo diễn Mã gọi điện thoại tới nói rằng sang tuần là tiệc đóng máy của 《Falling》, hỏi cô muốn tới không.

Đại Vị Hi đồng ý, nói chuyện phiếm mấy câu với đạo diễn Mã rồi cúp điện thoại.

Bỗng cô phát hiện một tháng trước, Tống Tinh Trần có gọi điện thoại cho cô, cô không nhớ rõ lúc ấy đang làm gì, cũng không biết rằng vì sao mình lại không nghe điện thoại.

Sau khi rời đoàn phim, cô có nghĩ tới việc gọi cho Tống Tinh Trần rằng cô đi rồi, nhưng cô sợ mình sẽ xấu hổ lại sợ đối phương vốn không quan tâm tới chuyện này nên tới giờ mới không có gọi điện thoại cho anh.

Cô nghĩ để Tô Giai Giai nói giúp mình nhưng sau đó vì bận quá nên cũng quên mất.

Đại Vị Hi đặt di động xuống, vùi đầu vào trong chăn, cô xong rồi, hành vi này thật quá không lễ phép, hình tượng trong mắt Tống Tinh Trần khẳng định bị huỷ hoại hoàn toàn.

Đại Vị Hi lại ngồi dậy lần nữa, nhỡ đâu tiệc đóng máy của《Falling》vào cuối tuần Tống Tinh Trần cũng ở đó thì sao? Nói xin lỗi với anh vào tiệc đóng máy là tốt rồi.

Tâm trạng nặng nề của Đại Vị Hi dần buông lỏng, cô thanh thản đi ngủ.