Giả Vờ Ngoan

Chương 20: C20: Anh muốn độc chiếm cô tới cỡ nào




Nụ cười của anh làm cho người khác cảm thấy sởn cả tóc gáy, tim Ngụy Triêm Y đập nhanh như trống trận, ngắn ngủn vài giây, trong đầu cô cuồn cuộn chảy ra vô số phương pháp tự cứu bản thân.

Hoặc là tiếp tục diễn kịch, hoặc là nói bản thân định cho anh bất ngờ là chơi đồng phục play với anh? Mẹ nó, quá xấu hổ rồi! Tôn nghiêm của Ngụy đại tiểu thư còn để chỗ nào được chứ?

Hay là nói cô xuống đây tản bộ?

Nhưng có ai tản bộ mà ăn mặc thành thế này đâu?

Đủ loại lý do sứt sẹo nhanh chóng xuất hiện lại nhanh chóng bị cô gạt đi hết, vài phút qua đi, Ngụy Triêm Y vẫn không nghĩ ra được lý do nào tương đối có sức thuyết phục.

Úc Thanh biểu hiện cực kỳ có kiên nhẫn.

Anh nhìn cô gái trước mặt, cô mặc trang phục hầu gái trắng đen giao nhau, cánh tay trắng nõn như sứ ngăn trở ánh sáng làm chói mắt cô, thoạt nhìn văn văn tĩnh tĩnh, vô cùng mảnh mai.

Úc Thanh nhìn qua Triệu Diệu, Triệu Diệu liền bảo người xung quanh tắt bớt đèn đi.

Ngụy Triêm Y đã thoải mái hơn một chút, có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, cô chậm rãi buông tay xuống, cười cười: “Sao hôm nay anh về sớm thế? Không phải em đã nói muốn chuẩn bị bất ngờ cho anh rồi mà?”

Úc Thanh nhìn cô chằm chằm, chậm rãi cong môi: “Trở về muộn một chút thì sẽ cho em đủ thời gian để đào hôn?”

“Cũng không phải.” Cô cười gượng, khuôn mặt rầu rĩ khổ sở, thật sự không thể nghĩ ra được lý do nào qua loa lấy lệ với anh.

Thu đêm lạnh, gió thổi phất tóc mái của cô lên.

Ngụy Triêm Y với Úc Thanh chỉ cách nhau có một khoảng ngắn, anh rõ ràng chỉ lười biếng ngồi đó nhìn cô mà thôi, thế nhưng cho dù không nói lời nào thì Ngụy Triêm Y cũng có thể cảm giác bản thân đang bị thứ gì đó áp chế, cũng có thể cảm nhận được tầm mắt nhìn từ trên cao xuống của đối phương.

Úc Thanh dường như luôn có mười phần nắm chắc đối với cô, về điểm này, cho dù anh nuông chiều dung túng cho cô, loại bất bình đằng kia vẫn sẽ luôn tồn tại.

Ngụy Triêm Y nhìn anh.

Úc Thanh dựa lưng vào ghế, giơ tay tùy ý phất xuống, Triệu Diệu yên lặng ghé tới, anh nghiêng đầu, đưa đầu thuốc lá tới ngọn lửa Triệu Diệu đã bật sẵn.

Úc Thanh nheo mắt, thanh âm trầm khàn: “Triêm Triêm, lại đây với anh.”

Ngụy Triêm Y theo bản năng phát hiện ra nguy hiểm, lui về sau một bước.

Úc Thanh không giận mà còn cười, thanh âm càng thêm nhẹ nhàng dịu dàng: “Đừng sợ.”

Điếu thuốc kẹp ở trên ngón tay thon dài của anh dần dần lụi đi, Úc Thanh văn nhã nói: “Anh không nỡ phạt em.”

Ngụy Triêm Y còn lâu mới tin.

Anh rất ít khi hút thuốc, nhưng mỗi lần hút thì đều đại biểu cho việc tâm trạng của anh không tốt, trong khoảng thời gian ở bên cạnh Úc Thanh, có đôi khi Ngụy Triêm Y sẽ làm ầm ĩ, anh cũng từng hút một hai lần, có điều lúc hút thuốc anh luôn không thích nói chuyện, một mình hút xong điếu thuốc, dường như cũng đem tất cả cảm xúc thu dọn sạch sẽ, sau đó sẽ lại đi qua dỗ dành cô.

Thấy cô không nghe lời, anh rũ mắt cười, nhìn điếu thuốc trong tay, nhàn nhạt nói: “Có điều để mà nói thì, nếu để anh qua đó, em sẽ không lường trước được đâu.”

Ngụy Triêm Y suy tư một chút, cuối cùng vẫn theo ý anh, vào lúc này rồi còn làm ra chuyện khác người làm gì chứ?

Giữ được mạng nhỏ mới là quan trọng nhất!

Cô đi qua chỗ anh, trang phục hầu gái phối với giày cao gót cùng đạp lên mặt cỏ, cô không quá quen đi loại giày này cho nên đi khá chậm, lúc tới trước mặt Úc Thanh, cũng không biết dẫm phải cái gì, dưới chân lảo đảo một cái, ngã vào trong ngực anh.

Nói đúng ra là nhào vào ngực anh mới đúng.

Không khí an tĩnh tới quỷ dị.

Thân thể Ngụy Triêm Y cứng đờ, máy móc nâng mi mắt lên, trong tầm mắt là bàn tay đang đặt trên xe lăn của Úc Thanh, trong tay còn kẹp một điếu thuốc, đầu ngón tay anh nhẹ vỗ vỗ tàn thuốc, khói bụi bay lên.

Đỉnh đầu truyền tới thanh âm hơi khàn, phân phó Triệu Diệu và những người khác: “Xoay người sang chỗ khác.”

Đám người đồng loạt quay đi.

Ngụy Triêm Y gian nan ngẩng đầu nhìn Úc Thanh, “Anh muốn làm gì?”

Ngón tay Úc Thanh rơi xuống gõ lên giữa mày của cô.

Xúc cảm lạnh lẽo nhàn nhạt, mang theo chút đau đớn nho nhỏ.

Ngụy Triêm Y ngẩn ra.

“Trừ ở bên anh ra, em còn có thể chạy đi đâu?” Thanh âm thong thả ung dung, bình tĩnh tới mức có chút lạnh nhạt.

Tầm mắt đối diện bất bình đẳng như vậy làm cho Ngụy Triêm Y cực kỳ không thích, thật giống như cô ở trong mắt anh chỉ là một sủng vật nhỏ quấy nhiễu làm xằng làm bậy, còn anh mới là người nuôi dưỡng cao cao tại thượng, có thể tùy ý lăn lộn cô vậy.

Cô giãy giụa đứng lên, trong lúc nhất thời cũng quên cả diễn kịch, Úc Thanh vẫn như cũ từ trên cao lạnh nhạt nhìn cô, ấn eo cô xuống, lực đạo có hơi mạnh.

Ngụy Triêm Y rất không được tự nhiên, cô mặc như vậy mà lại bị một người đàn ông ôm trong ngực, bị anh dạy dỗ thành như thế này.


“Úc Thanh! Anh buông tôi ra.”

“Nói cho anh, vì sao lại đào hôn?”

“Bởi vì tôi không muốn gả cho anh!”

Úc Thanh không lên tiếng, bỗng nhiên vác cô lên, vác lên tận lầu hai, mở cửa, ném cô lên trên giường.

Ngụy Triêm Y vội vàng ngồi dậy lấy gối phòng thân, Úc Thanh liếc cô một cái, bắt đầu cởi áo ngoài, tháo đồng hồ xuống, lại bắt đầu cởi nút áo sơ mi.

Trong lòng Ngụy Triêm Y hỗn loạn, đây là muốn làm gì?

Cô tức khắc cảm thấy trên giường là nơi vô cùng nguy hiểm, cho nên vội vàng muốn né tránh.

Úc Thanh bắt lấy tay cô, “Kết hôn.”

“Không kết.” Ngụy Triêm Y cũng lười giả vờ làm bạch liên hoa gì nữa, cũng không có tâm trạng giả vờ với anh, tình cảnh của cô bây giờ rất phức tạp, đã sắp rước họa vào thân rồi còn lo giả vờ cái gì mà giả vờ chứ! Còn giả vờ nữa khéo sẽ làm Úc Thanh càng thêm hưng phấn, còn không bằng lộ ra bản chất thật để anh sớm phiền chán mình thì hơn.

“Anh Úc, chính thức làm quen một chút, tôi là thám tử tư Ngụy Triêm Y, phụ trách tới điều tra anh. Tôi không nghĩ tới việc anh sẽ muốn kết hôn với tôi, giữa chúng ta là không thể, tôi chân thành xin lỗi anh vì những hành động trước đó tôi làm với anh. Dùng điều kiện để trao đổi, không bằng anh thả tôi ra, tôi sẽ không nói bí mật của anh cho cố chủ của tôi biết, thế nào?”

Không diễn nữa, cô ngả bài rồi.

Ngụy Triêm Y bình tĩnh nói xong, trong lòng thật ra vô cùng bồn chồn căng thẳng, cô có thể nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, bất luận là loại khả năng có thể đẩy cô vào hoàn cảnh nguy hiểm nào đi chăng nữa.

Người như Úc Thanh, sao có thể chịu đựng được có một thám tử tư trà trộn ở bên cạnh mình lâu như vậy chứ? Cô lừa gạt tình cảm của anh, anh hẳn là nên hận cô thấu xương mới đúng.

Nhưng Ngụy Triêm Y tình nguyện anh hận cô cũng không nghĩ tới anh lại càng lún càng sâu, có lẽ là xuất phát từ sự áy náy với anh trong khoảng thời gian này, cũng có thể là xuất phát từ sự đồng tình, tóm lại, Ngụy Triêm Y đột nhiên không muốn lừa anh nữa.

Cô đoán Úc Thanh sẽ giận, sẽ thống hận, sẽ chán ghét cô, thậm chí là sẽ muốn tra tấn cô, đương nhiên cô cũng làm tốt tinh thần chuẩn bị đánh nhau một trận với anh rồi, dù sao đám người Mạc Khả đang chờ ở bên ngoài đã sẵn sàng tiếp ứng cho cô.

Nhưng lại không nghĩ tới, anh lại ôn hòa cười khẽ.

Trong lúc nhất thời, đủ loại cảm xúc ấp ủ cũng những lý do thoái thác mà Ngụy Triêm Y đã chuẩn bị sẵn đều bị nụ cười nhẹ này của anh đánh cho tan tác, thất thần trong vài giây.

Tên đàn ông thối này không bị điên chứ?

Cười cái gì mà cười? Có cái gì buồn cười sao?

Cô rất muốn sờ trán anh.

Úc Thanh buông tay cô ra, ngồi xuống nhìn cô, nụ cười trở nên có chút nghiền ngẫm.

Ngụy Triêm Y:?

Cho nên tình huống bây giờ là thế nào đây?

Ngụy Triêm Y chân thành đặt câu hỏi: “Anh cười cái gì? Anh không tức giận sao? Không muốn hung hăng ngược đãi tôi à?”

Tuy lúc nói mấy câu này, cô có chút run rẩy, nhưng cô thật sự rất tò mò.

Úc Thanh biểu hiện quá mức bình tĩnh, không có chút nào gọi là kinh ngạc hay tức giận cả.

Ngụy Triêm Y đột nhiên phản ứng lại: “Có phải anh đã sớm biết?”

“Ừm, biết.” Úc Thanh cười.

“Biết từ lúc nào?”

“Rất sớm.”

“Sớm là bao sớm bao lâu?”

Úc Thanh trầm ngâm một lúc: “Sau khi em ở bên anh không lâu.”

Đúng là đủ sớm, nhưng lâu như vậy rồi, Úc Thanh thế mà còn bồi cô diễn kịch lâu như vậy cũng không có vạch trần, bây giờ còn muốn cưới cô?

Ngụy Triêm Y giật mình thon thót, người đàn ông này sẽ không thật sự yêu cô yêu tới mức thất hồn lạc phách không cần nguyên tắc, không cần điểm mấu chốt, chỉ muốn cùng cô một đời một kiếp đấy chứ?

Úc Thanh duỗi tay muốn xoa tóc cô, lại bị Ngụy Triêm Y nhanh chóng né tránh, động tác của anh dừng lại, nhìn cô chăm chú. Ngụy Triêm Y sau khi tháo lớp ngụy trang xuống, quả nhiên là như một con nhím nhỏ, chạm cũng không cho anh chạm vào.

“Em nghĩ không sai, cho dù em là ai, anh đều muốn cưới em.”

Ngụy Triêm Y đánh giá anh, thâm tình như vậy không khổ sao? Không nghĩ tới Úc tam gia danh tiếng vang xa thế mà lại là một tên cuồng yêu, giữ mật thám mà địch nhân trăm cay ngàn đắng phái tới bên người lâu như vậy, lại còn yêu mật thám đó, mẹ nó đây là vở kịch yêu đương say đắm gì thế này, cô cũng nhịn không được tự bổ não ra bộ tiểu thuyết ngôn tình 30 vạn chữ cho mình và Úc Thanh.

Ánh mắt ôn nhu của Úc Thanh nhìn cô làm cho cô hơi thẳng người lên, người đàn ông này không thể như vậy được, yêu đương cái gì, sự nghiệp mới là chuyện quan trọng nhất nhá!

Cô nắm lấy bả vai Úc Thanh.


Úc Thanh nhìn bàn tay trắng phát sáng của cô, yên lặng không nói.

Ngụy Triêm Y dõng dạc hùng hồn nói: “Úc tam gia, tỉnh táo lại đi, có người muốn hại anh đấy! Anh sao có thể dễ dàng sa vào lốc xoáy tình yêu như vậy chứ? Tình yêu là một ly rượu khổ trăm cay ngàn đắng, người nào uống thì đều biết. Anh là người đàn ông sắp bước lên đ ỉnh cao của Liêu Thành, sao có thể bởi vì tình yêu nhỏ nhặt mà buông bỏ cẩm tú tiền đồ của bản thân? Buông tha cho tôi đi, tôi không đáng, cũng không xứng!”

Úc Thanh chậm rãi bật cười, thanh âm trầm thấp: “Triêm Bảo, sao lại đáng yêu như vậy chứ?”

Mẹ nó lại tới nữa!

Cô ở đây sốt ruột về sự nghiệp hộ anh, trong lòng anh lại chỉ có yêu với đương, cảm giác vương giả kéo theo đồng thau thì ra là thế này sao, tâm tình Ngụy Triêm Y kịch liệt đau đớn.

Úc Thanh nắm tay cô vào trong bàn tay rộng lớn của mình, “Em đáng giá.”

Ngụy Triêm Y đương nhiên biết cô đáng giá, cô xứng đáng nhất, cô chính là thiên tiên hạ phàm đỉnh nhất thế giới này cơ mà! Cô chỉ muốn làm Úc Thanh tỉnh táo nên mới nghĩ một đằng nói một nẻo mà thôi.

Công bằng mà nói, từ đoạn thời gian trước đó, Ngụy Triêm Y vẫn luôn cảm thấy thấp thỏm, Úc Thanh đối xử với cô càng tốt, cô càng cảm thấy không nên lừa anh.

Bây giờ đã thẳng thắn, ngả bài với anh, anh lại mảy may không trách cô, trong lòng Ngụy Triêm Y vừa cảm kích lại vừa cảm động, hai loại tình cảm này cùng lúc phát ra khiến cho trong nhất thời cô sinh ra một cỗ xúc động muốn mang Úc Thanh cùng xông pha chém giết quân địch, dõng dạc hùng hồn lấy được thủ cấp của kẻ địch.

Này đại khái là thao túng đi, cô quả thực là bị Úc Thanh thao túng tâm lý rồi.

Ngụy Triêm Y than nhẹ: “Anh Úc, tôi thực sự muốn xin lỗi anh, tôi không nên lừa anh, tuy rằng đây là công việc, nhưng anh lại đối xử với tôi rất tốt, thực sự là…”

Từ sau khi ba mẹ qua đời, đã không còn ai che chở cô như vậy nữa.

Anh thật sự thật sự rất thương cô.

“Như vậy đi, chúng ta không cần kết hôn, tôi giúp anh tìm được cố chủ kia, sẽ không thu một đồng tiền nào của anh hết.”

Úc Thanh an tĩnh nhìn cô dỡ xuống ngụy trang, tốc độ nói chuyện của cô có chút nhanh, biểu tình trên mặt cũng rất phong phú, hoàn toàn là hai bộ dáng khác nhau với giai nhân thanh thuần lúc trước, càng có vẻ sinh động hoạt bát hơn.

Từ khi biết cô là người như thế nào, Úc Thanh luôn cố ý quan sát cô, cho dù Ngụy Triêm Y có diễn kịch giỏi thế nào đi chăng nữa thì cũng không phải không có lỗ hổng, thỉnh thoảng cô sẽ lộ ra một số biểu tình rất nhỏ, giảo hoạt lại linh động.

Anh rất rõ ràng bản thân tới tột cùng là yêu Ngụy Triêm Y như thế nào. Người anh yêu là con người chân thật nhất của cô.

Úc Thanh nắm bàn tay mềm mại của cô, yêu thích không buông nhéo nhéo mu bàn tay của cô, “Hôn lễ, nhất định phải làm.”

Ngụy Triêm Y có chút tổn hại tinh thần, sao khuyên can mãi mà chẳng có tý tác dụng nào thế này? Úc tam gia này quả nhiên là yêu tới điên rồi.

“Tôi sẽ không gả cho anh.” Cô rút tay về, lười biếng nằm trên sofa, một bộ dáng thoải mái thích làm gì thì làm.

Cũng là do cô cậy anh sẽ không làm gì cô, cho nên mới dưỡng ra cái tính cách ương bướng thế này. Úc Thanh thiên vị cô, nhất định sẽ thỏa hiệp.

Anh cười, mặt mày ôn hòa.

“Anh cũng từng nói, chỉ có chuyện này là không được.”

“Em chờ gả đi là được.”

Anh vuốt v e chiếc nhẫn trên ngón tay, ngữ khí lạnh xuống: “Còn về bạn của em, anh không cho người đi bắt, để cho bọn họ tự giải quyết, hôn lễ của chúng ta, anh không hy vọng có người tới quấy rầy.”

Ngụy Triêm Y bật dậy trừng anh.

Úc Thanh cười khẽ: “Em xem, anh chính là thích em như vậy, giả vờ ngoan không hợp với em.”

Ngụy Triêm Y: “Đồ điên!”

“Đúng thế, không phải em đã biết rồi sao?”

Điên lâu rồi, nhưng rất may là anh chờ được thuốc của anh tới.

Ngụy Triêm Y bị lời này làm cho nghẹn lại, nhắm mắt không muốn phản ứng anh: “Dù sao tôi sẽ không kết hôn, không kết hôn là không kết hôn!”

Úc Thanh chỉ coi là cô đang quấy nhiễu, cũng không có trách cứ.

Anh cởi áo ngoài, chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa.

Ngụy Triêm Y đột nhiên nói: “Đêm nay anh về phòng ngủ đi.”

“Sao vậy?” Anh kiên nhẫn hỏi.

“Trước kia chúng ta ngủ chung là bởi vì công việc, tôi không thể kháng cự, bây giờ chúng ta ngả bài rồi, ngủ chung làm gì nữa?”


Úc Thanh suy tư vài giây, “Em luôn quên mất chúng ta là quan hệ sắp kết hôn. Cũng được, từ đêm nay em bắt đầu tiếp nhận đi, tiếp nhận anh.”

Anh đẩy cửa phòng tắm ra, Ngụy Triêm Y lấy lại tinh thần, nắm gối ôm bên cạnh ném qua đó, nện ở trên lưng Úc Thanh, gối ôm rơi xuống mặt đất.

Bước chân Úc Thanh dừng lại, anh xoay người nhìn cô.

Ngụy Triêm Y lập tức dúi đầu vào sofa giả chết, cảm thấy bản thân có chút hèn, rõ ràng Úc Thanh kia thoạt nhìn không có sức chiến đấu gì, nhưng anh chỉ cần dùng ánh mắt giết người đó nhìn cô là có thể dễ như trở bàn tay đánh tan phòng tuyến cô vất vả xây lên được.

Cô nghe thấy tiếng cười khẽ của Úc Thanh.

Lúc ngẩng đầu lên, cửa phòng tắm đã đóng lại, bên trong truyền ra tiếng nước.

Ngụy đại tiểu thư uể oải không chút phấn chấn trốn vào trong góc liên hệ với Mạc Khả.

Ba người đã chờ lâu ở bên ngoài vội vàng lên tiếng: “Cô chủ, cô sao rồi?”

Vùa rồi bên trong đại trạch Úc gia đột nhiên cảnh giác lên, bọn họ suy đoán hẳn là Ngụy Triêm Y bị phát hiện rồi.

Thanh âm cô uể oải ỉu xìu: “Bị bắt được rồi, tôi đã ngả bài với Úc Thanh.”

Mạc Khả: “Hả!? Vậy giờ làm sao?”

“Sao trăng cái gì, anh ta vẫn muốn cưới tôi.”

“Mẹ ơi, anh ta simp cô đến thế hả! Cô đã lén lút tiếp cận anh ta như thế rồi mà anh ta còn không giận. Cô chủ, chân ái nha.”

Ngụy Triêm Y liếc mắt ra ngoài cửa sổ, trên cây tử đằng đã nở một ít hoa, cô bẻ một ngọn, ngón tay nhẹ vân vê vài cái, nói: “Linh tinh, chân với chả ái cái gì.”

Rồi lại nhịn không được nghĩ sâu về lời nói của Mạc Khả, Úc Thanh có thật sự yêu cô sâu đậm tới vậy hay không?

“Vậy bước tiếp theo cô tính thế nào? Không thật sự gả cho anh ta đấy chứ?”

Trong lòng Ngụy Triêm Y cũng là một cuộn chỉ rối, anh sẽ không có khả năng để cô lại tiếp tục đào hôn, cô thở dài: “Đi bước nào tính bước đó vậy.”

“Này chẳng giống cô chút nào, cô không phải là thích kế hoạch có 30 bước, đi xong một bước này còn phải tính kế cho 30 bước còn lại à?”

“Vậy còn cách nào nữa chứ? Tôi cũng không có cánh, bay không nổi.”

Mạc Khả: “Cũng không phải không có khả năng, chỉ cần cô chủ muốn chạy, có cắm được cánh cũng chẳng phải chuyện lạ, không phải sao? Chẳng lẽ cô đã quên kế hoạch ban đầu rồi?”

Bàn tay đang vò hoa của Ngụy Triêm Y dừng lại.

Đúng thế, kế hoạch ban đầu, kế hoạch mà ngay cả Úc Thanh cũng không thể làm gì cô.

“Trừ phi…” Ngữ khí của Mạc Khả sâu xa, “Cô chủ cũng không muốn rời đi.”

Ngụy Triêm Y biện giải: “Không có nhé, tốt xấu gì tôi cũng cảm thấy có lỗi với anh ta, lừa anh ta lâu như vậy, anh ta cũng không có làm gì tôi, cô không cảm thấy chúng ta hẳn là nên phát huy chút tinh thần hiệp nghĩa chốn giang hồ, giúp anh ta tóm được người đứng đằng sau ra, coi như để bồi thường cho anh ta à?”

Tai nghe một lúc lâu sau cũng không có truyền ra tiếng của Mạc Khả, Ngụy Triêm Y cũng không giục, trong lòng cô cũng đang có một dấu hỏi rất lớn đây.

Mạc Khả: “… Cô chủ, thừa nhận thích anh ta cũng không phải chuyện gì quá mất mặt.”

Mạc Khả biết tính của Ngụy Triêm Y, cô quá kiêu ngạo, có đôi khi lại có hơi trong nóng ngoài lạnh, cho dù trong lòng đã sớm có đáp án thì vẫn luôn lặp lại cân nhắc vô số lần.

Cũng đúng, Úc Thanh không phải người bình thường, so với bất cứ ai cũng không dễ đối phó, Ngụy Triêm Y cảnh giác hơn là đúng.

Mạc Khả nói sang chuyện khác: “Triêm Triêm, gần đây cô cứ ở lại bên cạnh anh ta đi, cô nói đúng, là chúng ta có lỗi với người ta, nên bồi thường mới phải. Bên ngoài có ba chúng tôi lo rồi, cứ giữ liên lạc nhé.”

Ngụy Triêm Y: “… Được.”

Trò chuyện kết thúc.

Cô ngước mắt nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, trời đêm đen nhánh tới một ngôi sao cũng không có, gió lạnh thổi vào như đang nhắc nhở cô mùa đông sắp tới rồi.

Một cái áo khoác mang theo mùi trầm hương nhàn nhạt khoác ở trên vai cô, Ngụy Triêm Y bỗng nhiên hoàn hồn, ngoái đầu lại nhìn.

Úc Thanh rũ mắt, cũng đang nhìn cô.

Sau khi tắm xong, tóc anh có hơi ướt, rũ xuống trước trán, gương mặt tuấn tú, lúc mang mắt kính có vẻ văn nhã, mặc áo tắm đen dài, làn da tuy rằng tái nhợt nhưng cũng không có cảm giác ốm yếu. Có điều bởi vì ăn mặc kiểu này cho nên nhiều ra chút cảm giác yêu nghiệt không thể che giấu được.

Ngụy Triêm Y vội vàng thu hồi ánh mắt.

Úc Thanh nắm tay cô đi vào trong, “Ngủ thôi.”

Ngụy Triêm Y lập tức gióng lên hồi chuông cảnh báo, cô rút tay lại, hùng hổ nói với anh: “Tôi không dám ngủ với anh! Tôi sợ anh làm gì tôi!”

Cô cật lực suy diễn, cái gọi là dùng ngữ khí tàn nhẫn nhất nói những lời tàn nhẫn nhất.

Úc Thanh cười khẽ, lười biếng giơ tay vuốt chóp mũi cô, “Không chạm vào em.”

Ngụy Triêm Y lên giường nằm xuống, nằm tới thẳng tắp nghiêm chỉnh, lời lẽ chính đáng, càng thêm hùng hùng hổ hổ: “Anh đừng tưởng tôi sợ anh, nói cho anh biết tôi đánh nhau rất lợi hại, chỉ một giây thôi cũng có thể ép anh quỳ xuống gọi tôi là papa đấy! Tôi chỉ là sợ thân thể yếu ớt kia của anh bị tôi đánh chết cho nên mới cố gắng ngủ chung một giường với anh thôi. Tôi đau lòng cho anh? Tôi? Tôi là người như thế sao? Ha ha, còn lâu nhé, tôi không có trái tim, tôi cũng không biết tình yêu là cái gì đâu. Tôi chỉ là một cái máy móc không có tình cảm, anh đừng có vọng tưởng chuyện tôi sẽ kết hôn với anh, chờ tôi ra ngoài tìm được người đối nghịch với anh rồi sẽ thành công lui thân, đi du lịch bốn phương, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, anh làm Úc tam gia của anh, tôi làm đại mỹ nữ tuyệt thế vũ trụ của tôi! Cứ vậy đi, ngủ ngon.”

Nói liến thoắng một hồi xong, cô tắt đèn nhắm mắt, động tác liền mạch lưu loát, cảm thấy bản thân rất bao la hùng vĩ, khí thế hừng hực.

Úc Thanh đứng ở mép giường nhìn cô, Ngụy Triêm Y bị anh nhìn chằm chằm làm cho không được tự nhiên, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh.

Úc Thanh kéo chăn lên giường nằm, nửa bên giường hơi lún xuống, trên eo Ngụy Triêm Y bị một cánh tay quấn lấy, anh không cho phép cô từ chối, có chút bá đạo kéo cô vào ngực ôm.

Hô hấp của Úc Thanh phả lên bên tai cô, nhẹ nhàng thở dài: “Trước kia còn sợ em giả vờ ngoan quá lâu, tính tình sẽ bị mai một mất, vậy sẽ rất không thú vị. Như vậy rất tốt, anh thích.”


Mẹ nó, anh zai, anh không bị điên chứ?

Một tràng thao thao bất tuyệt ban nãy của Ngụy Triêm Y bị một hai câu nhẹ nhàng nhàn nhạt của anh hoàn toàn nghiền áp.

Cả đêm không ngủ được, cô nằm mơ bị ác long tàn nhẫn ngược 3000 lần, lúc tỉnh lại còn có chút tinh thần hoảng hốt.

Dì Triệu nói với cô, bác sĩ Tống đã quay lại, là bị Úc Thanh gọi về trước thời hạn, nghe nói thân thể anh chỉ cần uống nốt một liều thuốc là sẽ hoàn toàn không có vấn đề gì nữa.

Dì Triệu: “Tiên sinh đang ở phòng khách, phu nhân muốn qua đó chứ?”

Nhàn rỗi cũng sắp mốc rồi, Ngụy Triêm Y liền gật đầu.

Cô mặc chiếc váy màu xanh nhạt, khoác một cái áo choàng màu trắng, chậm rãi đi bộ qua đó.

Úc Thanh đang nói chuyện với Tống Tiệp, cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Ánh mặt trời ngày thu khẽ chui vào qua khe hở, tiếp theo đó là một cánh tay xinh đẹp với vào trong, trên cổ tay của cô có mang cái vòng tay Úc Thanh tặng, móng tay sơn màu đỏ đậm, sáng nay vừa mới sơn xong, không giả vờ làm đóa hoa trắng nữa thì cô đương nhiên là muốn ăn diện rồi.

Người còn chưa xuất hiện, bàn tay xinh đẹp kia đã dẫn đầu câu hết tầm mắt của mọi người.

Úc Thanh nheo mắt lại.

Lúc cửa hoàn toàn bị đẩy ra, Ngụy Triêm Y cũng bước vào.

Ánh sáng ngày thu vô cùng tốt, chiếu đến làn da trắng nõn cùng đôi môi hồng hào của cô, cô gái lười biếng nâng mí mắt lên, nhìn thấy hai người đàn ông trong phòng đều đang ngẩn người nhìn mình.

Cô tùy tiện nói: “Tôi tới không đúng lúc à?”

Úc Thanh đứng lên, ngăn trở tầm mắt của Tống Tiệp, đi qua phía Ngụy Triêm Y. Anh biết cô đẹp, trước kia lúc cô giả vờ thì luôn cố tình thu liễm lại, bây giờ không giả vờ nữa, vẻ nhu nhược đáng thương đã không còn, cô cười đẹp như ánh mặt trời vậy.

Úc Thanh ghen tỵ muốn chết, chỉ muốn giấu cô cho bản thân xem mà thôi.

Tay Ngụy Triêm Y bị anh nắm chặt, cảm giác được Úc Thanh đang dùng sức, “Sao thế?”

Người văn nhã đoan chính như anh, khi nói chuyện cũng rất ôn hòa: “Tới đây làm gì?”

Nhưng lực đạo trên tay vẫn không hề thu lại.

Ngụy Triêm Y nhíu mày, muốn hất tay anh ra, Úc Thanh lại kéo cô rời đi, “Về biệt thự chờ anh, rất nhanh sẽ về với em.”

“Làm gì đấy, tôi muốn đi dạo xung quanh.”

“Anh không thích em gặp người đàn ông khác.”

“…”

Ngụy Triêm Y bật cười khôi hài: “Úc Thanh, không phải anh muốn kết hôn với tôi sao? Đến lúc đó tới tham dự hôn lễ cũng không chỉ có mình phụ nữ, anh đừng nói là cũng không cho người khác nhìn tôi đấy?”

Úc Thanh nhíu mày.

Anh thế mà lại nghiêm túc suy nghĩ: “Cũng không phải không thể.”

Ngụy Triêm Y: “…”

“Anh điên hả, d*c vọng chiếm hữu cũng thái quá rồi đó.”

Úc Thanh nhàn nhạt nhíu mày: “Chắc vậy, là em nên tỉnh táo lại mới đúng, xinh đẹp như vậy làm gì?”

“…”

Này là khích lệ hay là biến tướng mắng cô thế?

Ngụy Triêm Y thế mà lại có chút tâm tình nở hoa, rũ mắt cười cười.

Có lẽ là hậu di chứng sau khi diễn tiểu bạch hoa quá lâu, cô hờn dỗi vỗ cánh tay anh một cái: “Nói cái gì vậy chứ.”

Còn làm màu làm mè vén vén sợi tóc bên tai nữa chứ.

Động tác vén tóc của Ngụy Triêm Y đột nhiên dừng lại, cô đang làm gì?

Đang xấu hổ hả?

????

Bởi vì một câu khích lệ của Úc Thanh sao?

Úc Thanh cười như không cười nhìn cô chăm chú.

Ngụy Triêm Y hận không thể đào hố chôn mình.

“Nhìn cái gì mà nhìn.” Cô ra vẻ hung dữ để che giấu cái mặt đang đỏ lên của mình.

Úc Thanh thay cô chậm rãi vén tóc ra sau tai, lơ đãng niết niết vành tai cô, bàn tay nâng cằm cô lên, cô bị bắt ngửa đầu, bình tĩnh đối diện với tầm mắt của anh, thế nhưng Ngụy Triêm Y lại cảm giác được trong ánh mắt bình tĩnh của anh thật ra đang có áp lực khắc chế d*c vọng đang cuồn cuộn sôi của mình.

Anh cúi người hôn xuống: “Em biết rõ, anh muốn độc chiếm em tới cỡ nào mà.”

“Đàn ông trên thế gian này đều xấu xa, anh cũng xấu xa, nhưng anh nguyện ý thu lại hết tất cả sự xấu xa của bản thân, cho em nhưng điều tốt nhất.”

“Công chúa, cho anh nhiều chút cảm giác an toàn có được không.”