Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 4: 4: Cửu Ngũ Chí Tôn






Nguyễn Văn Chương hắn hiện tại không còn là một thằng nhóc mười tám tuổi như trước đây nữa, mà là một người sống vài chục năm tại thế giới hiện đại bên kia.
Cũng là đã từng tham gia vào quan trường, đối với chính trị cũng như cách nhìn đại cục thiên hạ hắn cũng là có hiểu biết hơn nhiều những người bình thường khác, theo như cách nhìn của hắn, Đại Thành Quốc lần này sợ là khó qua khỏi rồi.
"Khánh Vương..? Khánh Vương thì làm sao, ta nghe người khác nói Khánh Vương là một người bình thường, cũng không có vấn đề gì cả, ngài ấy lên làm vua thì tốt chứ có sao..!" Vương Hiểu Mai đối với tình hình chính trị không được rõ ràng như Nguyễn Văn Chương cho lắm, nghe đứa con này nói một hồi, nàng cũng không biết vấn đề nằm nơi đâu.

Theo như nàng thấy, Khánh Vương cũng tốt, mà Vũ Vương cũng được, ai lên làm Hoàng Đế thì cũng không ảnh hưởng gì đến mẹ con của nàng, có đấu đá tranh dành thì cũng là đấu đá tại Hoàng Cung bên Mễ Thành kia, nó cách mẹ con hai người các nàng đến cả mấy trăm dặm, mình cũng không cần rời đi nơi này mới đúng.
"Mẹ à..! Chính vì Khánh Vương là người bình thường, nên chúng ta mới cần phải rời đi..!" Nguyễn Văn Chương cố gặn nụ cười, tìm kiếm phương pháp làm sao giải thích cho mẹ mình dễ dàng hiểu được nhất.
Khánh Vương hắn nghe người ta truyền là người khá bình thường, đôi khi có chút ngốc, như là Nguyễn Văn Chương trước đây khi hắn chưa trùng sinh một dạng.

Người như thế này, làm một phú ông quản lý vài chục người còn được, quản lý cả một đất nước, đó là quá tầm với của anh ta.


Thêm vào nữa mấy người huynh trưởng của Khánh Vương, người nào không phải là tài giỏi hạng người, nhất là Vũ Vương, tài năng hơn người, còn từng cầm quân đánh trận, bên trong quân đội có tiếng nói không hề nhẹ.

Đúng lý ngôi vua phải là truyền lại cho Vũ Vương mới đúng, khi đó có một quân vương tài giỏi như thế lãnh đạo, những dân chúng như hắn cùng mẹ mình cũng thấy được tương lai.

Đáng tiếc mọi chuyện lại không được như dự tính của hắn, cũng như phần lớn dân chúng của Đại Thành Quốc, Tiên Đế Nguyễn Văn Thanh lại đi truyền ngôi cho một người quá đỗi bình thường Khánh Vương.
Ngôi vua không thuộc về mình nữa, thử nghĩ một người tài giỏi như là Nguyễn Văn Vũ làm sao có thể chấp nhận sự thật này cho được.
Nhất là có lời truyền ra Tiên Đế Thánh Chỉ vốn là muốn lập Vũ Vương làm Đế, chỉ là Thừa Tướng cùng một đám quan viên đã dùng thủ đoạn đem chiếu thư sửa lại, thành ra Vũ Vương không thể làm Hoàng Đế được.
"Mẹ à..! Chuyện là như vậy, theo con suy đoán Đại Thành Quốc sắp rơi vào hỗn loạn đến nơi, nếu chúng ta còn ở nơi này, một khi chiến hỏa lan đến, cái mạng của chúng ta chỉ sợ là không còn nữa..!"
Từ xưa đến nay tranh quyền đoạt lợi là đấu tranh khốc liệt nhất, nhất là tranh dành vị trí cửu ngũ chí tôn kia, nhiều người ngay cả cái mạng của mình cũng không cần, hỗn loạn xảy ra là điều tất yếu.
Đây là hắn còn chưa có nói đến, một khi Đại Thành Quốc vì tranh dành hoàng vị mà xảy ra nội chiến, hai cái Quốc gia lớn bên cạnh là Nghê Quốc cùng Mao Quốc cũng sẽ không có bỏ qua cơ hội hiếm thấy lần này.
Hai Quốc gia đó từ lâu đã thèm muốn hai cái Quận của Thành Quốc từ lâu, có cơ hội lớn như vậy, bọn chúng chịu bỏ qua mới là chuyện lạ.

Hồ Huyện nơi mà hắn ở đây là con đường chính liên thông hai Quận, Khánh Vương muốn lên kinh thành cũng sẽ phải đi qua nơi này, binh mã của đám người Vũ Vương nếu quyết tâm làm phản cũng sẽ đi qua nơi này, nơi đây thành chiến trường của các thế lực lớn, sơ suất một chút, hai mẹ con bọn họ có thể phải thịt nát xương tan.
"Được rồi..! Con nói xem chúng ta phải đi đến nơi nào..?"
Vương Hiểu Mai càng nghĩ càng cảm thấy lời nói của Nguyễn Văn Chương là hoàn toàn hợp lý, binh qua mã loạn, Vương Hiểu Mai nàng có chết cũng không có việc gì, tuy nhiên thằng con mình còn trẻ, tương lai phía trước còn rất là dài, không thể ở lại nơi này chịu chết được.
"Mẹ à..! Con thấy chúng ta nên đi đến Đại Nghê Quốc thì hay hơn..!" Nguyễn Văn Chương vui mừng trong lòng, hắn biết Vương Hiểu Mai hỏi như vậy, là đã bị hắn thuyết phục, quyết định cùng hắn rời khỏi nơi này rồi.
Vốn trong ý nghĩ của Nguyễn Văn Chương, hắn là không có muốn rời đi xa như vậy đâu, bổn ý của hắn chỉ muốn tìm một địa phương bên trong Hiên Nam Quận này dừng chân, trốn tránh cái tai nạn này trước rồi quay trở lại sau.

Tuy nhiên hắn cảm thấy mình nên tính xa hơn một chút, con thuyền Đại Thành Quốc này đã sắp sửa không xong, mình dù có trốn đi nơi nào trong Đại Thành Quốc, xác suất gặp phải tai nạn cũng không phải nhỏ.
Nếu Đại Thành Quốc đã không còn an toàn, sao hắn không nghĩ xa một chút, rời khỏi Đại Thành Quốc này, mục tiêu hắn nhắm đến chính là Đại Nghê Quốc.

Tin tức thu thập được mấy tháng qua làm hắn cũng có cái nhìn đại khái về đại cục tại Bắc Châu này.


Theo hắn thấy, Đại Nghê Quốc không chỉ có binh lực hùng mạnh nhất trong Tam Quốc, mà Hoàng Đến của bọn họ, Nghê Thái Tông cũng là một ông vua sáng suốt.

Khác với Đại Nghê Quốc, Đại Mao Quốc binh lực cũng rất hùng mạnh, tuy nhiên Hoàng Đế của bọn họ lại là hạng người vô năng, suốt ngày chỉ biết chìm đắm trong sắc dục, mọi quyền hành đều là giao cho Tả, Hữu hai vị Thừa Tướng đến giải quyết.

Hai người đó cũng là bằng mặt mà không bằng lòng, nói không chừng cái Đại Mao Quốc này còn chưa chờ Đại Nghê Quốc quân đội đánh đến, đã vì nội chiến mà hủy diệt mất rồi, giống như là Đại Thành Quốc hắn đây một dạng.

Thế nên nếu để chọn ra một quốc gia có thể đem Bắc Châu nơi này thống nhất, hắn là chọn Đại Nghê Quốc mà thôi.

Đi đến quốc gia chiến thắng, luôn luôn có lợi thế hơn quốc gia suy tàn mà.
Còn nói về lòng yêu nước, muốn trợ giúp Đại Thành Quốc qua tai nạn, vậy thì miễn đi, Nguyễn Văn Chương hắn vốn không phải là người của thế giới này, không có thâm tình hay ân nghĩa gì đối với Đại Thành Quốc có thể nói.


Hắn cũng không có ý định bước chân vào con đường làm quan một lần nữa, thế nên thôi, chiến sự giữa các quốc gia nơi này nên để bọn chúng tự giải quyết lấy, hắn cũng chẳng hơi đâu đi nghịch đảo sự vận hành của thế giới cổ đại này.
"Văn Chương..! Vậy căn tiệm của chúng ta..!"
Vương Hiểu Mai cũng là có ý định rời đi, tuy nhiên còn một chuyện mà nàng không nỡ, đó là căn nhà mình đang sống mười mấy năm này, tình cảm cũng có nhiều, nhưng nhiều hơn là giá trị của nó, mấy trăm đồng bạc cho một căn tiệm có vị trí khá là đẹp tại Hồ Huyện nơi đây, nếu mình bỏ đi nước khác, căn tiệm này xem như bỏ đi.
Với một người yêu tiền như mạng giống nàng mà nói, bỏ đi mấy trăm đồng bạc không khác gì từ thân thể của nàng cắt ra một miếng thịt à nha, nàng sao có thể yên tâm mà rời đi cho được.
"Mẹ à, chuyện này ngài không cần lo lắng, căn tiệm này con đã bán cho ông chủ Tiền với giá ba trăm đồng bạc rồi..!" Nguyễn Văn Chương cười nhẹ một cái, từ bên trong túi áo lấy ra một đống tiền bạc, đưa nó cho Vương Hiểu Mai xem.

Trùng sinh không lâu, nhưng hắn cũng là đã biết tính cách tham tiền hơn mạng của người mẹ hờ này của mình, hắn biết rõ, khi rời đi, nếu mà không giải quyết tài sản lớn nhất của bọn họ là Quán Rượu Văn Chương này, bà mẹ này của mình sẽ không có rời đi, nên ngay sáng hôm nay hắn đã tìm người bán nó đi.

Người mua cửa hàng của hắn là ông chủ Tiền, nói ra người này cũng là một ông chủ giàu có có tiếng tại Hồ Huyện, nhà cũng là kinh doanh rượu, trông thấy Quán Rượu Văn Chương của hắn làm ăn ngày một phát lên, người này cũng có ý định muốn cướp lấy, nhưng là vì hắn dùng một chút ít thủ đoạn đánh trở về.

Lần này ông chủ Tiền nghe nói hắn muốn bán lại cửa tiệm để rời đi, càng là vui mừng vô cùng, từ nay ở Hồ Huyện sẽ khó có người nào có thể cạnh tranh được với ông ta..