Giấc Mơ Nào Có Anh!

Chương 5: Ngờ ngợ nhận ra




Công việc của nó dần đi vào quỹ đạo, con bé vui lắm vì mọi chuyện cứ đi theo những gì mà nó muốn.

6 giờ, hôm nay nó đến đúng giờ làm. Nó sôi nổi sắn tay áo lên giúp chị chủ quán làm việc. Nó luôn thế, luôn yêu công việc một cách vô điều kiện. Chẳng qua từ bé mẹ đã dạy nó rằng làm con gái phải đảm đang phải biết làm việc thì mọi người mới quý. Nghe thế nó tin liền, vì mẹ là người nó thương mất mà.

Lại nghĩ đến mẹ, nó lại buồn nẫu gan...tự nhiên nó nhớ mẹ nó nghê gớm mặc dù biết rằng không thể nào gặp được mẹ nó nữa. Mãi đến trưa, khi cái nóng của mùa hè thiêu đốt, nó mới dần quên đi cái kí ức buồn kia.

Thu dọn và quét qua cái quán nhỏ vừa xong, lúc bấy giờ nó mới mở hộp cơm chuẩn bị từ sáng ra ăn, cơm đã nguội từ lâu nhưng đối với nó ăn lại thấy rất ngon_ nói cho oai oai tí chứ đói cái gì ăn mà chẳng ngon.

.....

.....

Đến chiều, nhỏ An đang mải mê rửa bát ngoài cửa quán. Nhà chị chủ thiết kế chỗ thải nước đi hơi bị “thông minh” nên nước cứ tràn lênh láng ra đường, nước dầu mỡ được trộn với dầu rửa bát tạo nên một màu sắc “tuyệt đẹp” kèm theo đó mùi cũng được coi là “ thơm“.

Nhìn chỗ nước tràn đi cùng với tiết trời oi nóng này, con bé An nhà ta nhủ thầm: nước tràn ra cũng có cái lợi...cho đường nó mát và dịu cái nóng đi ý mà. Ặc...đúng là chỉ có chí khôn của An mới nghĩ ra được.

Và rồi...

Chưa kịp vui mừng vì “ công trình nước mát cho đường” của mình. Một chiếc xe mô tô phân phối lớn từ đâu lao như điên qua chỗ con bé đang ngồi...

Và rồi...

Xoẹt..ẹt..t...một phát...

Cái thứ nước sạch nước thơm con bé vừa ca tụng bắn đầy vào mặt với cả quần áo nó. Nhìn xuống chông thấy vậy, nó lộn tiết vô cùng. Quay ngoắt 180 độ lại xem tên láo toét nào dám đi nhanh bắn nước vào mình.

An chợt chột dạ khi thấy ánh mắt hắn cũng nhìn mình chằm chằm. Tên kia quả thật ngứa mắt, nó vẫn nhớ như in cái nụ cười đểu cáng của thằng cha vừa nãy trước khi nó phóng xe đi mất. Điên thật...

Ngồi xuống tiếp tục công việc, con bé không hiểu sao cứ nhớ đến khuôn mặt của thằng vừa đi. Nó cái gì đó quen quen. Nhưng quen thế nào thì cô cũng không tả được. Nghĩ bụng chắc mình gặp ở đâu rồi nhưng quên, con bé làm luôn một câu: có duyên thì gặp lại, tôi mà gặp lại cậu thì cậu không xong với tôi.

Nói xong nó lại vui vẻ làm việc, nhưng con bé không thể ngờ rằng; cái duyên gặp lại của nó với cậu nhóc lại nhanh đến vậy...