Giấc Mơ Dài

Chương 47: Học sinh trao đổi




Xèo~Xèo~~

Cổ tay hắn khẽ động hẩy nhẹ cái chảo khiến quả trứng nửa chín nửa sống vèo một cái bay lên sau đó rơi xuống cái bàn gần đó theo một đường cong tuyệt đẹp.Hắn động tác mau lẹ vớ lấy cái đĩa rồi hơi trầm mình,thân thể lướt nhanh gắt gao bám sát tốc độ rơi của quả trứng sau đó giơ đĩa lên gọn gàng tiếp nhận quả trứng từ trên không rồi cánh tay hơi dùng lực vung nhẹ xuống đem dư lực hoá giải hoàn toàn rồi cuối cùng “cạch” một tiếng đặt cái đĩa ngay ngắn xuống mặt bàn.

Quả trứng trải qua một phen hồi hộp toát mồ hôi đít thì cuối cùng cũng được yên vị,lòng đỏ khẽ rung rinh nhưng không bị nứt vỡ chút nào sẵn sàng phục vụ bữa sáng cho chủ nhân.

Tuy có hơi màu mè nhưng sống một mình tại căn nhà lớn như vậy thì hắn cũng chỉ có duy nhất cách này để đỡ nhàm chán,đó chính là sử dụng năng lực để biến những công việc tầm thường trở nên thật phô trương,tích cực đem năng lượng dư thừa tản bớt đi một chút.

Hắn bỏ một miếng trứng vào miệng sau đó tinh tế cảm nhận,chỉ thấy hương vị trứng nhàn nhạt truyền tới những dây thần kinh cảm giác vậy mà mờ nhạt sinh ra một loại ảo giác.

Phảng phất như có bóng dáng yêu kiều đang đung đưa trước mắt,rất nhiều giọng nói như từ nơi xa truyền lại lùng bùng vang lên trong lỗ tai hắn:

- Anh/Mày/Chủ Nhân/Chồng à,em làm cơm chiên trứng cho anh nhé?

Hắn nhắm mắt cho ảo giác tan đi,làu bàu nói:

- Con mẹ nó,thiếu hạt tiêu rồi.

Sau khi đưa miếng trứng cuối cùng vào miệng,hắn ném cái đĩa vào máy rửa bát rồi kiểm tra lại đồng phục trước gương sau đó đi ra cửa.

Mặt trời hôm nay bị che khuất sau tầng tầng mây đen,hơi lạnh phủ xuống nhân gian mặc dù đang là giữa mùa hè khiến nhiều người cảm thấy ngạc nhiên và lo lắng tự hỏi không biết đây có phải điềm báo cho một ngày xui xẻo không.

Hắn theo thói quen đưa tay bưng lấy trán,mỉm cười nói:

- Một ngày đẹp trời.

Sau đó nhìn sang nhà kế bên thì thấy đèn đuốc vẫn bật sáng trưng,thằng Nam điều tra vụ mất tích của em gái (họ) liên tục trong gần hai ngày lúc này có lẽ đã ngủ gục rồi.Hắn cố kìm tiếng thở dài khi nhớ đến vẻ mặt cau có của Bảo,chỉ hi vọng lần này thằng nhãi ấy đừng quá đau lòng.

- Tốt hơn là đi nhanh trước khi bị nó túm lại phiền nhiễu một hồi.

Hắn cẩn trọng khép cánh cửa lại để không kinh động đến lỗ tai thính như chó của thằng Nam,đồng thời thiết lập cánh cửa để nó dẫn tới tám mươi năm về trước.Tại thời điểm một mét vuông năm thằng ăn cắp thế này thì mấy tầng khoá cũng chỉ là phí công,hắn cũng lười đặt hệ thống bảo mật nên cứ trực tiếp dẫn về quá khứ để cho thằng nào mở cửa thì cũng chỉ thấy một gia đình tâm thần đang chém giết lẫn nhau thôi.

Cơ mà chớ có đi vào nhé,kẻo thực lực không đủ bị đám người đó chém chết thì lại đổ tại xui.

Thường thì phải mất năm giây để chạy từ nhà tới trường,nhưng hôm nay là ngày đầu tiên học tại trường mới nên hắn quyết định đi bộ để tuân thủ đúng quy định của trường là 7 giờ 30 mở cổng,vậy nên năm mươi phút sau hắn mới đứng trước cổng trường YYY.

Trường YYY là một trường có truyền thống lâu đời ngày hôm nay chào đón một đợt trao đổi học sinh từ các trường có mối quan hệ hợp tác.Điều này diễn ra không thường xuyên,nhưng cứ mỗi khi kết thúc một kì trao đổi vẻn vẻn mười bốn ngày thì phần lớn các nam sinh trao đổi đều trở về với tình trạng thân tàn ma dại.

Điều này phải bắt đầu từ sự chênh lệch giới tính đáng báo động của cái trường này với tỉ lệ 98% nữ,2% nam.Có nghĩa là ở một lớp 50 người thì chỉ có duy nhất một người nam,còn lại toàn bộ đều là nữ sinh.

Nếu tỉ lệ này nhỉnh hơn một chút thì có thể đám nam sinh có thể xứng đáng với cụm từ “Phúc diễm tiêu dao” hay “Thanh xuân tươi đẹp”,tuy nhiên với tỉ lệ một chọi bốn mươi chín ngươi có thể chọi được sao?Chọi nổi sao?

Còn không bị bưởi đè chết?

Xin lỗi thẳng thừng,tạm không nói tới cua gái hay lập hậu cung,chỉ cần sau khi thoát khỏi ngươi vẫn giữ được bản thân thẳng tắp không cong đã là rất không tệ rồi.

Mà kể cũng hay thật,tỉ lệ một trên năm nghìn mà thế nào vẫn rơi trúng đầu hắn.Mà cứ cho là ngẫu nhiên như lắc xí ngầu đi,vậy thì ngay ngày đầu đi học đã tới muộn giờ thì sao,đã có thể gọi là xui xẻo chưa?

- Con mẹ nó,cái tên Thiên này lại mải chơi game rồi ghi sai thông tin cho ta.

Hắn nhìn mẩu giấy ghi 7 giờ 30,lại ngước nhìn cổng trường làm bằng những khối thép dày đã đóng im lìm trước mặt,trong lòng bỗng dâng lên loại cảm giác cả thế giới đang chống lại mình.

Tung cái cặp lên cao năm mét,hắn đang định búng người bay lên thì bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của một thằng bé đứng bên kia đường đang ngồm ngoàm gặm cái bánh mì trứng lá ngải.

Bịch~

Cái cặp dưới tác dụng của trọng lực rơi xuống nặng nề đập lên đầu hắn một cái rồi nằm bẹp dưới mặt đất.

- Đi thôi con,đừng nhìn chằm chằm người khác như thế.

Hắn chép miệng một cái rồi cúi xuống nhặt cái cặp lên.

(Thật quá con mẹ nó phiền!)

Đông người như vậy đương nhiên không thể nhảy nhót như châu chấu được bằng không nhất định sẽ chọc tới một đám phiền toái.Không còn cách nào khác hắn đành phải tìm một chỗ khác vắng vẻ hơn để trèo tường,vừa đi qua một khúc rẽ thì hắn thấy một con bé mặc áo trùm đen kín mít ngồi trên xe lăn đang từ từ bay lên.

Như nhận ra sự có mặt của hắn,chiếc xe lăn “bịch” một tiếng rơi trở lại mặt đất.

- Cậu...

Cô gái kia quay sang nhìn kẻ lạ mặt rồi thở phào nhẹ nhõm khi thấy bản mặt ngây ngô của hắn.Bình thường nếu bắt gặp ai đó đang bay lơ lửng thì không trợn mắt há mồm cũng sẽ tưởng ảo thuật gia mà chạy tới xin chữ kí,còn hắn lại trưng ra bộ mặt đần thối ra thế kia thì chắc là vẫn còn đang mải ngắm hoa cỏ chim trời nên không thấy một người mang theo cả xe lăn bay lên cao hơn hai mét.

- Cậu có thể mang tôi sang bên kia được không?

Nhìn bộ dáng gầy gò của hắn nhất định sẽ không mang nổi cái xe lăn chứ đừng nói là vác một người tươi sống qua tường,cho dù đó chỉ là một cô gái cao một mét năm nặng bốn mươi kí lô.

Cô vừa dứt lời thì lập tức cái mũi đã vô thức hếch lên đắc ý dào dạt về thủ đoạn của mình.Bất cứ thằng con trai nào cũng có một cái gọi là lòng tự trọng,đặc biệt là khi đứng trước phái nữ thì lòng tự trọng đó sẽ càng được nâng lên cao chót vót.Đang lúc máu sĩ chạy rần rật như thế mà đưa ra một cái yêu cầu khó thì nhất định sẽ khiến kẻ kia mất mặt mà bỏ đi,hoặc không thì cũng sẽ cố gắng trong một thời gian nhưng rồi cuối cùng cũng vẫn là bất lực bỏ đi thôi.

Bởi dù hắn có nhấc cô lên được mười centimet thì cô cũng sẽ dùng dị năng ấn trở xuống,quyết tâm đem thể diện của hắn hung hăng sỉ nhục một phen.Ai bảo hắn dám phá đám làm mất thời gian của cô,chưa kể lát nữa còn có bài kiểm tra Văn mười lăm phút.

Hắn mệt mỏi bưng lấy trán.Vẫn biết trường nào cũng có học sinh đi học muộn nhưng nhờ vả thế này thật đúng là phiền mà,sao ngươi không tiếp tục bay như vừa nãy đi?

Cơ mà người ta đã nhờ vả thì cũng không tiện từ chối,hắn lừ lừ đi đến rồi trước ánh mắt kinh ngạc của SuSu hắn bế cô ra khỏi xe lăn sau đó vắt qua vai như một cái khăn mặt còn tay kia hắn nắm lấy chiếc xe lăn rồi dậm mạnh xuống đất.

Khi đã vượt qua bức tường SuSu vẫn cảm thấy không thể tin vào mắt mình.

Loại người gì mà có thể dậm chân một cái liền nhảy cao hơn năm mét chứ?Dù cô luôn khao khát nhắm đến sức mạnh thể chất và tự đặt cho mình những mục tiêu rất cao nhưng cái thể loại này...quá vô lí rồi,cho dù là kỉ lục thế giới cũng không có ghê gớm như vậy.

Cho đến lúc hắn đặt cô trở lại xe lăn thì SuSu vẫn có một loại cảm giác không thật,ngẩn ngơ đẩy cái xe đi một hồi mới nhớ ra một điều rất quan trọng.

Trường chỉ có vẻn vẹn vài học sinh nam cô đều biết mặt cả,chưa bao giờ thấy qua hắn ở trong cái trường này.

Là học sinh trao đổi sao?Là học sinh trường nào?Tên gì?Tại sao có thứ quái thai như vậy trong thành phố mà lâu nay cô không hề hay biết?

- Tóc ngươi đẹp lắm,không nên cứ giấu đi như vậy.

Giọng nói lạnh lùng khiến SuSu giật mình quay lại nhìn nhưng chỉ thấy khoảng sân trống trải,hắn không biết đã bỏ đi từ bao giờ.

Cùng lúc đó,tại cổng trường.

Cánh cửa của chiếc xe Richer đen bóng loáng bất ngờ bị đá một cước mở tung ra.Một thiếu niên tóc vàng dựng ngược,bộ dáng hiếu động bước khỏi xe ưỡn ngực hít một hơi đầy buồng phổi sau đó cười ha ha nhìn cổng trường YYY đang đóng chặt:

- Khẹc Khẹc Khẹc,đi muộn ngay buổi học đầu tiên.Thật sảng khoái a!

- Lão đại,có cần em lái xe tông sập cổng đưa lão đại vào trong?

Lục Nhĩ phất tay:

- Thôi khỏi,làm vậy mấy đứa nhỏ sẽ sợ hãi chạy hết.Ầm ĩ thành như vậy sẽ gây bất lợi cho kế hoạch của ta.

- Vậy chúng tiểu đệ lui trước.

- Ừ,làm rùm beng một chút thu hút ánh mắt của đám người qua đường đi.

Lục Nhĩ nhìn chiếc xe phóng vụt đi sau đó quay sang ngôi trường YYY,khoé miệng hung hăng nhếch lên:

- Ban ngày ban mặt mà yêu khí vẫn thật nhiều a.Thú vị,rất thú vị.

- CƯỚP!CƯỚP!

Ai đó kêu ầm lên,lập tức mọi ánh mắt đổ dồn về nơi phát ra âm thanh.Tại thời điểm mọi người quay sang thì đã thấy thiếu niên tóc dựng kia đứng ở trong sân trường từ bao giờ.

- Tầng 4,lớp 11 D4,thêm lão tử thì đủ 44 thành viên.Khẹc,thật nhiều số tử a.

Lục Nhĩ đẩy cửa bước vào,ngay lập tức gã nhăn mũi vì khung cảnh hỗn loạn còn hơn cả động quỷ của gã.Bên trên cô giáo giảng cứ giảng,bên dưới đám nữ sinh như cắn thuốc chạy ầm ầm ra khỏi chỗ đã vậy còn kêu gào ầm ĩ:

“Cậu học sinh mới này trông có vẻ không hoà đồng nhỉ!”

“Cười lên cái cho bọn này xem nào.”

“Cậu có thích mặc váy không?”

“Hỏi thừa quá mày.Kiểu gì mấy hôm sau cậu ấy cũng sẽ mặc thôi.”

“...”

Trong cái đám hỗn loạn điên khùng này thì Lục Nhĩ chỉ thấy có duy nhất một nhân vật còn bình tĩnh,đó là một thằng nhãi với vẻ mặt chán chường có mái đầu húi cua trông không ấn tượng cho lắm đang cặm cụi ghi bài.Giống như để khích lệ tinh thần cho đứa duy nhất trong lớp còn chú ý đến việc học,phía trên cô giáo thỉnh thoảng lại quay xuống cười với hắn một cái.

Lục Nhĩ đứng ở cửa lớp đúng bốn phút thì mới được để ý đến,đám con gái một lần nữa rú ầm lên nhưng lần này đối tượng là gã:

“Oa,trai đẹp kìa tụi mày!”

“Uầy đẹp mà sắp bêđê.Uổng thiệt chứ!”

“Anh đẹp trai qua ngồi kế em này!”

Sắc mặt Lục Nhĩ tối sầm lại.Nhìn thử một vòng đi,xem nơi này có khác gì cái động bàn tơ không?

Giáo viên thở dài nhìn một đầu tóc vàng dựng ngược của gã,xem ra lại có thêm một thành phần quậy phá được chuyển vào cái lớp toàn thành phần quậy phá này.

Rồi lại quay sang nhìn hắn âu yếm,thử hỏi tại cái thời đại nhiễu nhương này thì còn được mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn ham mê học tập như thế chứ.

- Em vào giới thiệu bản thân đi.

Lục Nhĩ lạnh lùng nhìn bà giáo rồi chặc lưỡi:

- Tên Lục Nhĩ.Là học sinh trao đổi,các người biết thế được rồi.

Giáo viên bị màn giới thiệu này của gã làm cho choáng váng,lời nói cũng trở nên thiếu tự tin hơn hẳn:

- Vậy...em chọn chỗ ngồi đi.

Lời còn chưa nói hết thì Lục Nhĩ đã sút cái ghế ra rồi ngồi phịch xuống bên cạnh hắn.Lớp học vốn đã rất hỗn độn nay thêm dáng vẻ ngỗ ngược của Lục Nhĩ thì càng thêm điên cuồng,thậm chí một số đứa còn trèo cả lên bàn để nhìn gã cho rõ.

Tuy nhiên đấy mới chỉ là màn chào hỏi,tiết mục chính thì phải tới giờ ra chơi mới bắt đầu.

Hắn cố gắng tìm trong túi ra mấy đồng lẻ sau đó tìm đường xuống căngtin mua vài thỏi socola để ăn tạm thì bỗng bị một đứa con gái hung hăng đứng chắn trước mặt.

- Mày là học sinh mới đúng không!?

- Học sinh trao đổi.

Hắn lạnh lùng đính chính:

- Có chuyện gì không?

Bất ngờ nhỏ vung một cú đấm tới trước mặt hắn,nhưng trượt,có lẽ là đang cố tình hù hắn.

- Chủ tướng câu lạc bộ karate.Câu lạc bộ có năm người nam,chiếm gần một nửa nam sinh trong trường,tuyệt đối sẽ không cảm thấy ngại ngùng.Gia nhập đi!

- Không.Tập cùng một lũ đực rựa chẳng có gì thú vị.

Hắn lạnh lùng nhổ ra một câu sau đó đi thẳng.

Được vài bước lại có một người từ trong lớp học nhảy ra chĩa đầu kiếm gỗ vào mũi hắn:

- Câu lạc bộ Kiếm Đạo toàn bộ đều là nữ giới.Gia nhập đi!

Hắn nhìn cô mồ hôi nhỏ tong tong,quần áo ướt đẫm toả ra mùi hương nhàn nhạt thì lùi một bước tránh né:

- Thôi khỏi,tập cực thấy mẹ!

Vừa quay đầu liền bắt gặp một đôi mắt vàng kim long lanh đang chăm chú quan sát hắn.Sau một tiếng hú quái dị,cô gái kia lộn mèo về phía sau rồi tung ra một cước.

Cái chân không chỉ trắng trẻo thon dài mà còn cực kì linh động chưa đầy một giây đã đánh tới,giày vẫn còn chưa đập vào mặt mà gió xoáy đã quét lên da đau rát,nếu bị đạp một cước chính diện thì gãy mũi cũng không phải không có khả năng.

BỊCH~

Thế nhưng bàn chân đột ngột dừng lại khi chỉ còn cách mũi hắn vài centimet,ly kì hơn là chiếc giày thể thao bất ngờ tuột ra rồi rơi xuống đất phá hỏng hoàn toàn không khí nghiêm túc ngầu lòi mà cô gái đã tốn công dựng nên.

Mọi cười thấy vậy vội bụm miệng ngăn không cho bản thân cười phá lên.Con bé ZuZu này hôm nào cũng khùng khùng điên điên,nếu lỡ cười một tiếng khiến nó tưởng mình đang khiêu khích nó thì hôm nay đừng có mà mơ mang hàm răng lành lặn trở về nhà.

-...

Hắn cúi xuống nhặt chiếc giày lên rồi cẩn thận xỏ vào chân cho cô gái,suốt quá trình đó cô vẫn không hề có ý thức hạ cái chân xuống dẫn tới việc bạo lộ bên trong váy chiếc quần lót hình mèo con.

Một số người đã nhịn cười tới cơ bắp toàn thân co rút,thẳng thắn được đưa tới bệnh xá.

Cô gái mắt vàng nghiêng đầu nhìn hắn đầy thích thú rồi nói oang oang:

- NÀY CẬU KIA,HỨNG THÚ GIA NHẬP CÂU LẠC BỘ VÕ TỰ DO KHÔNG?

Chân mày hắn khẽ nhướn,cũng nghiêng nghiêng cái đầu rồi hỏi nhại:

- Câu lạc bộ Võ tự do?

- Đúng.Chính là đến rồi đánh nhau bùm bụp rất vui vẻ.A,nhắc đến liền cảm thấy ngứa tay chân.Chào học sinh mới,tôi đi đánh nhau đây!

Nói xong liền như một cơn lốc ào ào chạy khỏi hành lang

- Ngu ngốc,đúng chứ?

Người này vừa đi thì người kia liền đến,một cô gái trùm đầu kín mít như mấy mụ phủ thuỷ đẩy xe lăn lại gần hắn lạnh lùng nói:

- Đừng để ý,nó không cắn đâu.Có hứng thú gia nhập câu lạc bộ Thơ không?

- Ê,bọn này đến trước mà!

- Đàn ông con trai ai lại đi ngâm thơ.Dở hơi!

Hắn mặc kệ cái đám đang nheo nhéo đằng sau,nhìn thẳng vào mắt SuSu hỏi một câu rất thiết thực:

- Có phải luyện tập gì không?

- Không.Chỉ cần đến ăn rồi ngủ,hết giờ phủi đít đi về.

- Được.Ta gia nhập.

Hai cô gái sau lưng hắn kinh ngạc đến độ cái cằm chỉ hận không thể mạnh mẽ rơi xuống mặt đất.Gã đàn ông này vì cái gì lại không có chí tiến thủ như vậy?Cho dù sớm muộn gì cũng sẽ bị các bà đây bẻ cong nhưng...ít nhất cũng nên lưu lại chút ấn tượng cho thấy là ngươi đã từng kiên cường chứ!

Hắn và SuSu không hẹn mà đồng thời rời đi bỏ mặc họ ở lại cùng vô vàn tâm sự.Hai người sánh bước,à không,chính xác thì một người bước một người đẩy xe lăn theo sau,và trong hoàn cảnh đó thì hắn đã một lần hiếm hoi mở lời trước:

- Toàn bộ đều hùng hổ như vậy,bảo sao nam giới ở đây lần lượt bị bẻ cong.Đầu tiên là chạy tới phô trương thanh thế,sau đó sử dụng chính sách phân biệt đối xử để gây áp lực tâm lý buộc các nam sinh phải tự thay đổi mình để không bị đối xử đặc biệt.Một người rồi hai người,cuối cùng thì cả trường đều thành “cong” cả.Tại một môi trường có quá nhiều khác biệt thì sự đồng hoá này sớm muộn gì cũng xảy ra.

SuSu kiên nhẫn nghe hắn nói nhảm sau đó mỉm cười hỏi như một hướng dẫn viên du lịch:

- Vậy anh thấy nơi này ra sao?

- Khá ổn,nhưng hơi khó để kiếm bạn gái.

- Bụm...e hèm.Anh cho phép chứ?

Hắn ngạc nhiên nhìn vào cặp mắt phượng lạnh lùng của cô sau đó chậm rãi gật đầu.Con bé này...đang nín cười mà vẫn lịch sự như vậy.

- Oa ha ha,không ngờ một kẻ mạnh như anh mà còn phải lo tìm bạn gái.

Biết rằng cô đang ám chỉ tới vụ nhảy tường hồi sáng,hắn buồn bực nói:

- Mạnh và bạn gái thì có quan hệ gì?Chưa kể bật cao một chút cũng không thể coi là kẻ mạnh được.

- Đúng vậy,nhưng bản lĩnh của anh chắc không chỉ dừng ở bật cao đâu nhỉ?

Đối mặt với một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng như vậy hắn cảm giác có phủ nhận thì cũng là vô nghĩa,nặng nề bưng lấy cái trán rồi thở hắt ra:

- Không phải cô nương định điều tra tôi đấy chứ?

SuSu che miệng cười,băng sơn ngàn năm của trường YYY vậy mà hôm nay lại có nhã hứng nói đùa với hắn:

- Nếu không phải vì sáng nay anh giúp tôi thì tôi đã nhốt anh lại để thẩm vấn rồi.

Hắn lười biếng đáp:

- Nếu không phải do nhà trường bắt buộc thì ta cũng chẳng tha gia làm gì cho nhọc xác.

- Vậy...chiều mai tới phòng 404 sinh hoạt câu lạc bộ nhé.

Hắn gật mạnh cái đầu sau đó rảo bước đi vào lớp.Vừa ra khỏi cửa đã gặp bốn cái nghiệp chướng thì còn thời gian đâu mà đi tìm đến căng tin nữa cơ chứ.

Cánh cửa đóng sầm ngay trước mũi làm SuSu bị giật mình không nhẹ,cô bật cười khô khốc:

- Đúng là một gã quái dị.

Những tiết học tiếp theo của hắn trôi qua không dễ dàng cho lắm,bắt đầu bằn việc một con bé mặt đầy trứng cá tiến đến trước mặt hắn và bắt đầu lảm nhảm:

- Vừa nãy cậu nhặt giày cho con Zu đúng không?Cậu tốt bụng nhỉ,có thể mở hộ tớ chai nước này không?

Hắn đảo cặp mắt cá chết,rất ngạc nhiên vì kỉ luật của cái trường này:

- Đang trong giờ học đấy.

- Cô chẳng để ý đâu.Làm ơn đi.

[Quét biểu cảm:30% chân thành,70% lợi dụng]

- Của ngươi.

- Cám ơn nhé,cậu tốt thật đấy.

Mười phút sau.

- Gọt hộ tớ cây bút được không?

[20% chân thành,80% lợi dụng]

- Của ngươi.

Năm phút sau.

- Có thể lau bảng hộ tớ được không?

Hắn không thèm dùng máy tính quét qua,nhìn chằm chằm vào cánh tay băng bó thành một khối của cô gái rồi thở dài:

- Lát nữa ta nói giáo viên phân công người khác trực nhật.

Đến giờ ra chơi thì khung cảnh càng thêm hỗn loạn.

- Giúp tớ mang chồng sách này lên phòng giáo viên được không?

- Bê hộ tớ cái bình nước này được không?

- Cài hộ tớ cái áo ngực được không?

- Xuống căng tin mua cho tớ cái bánh mì được không?

...

- Lấy hộ tớ cái bông ngoáy tai được không?Trong cái lọ ở cuối lớp ấy.

[10% chân thành,90% lợi dụng]

Hắn trầm ngâm một lúc rồi đi xuống lấy cái bông ngoáy tai đưa cho con bé.Nó không một lời cảm ơn giật phắt lấy sau đó chọc ngoáy được vài giây thì con bé hét toáng lên:

- Ối đm sao cái bông lại tuột ra thế này?Đm bọn mày ơi lấy hộ tao cái bông ra với.Sâu lắm à?Thôi bỏ mẹ rồi...hu hu...

Tuy nhiên sự cố nho nhỏ ấy dường như không gây được nhiều ảnh hưởng,hắn vẫn chạy ngược chạy xuôi đáp ứng những yêu cầu của các bạn trong lớp với một sự kiên nhẫn đáng kinh ngạc.Ban đầu hắn còn xin phép cô ra khỏi lớp khi nhận được một nhiệm vụ ngoài trời nào đó,nhưng sau một tiết học thì cô bảo hắn cứ thẳng tắp đi ra mà không cần xin phép vì trong một tiết học mà phải trả lời hắn đến gần bốn chục lần thì cô đến tụt huyết áp mất.

Nhờ sự cần cù chăm chỉ của hắn mà Lục Nhĩ được thảnh thơi suốt cả buổi học,tuy nhiên nhìn hắn chạy ngược chạy xuôi trông chẳng khác gì một thằng cu li khiến gã cảm thấy cực kì chướng mắt.

Nam nhân tuyệt đối phải là đầu đội trời chân đạp đất,tay nắm trường kiếm đánh ra giang sơn.Đằng này hắn lại vì một đứa con gái tập kiếm trật khớp tay mà cầm lên cây chổi,đây có khác gì vả thẳng vào tự tôn của nam nhân!?

Tập kiếm trật khớp thì có gì ghê gớm?Trước đây lão tử bị địch nhân một thương đâm xuyên bả vai sau đó còn một mình chiến với năm trăm thiên binh thiên tướng mở ra một cái đường máu,đằng này cái khớp tay của ngươi chỉ nhẹ nhàng lệch một chút vậy mà cũng phải nhờ người quét nhà,quả là so với tàn phế còn muốn thê thảm hơn.

Thêm cả thằng kia nữa,bộ lớn lên không mọc chim hay sao mà lại nhu nhược đến vậy?Vừa vào lớp liền để một đám nữ nhân ngồi lên đầu,hèn hạ tới mức này thật khiến người khác chỉ nhìn thôi cũng sợ bẩn mắt!

Lục Nhĩ trừng mắt nhìn hắn chạy ngược chạy xuôi cho tới tiết cuối cùng thì một bụng lửa giận đã không kìm được nữa,hai tay hung hăng vỗ lên bàn một cái đứng bật dậy lầm lừ đi đến sau đó hung hăng gác chân lên bàn của hắn.

Hắn vừa trở về sau khi giúp một bạn học tìm lại chiếc ví bị mất,cái mông vừa thoáng chạm lên chiếc ghế lạnh lẽo thì bắt gặp một con hàng vẻ mặt lạnh lùng như đòi nợ thuê “rầm” một tiếng đặt chiếc giày thể thao lên bàn của hắn.

Giống như lo sợ hắn không đủ trí thông minh,người kia còn nói thêm:

- Có thể LAU GIÀY cho TỚ không?

Lục Nhĩ cười gằn nhìn bản mặt ngu độn của hắn.

Không chịu?Ngươi thử nói một từ không chịu,lão tử liền bám dính không buông khiến ngươi tức điên.

Chịu?Nếu vậy coi như ngươi không có cặp trứng,ngày mai liền mặc váy đi là vừa,lão tử lười để ý loại người như ngươi.

Cả lớp cũng bị hành động của bọn hắn hấp dẫn,cô giáo ở trên cũng đã vô thức buông xuống viên phấn chăm chú quan sát xem hắn sẽ xử lí tình huống này ra làm sao.

Sau đó ánh mắt mọi người đều hiện lên vẻ thất vọng khi thấy hắn chậm rãi lấy ra một chiếc khăn màu đen,ngay cả Lục Nhĩ cũng lắc đầu cười nhạt,triệt để mất hết hi vọng vào loại người này.

Người nhu nhược vậy căn bản không thể tồn tại,sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác giết chết,hoặc tệ hơn là tự mình hại mình hại cả người xung quanh cuối cùng là cả đám ôm nhau chết không nhắm mắt.

Chiếc khăn tay màu đen nhẵn bóng mềm mại như nước vắt ngang qua lòng bàn tay hắn,giữa mùa hè nhiệt độ lên tới 39 độ C vậy mà bàn chân Lục Nhĩ đặt cách đó khá xa vẫn cảm thấy một chút lạnh lẽo từ chiếc khăn truyền ra,không chỉ vậy gã còn mơ hồ ngửi thấy một cỗ hương thơm kì lạ.

Khá giống cỏ dại,nhưng lại thêm một chút ngọt ngào,lại thêm một chút thanh tân mùi vị,thêm cả một chút...điềm đạm?Không phải.Một chút...ôn nhu?Không phải nốt.Thật không biết phải nói ra làm sao.

Ngửi thực sự rất thơm,hít một hơi liền rất thư thái sảng khoái nhưng đồng thời cũng chọc điên cái đầu khỉ của gã.

Hắn cẩn thận đưa chiếc khăn lên mũi hít sâu một hơi,vẻ mặt thoáng trở nên ngây dại sau đó nhanh chóng khôi phục,ngẩng đầu nhổ vào mặt Lục Nhĩ một câu rất thẳng thắn:

- Đéo có hứng.

Rất nhiều người ngã ngửa trước hành vi bất ngờ này của hắn.Ông trời của tôi ơi,nếu đã quyết định từ chối thì còn lôi khăn ra làm gì?Không những vậy còn diễn đủ sâu,làm các bà còn tưởng mày định liếm giày cho gã.

Lục Nhĩ ban đầu là một bộ dáng thất vọng nghe xong lời của hắn liền chuyển buồn thành vui,cái miệng hung hăng nhếch lên một cái.

Đéo có hứng!?

Cái này có nghĩa là không chịu rồi!

Gã tiến gần hơn một chút,hai mắt nheo lại cười lạnh nói:

- Tại sao đối với đám nữ nhân kia có hứng,với lão tử lại không có hứng?

(Vì số liệu hiển thị ngươi 100% là đang giỡn mặt ta.)

Hắn thầm nghĩ,cũng định đem lời này nói ra nhưng cái miệng chưa kịp mở thì Lục Nhĩ đã một trảo nhắm vào cổ áo của hắn mà vồ tới.

Lục Nhĩ vốn dự định túm cổ hắn hung hăng tra hỏi một phen,lại phát hiện một nắm chuẩn xác vậy mà lại bắt trúng không khí.Tiếp tục đưa tay ra,vẫn là bắt trúng không khí.

Trường YYY là trường thể chất quốc tế,học sinh trong lớp quá nửa đều học qua võ thuật nên ánh mắt so với người thường tốt hơn nhiều lắm.Tuy nhiên lúc này họ căng mắt ra thì cũng chỉ thấy một thẳng liều mạng tóm vào không khí còn một thằng thì thỉnh thoảng lại lắc cái đầu một cái,so với trẻ con chơi đùa thì còn nhàm chán hơn.

Thế nhưng phải đứng ở gần đó thì mới cảm nhận được gió lốc quật vào mặt đau rát,lại phải người có con mắt nhạy bén mới nhận ra cánh tay của Lục Nhĩ chỉ là tàn ảnh lưu lại,tốc độ vung tay của vị học sinh này từ lâu đã vượt quá cực hạn của con người.

Cơ mà đó vẫn là phần chìm của tảng băng nổi,diễn biến thực sự thì cũng chỉ có người trong cuộc mới hiểu được.

Lục Nhĩ cảm thấy lưng áo đã lấm tấm mồ hôi,ấy thế mà thằng nhãi trước mắt vẫn là một bộ mặt nhàm chán như sắp ngủ gật làm gã tức muốn hộc máu.

Nhìn gã vung tay có vẻ tuỳ tiện,thực chất mỗi lần đưa tay ra đều đã phong bế hoàn toàn đường lui của đối phương,khiến cho đối phương ngoại trừ độn thổ bằng không tuyệt đối sẽ bị nắm lấy cổ áo.Thế nhưng lần nào cũng vậy,tay mới đi được một nửa thì cái cổ của hắn đã di động đem bàn tay Lục Nhĩ gặt phăng qua một bên.

Thật không vậy?Cái cổ so với bàn tay còn muốn linh hoạt hơn.Đây là loại võ công gì?Thiên Nga Quyền sao?À mà cũng không thể gọi là quyền,dù sao thì gần đây mới nhận thêm hồ sơ của năm trăm yêu quái khiến cái cổ của lão tử có chút đau nhức,thật muốn bái sư học nghệ a!

Từ nãy tới giờ đã túm đến gần một nghìn cái rồi nhưng vẫn không bắt nổi cái vạt áo của hắn khiến Lục Nhĩ bắt đầu sinh tâm lo sợ về thực lực của nhân loại thiếu niên này,không lẽ đám sâu kiến im hơi lặng tiếng vài ngàn năm thực chất là đang ngấm ngầm quật khởi?

Còn nói cái gì mà thiết lập hoà bình,nói không với chiến tranh,ngừng chế tạo pháp khí huỷ diệt,tiến hành phát triển kinh tế,hợp tác cùng tu luyện...

Nếu thằng nào cũng như thằng này...yêu giới coi như xong rồi.

Phen này chúng yêu đã bị nhân loại lừa thật thảm.

Càng nghĩ càng tức,Lục Nhĩ liếc thấy cái khăn đen nãy giờ vẫn yên tĩnh không động đậy thì một nắm túm lấy.

Túm không được người thì túm vật,hôm nay dù thế nào thì lão tử cũng nhất định phải túm được cái gì đó của ngươi!

CHÁT~

Nào ngờ cổ tay vừa chuyển đã thấy sát khí ập tới lạnh buốt,kế tiếp là một cơn cuồng phong thổi vào mặt sau đó thân thể kim cang bất hoại vậy mà truyền tới một cảm giác mà đã lâu không được nếm qua.

Đau rát.

Hơn nữa còn là da mặt đau rát.

Ban đầu hắn vốn định một trảm đánh bay đầu thằng Lục Nhĩ này,sau đó nghĩ ngợi một hồi liền chuyển thành chưởng,sau lại chuyển thành chỉ,lại chuyển thành nắm đấm,liên tục chuyển vài lần cho tới cuối cùng thì chỉ còn là một cái bạt tai.Đây đã là rất nhân nhượng,đổi lại là người khác đụng tới nghịch lân của hắn thì tuyệt đối chỉ có nước đem mạng mình bù vào.

Nhưng Lục Nhĩ thì không biết điều đấy,gã rống giận một tiếng rồi bắt lấy cổ áo hắn.Lần này thì hắn cho gã bắt trúng,bằng không con hàng này sẽ rút vũ khí ra quẩy nát trường mất.

- KHỐN KHIẾP,HÔM NAY LÃO TỬ CHƠI VỚI NGƯƠI!