Pt 1:
"Em sợ tôi?"
"Hoan Hoan, đã nhiều năm như vậy, em vẫn sợ tôi."
Trong tầng hầm tối tăm, tôi bất lực cuộn mình trong một góc, nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt, cơ thể không tự chủ được mà run lên, giọng nói cũng theo đó run rẩy:
"Không... không có."
“Tôi ghét nhất là nghe người khác nói dối.” Lục Lan Châu đặt một bát mì lên chiếc bàn gỉ sét, xoay người lại nhìn tôi, khóe miệng mỉm cười: “Hoan Hoan, năm mới lại đến rồi. Đây là năm thứ bảy chúng ta ở bên nhau.”
Anh ta đi từng bước chậm rãi, tiến gần về phía tôi.
Tôi sợ Lục Lan Châu.
Chỉ cần anh ta đến gần và nói chuyện với tôi, trái tim tôi liền không ngừng hoảng loạn, ngay cả thở cũng không thể thở bình thường.
Lục Lan Châu bước đến trước mặt tôi rồi dừng lại, từ từ kéo tôi đứng lên từ trên nền đất lạnh lẽo.
Tôi không dám phản kháng, ngoan ngoãn nghe lời, theo động tác của anh ta mà đứng dậy.
Anh ta chạm vào đầu tôi, động tác rất nhẹ nhàng, ánh mắt cũng rất dịu dàng: "Hoan Hoan, em không định nói lời chúc mừng năm mới với anh sao?"
Vì một thời gian dài không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời nên da tôi trắng bệch một cách bất thường, cũng vì lâu ngày không ra được thế giới bên ngoài nên khả năng ngôn ngữ của tôi bị suy giảm mạnh, đến mức phải khá lâu tôi mới có thể thốt ra những từ muốn diễn đạt: "... mới, Chúc…mừng năm mới."
Anh nhẹ nhàng ôm tôi, cười mãn nguyện: "Hoan Hoan, anh cảm thấy vô cùng vinh dự vì thế giới của anh có em."
Nhưng cái vinh dự đó của anh ta lại là kiếp nạn của tôi.
Lục Lan Châu nhận ra tôi đang khóc, càng ôm chặt lấy tôi.
“Khóc đi, khóc đi.” Anh ta vỗ nhẹ vào lưng tôi, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, lời nói tiếp theo của anh ta khiến lưng tôi lập tức run lên, anh ta chậm rãi nói: “Tầng hầm này rất sâu, em cứ khóc đi, sẽ không ai nghe thấy đâu.”
Sau khi Lục Lan Châu đi khỏi, tôi ôm chân, cuộn tròn lại trong một góc.
Tôi tựa đầu vào bức tường nhẵn bóng, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Bị nhốt dưới tầng hầm lâu như vậy, đồng hồ sinh học của tôi từ lâu đã không hoạt động nữa rồi, không còn phân phân biệt được giữa ngày và đêm, buồn ngủ rồi thì ngủ, thức dậy thì ăn.
Dưới tầng hầm chỉ có một cái giường, một cái bàn, một cái bồn cầu và một phòng tắm, ngoài những thứ này ra thì không có đồ dùng nào khác để tôi giết thời gian.
Vì vậy, khi không đói, tôi chỉ có thể ép mình chìm vào giấc ngủ để có thể vượt qua những ngày dài.
Tôi không dám tự sát.
Cũng không thể tự sát.
Ở 4 góc của tầng hầm đều có camera.
Lục Lan Châu đang nấp sau màn hình, theo dõi tôi.
Anh ta như một bóng ma không cần ngủ.
Mỗi giây mỗi phút đều làm tôi sợ hãi.
Pt 2:
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc mở mắt liền phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại với ánh nắng đã mất từ lâu, đang khẽ chiếu vào cửa sổ trên phòng ngủ chính.
Có lẽ đã lâu không thấy mặt trời, tôi vô thức đưa tay lên che mắt, vẫn chưa quen với sự tồn tại của nó.
Lục Lan Châu ngồi trên chiếc sô pha đối diện giường, thấy tôi đã tỉnh liền đóng cuốn sách trong tay lại, giọng nói trầm thấp lọt vào tai tôi: "Hình phạt kết thúc. Hoan Hoan của anh, mừng em trở về nhà."
Anh ta từ lâu đã quen với việc tôi im lặng, thấy tôi không nói tiếng nào cũng không hề tức giận mà cứ vuốt ve tôi, hệt như vuốt ve một con vật cưng.
Anh ta đưa tay xoa đầu tôi, nhẹ nhàng dỗ dành: “Chỉ cần em không có ý định trốn thoát, Hoan Hoan à, như vậy tôi có thể đảm bảo sẽ không nhốt em dưới tầng hầm nữa. "
Lục Lan Châu nhìn tôi chằm chằm, chờ đợi câu trả lời của tôi.
Tôi gật đầu, đôi mắt trống rỗng như một cái xác không hồn: "Được."
“Thật ngoan.” Lục Lan Châu đi tới, bắt đầu hôn lên vành tai của tôi.
Trước kia, tôi đã cố gắng kháng cự lại sự thân mật của anh ta, nhưng cái giá phải trả là bị anh ta làm nhục cả đêm.
Cho nên bây giờ, đối mặt với sự thân mật của Lục Lan Châu, tôi không dám phản kháng, chỉ có thể để cho anh ta tùy ý muốn làm gì thì làm.
Đầu tiên là vành tai, sau đó đến trán, rồi đến môi.
Anh ta hôn rất nhẹ, rất gợi tình.
Tôi cứ như một con rối, không kháng cự cũng không chủ động.
Lục Lan Châu chậm rãi cởi bỏ cúc áo của anh ta, sau đó lên tiếng an ủi đôi mắt đang ngấn nước của tôi: "Hoan Hoan, đừng sợ."
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, cũng cố gắng kiềm chế bản thân khỏi cảm giác buồn nôn và khó chịu khi tiếp xúc thân mật với anh ta.
...
Đến đêm, tôi không thể nào ngủ được, ngửa mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Trên tay trái của tôi có một chiếc còng lạnh lẽo nối liền với tay phải của Lục Lan Châu, chỉ cần tôi làm ra bất kỳ động tác thô bạo nào, anh ta sẽ tỉnh dậy ngay.
Bảy năm qua, tôi không hề bị nhốt dưới tầng hầm, mà chỉ đơn giản là bị anh ta hạn chế tự do cá nhân, không thể rời khỏi biệt thự một bước.
Trong khoảng thời gian này, tôi đã chờ đợi cơ hội để trốn khỏi biệt thự ba lần.
Nhưng mỗi lần như vậy, kết cục đều là thất bại.
Lần đầu tiên, anh ta đã tha thứ mà không trừng phạt tôi, vẫn cho phép tôi tự do đi lại trong khuôn viên của biệt thự.
Lần thứ hai, anh ta túm tóc tôi và ép tôi thề sẽ không bao giờ bỏ trốn khỏi anh ta nữa. Tôi không thể, sau đó anh ta nhốt tôi dưới tầng hầm ba tháng.
Sau này tôi lại được thả ra, nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục tìm cách trốn khỏi biệt thự.
Lần thứ ba, tôi suýt thành công.
Sau khi bị anh ta bắt lại, ngoại trừ khuôn mặt, toàn thân đều bị đánh bầm dập.
Sau đó, lại bị nhốt dưới tầng hầm, đến hôm nay mới được thả ra.
Pt 3:
Buổi sáng.
Lục Lan Châu đánh thức tôi bằng một nụ hôn, ghé sát vào tai nói với tôi một câu: "Hoan Hoan, sinh nhật vui vẻ."
Tôi kiềm chế sự chán ghét trong lòng, cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc: "Cảm... Cảm ơn, anh."
Lục Lan Châu nghe thấy tôi tự nguyện gọi anh ta là “anh” mà không cần ép buộc, đáy mắt bỗng hiện lên sự vui mừng đã lâu không thấy: "Nhiều năm như vậy, em rốt cuộc cũng chịu mở miệng gọi tôi một tiếng “anh”."
Bố anh ấy và mẹ tôi đến với nhau sau lần đổ vỡ hôn nhân đầu tiên.
Mẹ đưa tôi đến ở cùng với gia đình nhỏ của bố anh ta và anh ta, dựa theo mối quan hệ thì Lục Lan Châu là anh kế của tôi.
Thời gian tôi bị nhốt lâu như vậy. Đây là lần đầu tiên tôi tự nguyện mở miệng gọi anh ta là “anh”.
Lục Lan Châu nghĩ rằng tôi đã chịu khuất phục, khuất phục trong cái lồng mà anh ta đã tự tay tạo ra cho tôi.
Thật ra là không.
Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ khuất phục.
Tiếng “anh” kia là tôi giả vờ nói ra, cũng đang giả vờ mê hoặc anh ta. Tôi luôn chuẩn bị cho cuộc chạy trốn tiếp theo của mình.
Tôi sẽ chạy trốn.
Tôi không muốn trở thành một con chim bị anh ta giam cầm trong lồng!
Nghe xong tiếng “anh” đó, tâm trạng Lục Lan Châu vui vẻ cả ngày.
Anh ta tự tay giúp tôi thay quần áo, chải đầu và buộc tóc, thậm chí còn nấu cả bữa sáng.
Mà tôi giống như một cô vợ ngoan hiền, yên lặng dựa vào cửa nhìn Lục Lan Châu làm bữa sáng cho tôi.
Sau khi làm xong bữa sáng, anh còn đích thân kéo ghế ăn cho tôi, đặt trước mặt tôi một bát cháo nóng hổi và một đĩa bánh bao, sau đó ngồi đối diện với tôi, nhìn tôi bằng một ánh mắt mang ý tứ chiếm đoạt, vô cùng nóng bỏng và mạnh mẽ: "Hoan Hoan, anh yêu em."
Những lúc Lục Lan Châu không phát điên, anh ta sẽ thể hiện tình yêu với tôi mọi lúc mọi nơi.
“Ừm, tôi biết.” Đây là câu tôi nói hoàn chỉnh nhất trong mấy ngày này.
Tôi luôn biết anh ta yêu tôi.
Nhưng anh ta lại không chịu tin rằng tôi không yêu anh ta.
Ngoại trừ ban đêm, phần lớn thời gian trong ngày Lục Lan Châu sẽ không dùng còng tay trói tôi vào người anh ta. Chỉ cần còn trong tầm mắt, anh ta sẽ cho tôi một chút tự do. Tôi muốn đọc sách hay vẽ tranh sơn dầu, anh ta đều sẽ chiều theo ý tôi, thậm chí còn chuẩn bị trước các dụng cụ vẽ tranh cho tôi.
Phần lớn thời gian, tôi sẽ ngồi một mình trên bậc thềm của sân thượng, nhìn chằm chằm vào những cánh chim bay phía trên biệt thự…. Tôi tưởng tượng rằng, một ngày nào đó, tôi cũng có thể dang rộng vòng tay và đón nhận tự do như chúng.
Tôi thực sự muốn rời khỏi biệt thự này, ngay cả khi nằm mơ, tôi cũng đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần rằng mình đã trốn thoát khỏi nơi đây một cách an toàn.
Nhưng, giấc mơ suy cho cùng cũng chỉ là giấc mơ.
Khi giấc mơ đột nhiên biến mất, khoảnh khắc tôi mở mắt ra, hiện thực tàn nhẫn lại cho tôi biết rằng, tôi vẫn còn bị mắc kẹt trong ngôi biệt thự này, vẫn bị ép buộc phải ở bên Lục Lan Châu...
Bị bắt cóc.
Bị giam cầm.
Tất cả những biến cố đều bắt đầu vào năm thứ hai đại học của tôi.
Năm đó, tôi mới hai mươi tuổi.
Lục Lan Châu vô tình phát hiện ra tôi đang yêu, anh ta đập vỡ điện thoại di động trước mặt tôi, dùng thái độ vô cùng cương quyết bắt tôi phải xài điện thoại di động của anh ta để gọi nói chia tay với Trần Mặc.
"Anh, em thích anh ấy, em muốn ở bên người mình thích..."
"Anh không cho phép."
"Anh trai……"
"Hai người phải lập tức chia tay!"
Tôi đã khóc và hỏi anh ta tại sao tôi nhất định phải chia tay với Trần Mặc, anh ta nói không có lý do gì cả.
Đó là lần đầu tiên tôi phát hiện ra anh trai tôi, người luôn đối xử dịu dàng với người khác, hóa ra cũng có một mặt bạo lực như vậy.
Trước đây chúng tôi - những con người hợp thành một gia đình từ sự đổ vỡ trước - luôn yêu thương lẫn nhau, tuy không phải anh em ruột nhưng chúng tôi vẫn sống rất hòa thuận.
Nhưng sau sự việc trên, tôi bắt đầu sợ anh ta từ năm đó.
Tôi và Trần Mặc đã bên nhau năm năm từ cấp ba đến đại học, tôi yêu Trần Mặc vô cùng nên không thể chia tay anh ấy. Để duy trì không khí hòa thuận của gia đình, tôi bắt đầu nói dối Lục Lan Châu, nói dối với anh ta rằng tôi đã chia tay với Trần Mặc.
Tôi ở thành phố này tiếp tục học đại học, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi rời thành phố Lâm đi đến thành phố Hải.
Khi tìm việc ở thành phố Hải, tôi được mời tham gia một chương trình thực tế, thuận lợi ra mắt với tư cách là thành viên một nhóm nhạc và bước chân vào làng giải trí.
Tôi ra mắt được ba tháng, mẹ tôi và chú Lục đã cùng qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, trong gia đình chỉ còn lại tôi và Lục Lan Châu.
Thời gian đó, mối quan hệ của tôi và Trần Mặc cũng bị các tay săn ảnh đào sâu.
Năm đó tôi hai mươi ba tuổi.
Vào tháng sáu cùng năm, bản tin trong nước đưa tin Diệp Hoan Ngôn, thành viên của nhóm nhạc nữ thuộc Minh Thịnh Entertainment, đã biến mất trong bãi đậu xe của khu nhà vào sáng sớm ngày 2 tháng 6, đến nay vẫn chưa rõ tin tức...
Pt 4:
Ngôi biệt thự đã giam cầm tôi bảy năm nay nằm ở lưng chừng núi không có người ở, tôi không biết mình đang ở nước nào, chỉ biết là tôi không ở trong nước.
Ngôi biệt thự này rất lớn, những bức tường cũng rất cao.
Mỗi buổi tối, Lục Lan Châu đều nắm tay, cùng tôi đi dạo trong chiếc lồng được xây cẩn thận cho tôi.
Khi Lục Lan Châu đi dạo cùng tôi, anh ta luôn hỏi "Hoan Hoan, em có yêu anh không?"
Tôi biết, tôi không thể trực tiếp trả lời rằng tôi không yêu anh ta. Vì vậy, tôi chỉ có thể gật đầu, miễn cưỡng dùng hành động thay cho lời nói và bày tỏ với anh ta rằng tôi có yêu.
Tôi biết rất rõ tại sao Lục Lan Châu ngày nào cũng hỏi tôi có yêu anh ta hay không.
Anh ta đang cố thôi miên tôi.
Anh ta thôi miên tôi.
Muốn tôi yêu anh ta.
Nhưng có một ngày, Lục Lan Châu lại có thái độ khác thường, khi tôi gật đầu, anh ta bóp cằm tôi, bắt tôi nhìn anh ta: "Hoan Hoan, tôi không thích việc em luôn dùng hành động của mình để đối phó cho qua với tôi. Vì vậy, Hoan Hoan......" Đáy mắt anh ta đỏ rực mang theo ngọn lửa chiếm hữu.
Mặt tôi không cảm xúc nhìn anh ta, im lặng suy nghĩ một hồi rồi đồng ý, nhàn nhạt thốt ra những lời anh ta muốn nghe nhất: "Anh, em yêu anh."
Trên khuôn mặt bình tĩnh của anh ta thoáng hiện lên một tia cảm động, đầu ngón tay chạm vào má tôi, "Hoan Hoan, anh cũng yêu em."
Lục Lan Châu luôn thất thường như vậy, anh ta một phút trước có thể tức giận với tôi, nhưng ngay sau đó lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh.
Anh ta hôn tôi, hết nụ hôn này đến nụ hôn khác nhẹ nhàng rơi trên mặt tôi, giọng nói của anh ta như con quái vật chui ra từ đầm lầy, mê hoặc lòng người: "Em mãi mãi là người anh yêu nhất, thế nên Hoan Hoan của anh, em chỉ có thể mãi mãi yêu anh thôi."
Không, tôi không yêu anh ta.
Dù trong quá khứ hay tương lai.
Tôi cố kìm nén sự chán ghét và bài xích trong lòng, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh để đón nhận nụ hôn của anh ta.
Tôi không muốn tiếp xúc thân mật với Lục Lan Châu, dù là ở trên giường hay chỉ là hôn tôi đều không muốn.
Sau khi đi dạo, Lục Lan Châu đưa tôi trở về phòng, đưa cho tôi cái điều khiển, "Hoan Hoan, anh đi chuẩn bị bữa tối, em phải ngoan ngoãn, nếu cảm thấy nhàm chán thì có thể xem TV trong phòng khách." "
Rồi anh ta quay người bước vào bếp.
TV là đồ điện tử duy nhất mà tôi có thể chạm vào và lấy thông tin từ thế giới bên ngoài trong bảy năm qua. Nếu Lục Lan Châu đã yên tâm giao cho tôi điều khiển từ xa, tôi cũng không chần chừ cầm lấy và bắt đầu sử dụng chúng, cứ thế chuyển kênh mà không có mục đích cụ thể nào.
Tôi không có hứng thú xem TV nên tùy tiện mở một cuốn tạp chí trên bàn.
Nửa tiếng sau, Lục Lan Châu bưng đồ ăn đã nấu ra từ phòng bếp, tôi ngồi trên sô pha ánh mắt thất thần, ửng đỏ.
Lục Lan Châu cảm thấy có chút bất thường, lập tức để đồ trong tay xuống, bước nhanh tới chỗ tôi, cúi người xuống nhẹ giọng trấn an: "Sao thế, Hoan Hoan?"
Cầm chặt cuốn tạp chí tiếng Anh trong tay, trong lòng tôi vô cùng kích động, rất lâu sau, tôi gạt đi sự oán hận trong đáy mắt, chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt ngấn đầy trong đôi mắt ửng đỏ, tôi không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.
Tôi hận Lục Lan Châu.
Hận anh ta vì đã gài bẫy nhốt tôi ở đây, hận anh ta vì đã khiến tôi rời xa người tôi yêu trong nhiều năm như vậy, hận anh ta đã hủy hoại sự nghiệp của tôi.
Tất cả những gì tôi từng có đều vì sự tồn tại của anh mà mất đi.
Tôi hận anh ta, hận đến tận xương tủy.
Tôi đã mất tích bảy năm, và trong một thế giới có rất nhiều người mất tích một cách bí ẩn mỗi ngày, có người vẫn luôn tìm kiếm tôi.
Có người vẫn không từ bỏ tôi.
Mặc dù người đó không phải là Trần Mặc.
Trong trang cuối cùng của tạp chí, có tấm ảnh của tôi được in trên đó.
Tổng biên tập tạp chí đó là người hâm mộ của tôi.
Bên dưới bức ảnh đó, có lời nhắn của cô ấy với tôi.
Dòng đầu tiên là tiếng Anh, dòng thứ hai là tiếng Trung, các ngôn ngữ khác nhau, nhưng ý nghĩa đều giống nhau: [Hoan Bảo, tôi luôn đợi bạn bình an trở về.]
Lục Lan Châu cầm lấy cuốn tạp chí, nhìn thấy hai dòng chữ kia, khẽ cau mày rồi ném nó vào thùng rác bằng một đường parabol hoàn hảo.
Sau đó, anh ta không nhanh không chậm nâng mặt tôi lên, lau nước mắt cho tôi.
Tiếp đó anh ta nói với tôi những câu ngắn gọn nhưng rõ ràng là đang cảnh cáo tôi: "Hoan Hoan, tôi ghét trẻ con khóc."
Vì vậy, đừng khóc.
(Còn tiếp)