Giả Vờ Ngoan

Chương 17: C17: Anh cầu nhân duyên




Sau một khoảng thời gian ở nhà họ Úc, Ngụy Triêm Y cảm thấy gần đây Úc Thanh có cái gì đó không đúng lắm.

Bên tai truyền tới tiếng của Mạc Khả: “Không đúng chỗ nào?”

Ngụy Triêm Y bưng cà phê ngồi ở ban công phơi nắng, người làm vườn bên dưới biệt thự đang xử lý những khóm hoa chồi ra khỏi hàng rào tre, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không biết phải nói sao nữa, cứ cảm thấy quái quái.”

Trên tai là tai nghe dạng khuyên tai mà Tô Lăng đã chuẩn bị cho cô, lúc nào cô cần nói chuyện thì chỉ cần chạm vào cái nút nhỏ đằng sau tai là được.

Lúc ở chung với Úc Thanh, để tránh bị hai đứa bạn biết được mấy lời sến súa của mình và Úc Thanh, Ngụy Triêm Y cũng không có mở chức năng trò chuyện lên, hôm nay nhân lúc anh không ở nhà nên cô mới có thời gian liên lạc với bọn họ.

“Cô chủ, kéo dài càng lâu càng không dễ thoát thân đâu.”

Ngụy Triêm Y ừ một tiếng: “Gần đây quan hệ của tôi với anh ta không tệ, chắc là sẽ tiết lộ được gì đó.”

Cô nhớ tới chuyện kia: “Hai người chuẩn bị tốt chưa?”

“Yên tâm đi, đảm bảo không chút sai sót, vì để phòng ngừa vạn nhất, mỗi ngày bọn tôi đều sẽ đi xem, Dương Hi còn đang đóng quân ở gần đó đấy.”

“Dương Hi?”

“Đúng vậy, cô ta nói cái gì mà nhất định muốn đi theo chúng ta, còn mang theo đoàn đội của mình tới nữa, nhìn bộ dáng rất là chân thành, tôi bảo cô ta qua đó quan sát rồi. Cô yên tâm, Tô Lăng cũng ở đó, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, trước tiên cô cứ an tâm dò hỏi tin tức đi, chúng tôi sẽ làm hậu thuẫn cho cô.”

Ngụy Triêm Y gật đầu: “Được, tôi sẽ mau rời khỏi Úc gia.”

Mạc Khả nói: “Nhớ cẩn thận.”

Ngụy Triêm Y nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa liền đóng chức năng gọi trên tai nghe lại, ngón tay cào cào tóc, lơ đãng nhìn đám người làm vườn bên dưới đang tỉa hoa.

Úc Thanh đi vào, nhìn chằm chằm về phía cô: “Xem cái gì?”

“Em đang nghĩ, hoa kia mọc lên xinh đẹp như thế, tại sao lại muốn cắt nó đi?”

Bàn tay Úc Thanh đặt trên đầu cô, thong thả khẽ vuốt: “Bởi vì chúng không nghe lời, muốn bò ra khỏi viện.”

“Cho nên… chỉ có thể cắt.” Giọng anh còn pha chút hài hước.

Tim Ngụy Triêm Y đập có hơi nhanh, cứ cảm thấy lời này của anh đặc biệt nhắm vào cô, vô cùng có ý tứ, giống như đang cảnh cáo cô vậy.

“Hôm nay anh không đi công ty sao?”

“Không đi, anh đưa em tới một nơi.”

“Đi đâu vậy?”

“Chùa miếu.”

Ngụy Triêm Y: “…”

Đây là sợ người khác không biết anh tin Phật sao?

Ngay cả ra ngoài chơi cũng phải đi chùa miếu mới chịu.

Anh thấy cô có vẻ không mấy hứng thú, cười nói: “Trên núi phía thành Tây có một ngôi chùa rất thiêng, nghe nói cầu nhân duyên rất linh nghiệm.”

Ngụy Triêm Y kỳ quặc liếc anh một cái, sao phải cầu nhân duyên, không phải không cần trái tim cô à?

Cô nhịn không được hỏi ra: “Không phải anh nói không cần trái tim em à?”

“Anh đổi ý rồi, tất cả mọi thứ của Triêm Triêm, anh đều muốn.”

???

Này mới được bao lâu chứ, tốc độ lật mặt của anh cũng quá nhanh đi.

Úc Thanh dịu dàng nói: “Em sẽ thỏa mãn anh chứ?”

Ngụy Triêm Y: “…”

Thật xin lỗi, cô đúng là không thỏa mãn được, cô tới với anh là có mục đích không thuần khiết, nhưng lại không nghĩ tới người đàn ông này sẽ động chân tình.

Cô đột nhiên sinh ra chút cảm xúc đồng tình vi diệu.

Úc Thanh vén tóc cho cô, ngón tay sờ qua vành tai cô, Ngụy Triêm Y sợ anh sẽ phát hiện ra cái gì đó, liền nghiêng đầu né tránh, đem tóc rũ xuống: “Em thấy chúng ta cứ giữ mối quan hệ này cũng rất tốt.”

Mối quan hệ mập mờ không rõ ràng, tuy người khác đều biết bên người Úc Thanh có nuôi một cô gái, nhưng thực chất thì quan hệ của hai người vẫn chưa được xác định, từ trước tới nay Úc Thanh đều là kiểu người cấm dục ít h@m muốn, chắc là chỉ nuôi một cái bình hoa để ngắm cho vui mà thôi.

Có điều khác biệt chính là, đàn ông khác thì nuôi ở bên ngoài, còn Úc Thanh thì nuôi ở trong nhà, còn cố ý vì cô mà thiết kế một sân viện xinh đẹp, đàn ông khác chỉ thỉnh thoảng tới xem tiểu tình nhân, còn anh ngày nào cũng tan tầm trước giờ, cứ có thời gian rỗi là đều tới chơi với Ngụy Triêm Y.

Anh chiều chuộng cô, cũng rất biết cách tạo nhiềm vui cho cô, anh cũng như rất nhiều người đàn ông khác, muốn tìm được lợi ích từ trên người “bình hoa” mình nuôi, như mọi người thì thường sẽ là thỏa mãn chuyện giường chiếu.

Anh với Ngụy Triêm Y đúng là cùng nằm trên một cái giường, nhưng anh lại không hề động tới cô, ngay cả hôn môi cũng không dám dùng nhiều sức, sẽ không để cô cảm thấy không thoải mái.

Úc Thanh thích nhất là ôm cô, luôn rất che chở cô, trong sinh hoạt cũng cẩn thận chăm sóc tỉ mỉ.

Cô ở Úc gia càng lâu, đám người hầu đối với cô càng thêm tôn trọng, bởi vì thái độ của Úc Thanh chính là việc quyết định tất cả, anh tỏ ra thật lòng thích cô, thậm chí là cưng chiều, muốn gì cũng được, không muốn anh cũng cho, đây đã không chỉ dừng lại là mức hứng thú đơn giản của một người đàn ông đối với “bình hoa” của mình nữa rồi, anh rõ ràng là đang nuông chiều người mình thương.

Cho nên, trên dưới Liêu Thành ngày càng có nhiều lời đồn đãi về Ngụy Triêm Y, họ nói cô đã mê hoặc quân tử liêm chính Úc Thanh thành người suốt ngày chỉ biết trầm mê sắc đẹp luôn rồi.

Ngụy Triêm Y cũng nghe qua những lời đồn đó, những người phụ nữ ái mộ Úc Thanh đều mắng cô là hồ ly tinh, mà rất nhiều người đàn ông muốn được chiêm ngưỡng chân dung của cô.

Đại khái là do d*c vọng chiếm hữu quá mạnh, Úc Thanh không chấp nhận được việc có người nào đó nhớ thương tới cô, cho nên mới nói muốn tất cả những thứ thuộc về cô.


Rốt cuộc thì có đôi khi cô chỉ cần nói nhiều thêm một câu với Triệu Diệu thôi, cái bản mặt của anh cũng xụ cả xuống, lúc đêm tới thì hôn cô rất mạnh bạo, dạy dỗ cô phải quy củ một chút.

Mặc cho cô từ chối thế nào đi nữa, Úc Thanh cũng không quan tâm, dù sao anh có cả đời, cô sẽ không thể rời khỏi anh được.

“Đi thôi, nếu thấy buồn ngủ thì có thể lên xe ngủ, anh ôm em, lúc leo núi anh sẽ cõng em.”

Cả ngày ngẩn người trong viện cũng rất nhàm chán, Ngụy Triêm Y gật đầu: “Được rồi.”

Còn việc cõng cô thì thôi đi, lúc chưa biết rõ được tình hình thân thể anh thì cô cũng không dám tra tấn anh như vậy, miễn cho không cẩn thận chút làm anh mệt chết thì tính cho ai?

Ngụy Triêm Y vào phòng lấy túi, anh vẫn còn đứng ở ban công, cô kỳ quái quay đầu lại nhìn anh: “Anh Úc, sao còn chưa đi?”

“Qua đây, đứng bên cạnh anh.”

Anh rất thích nói lời này với cô, giống như muốn dạy cô từng bước một tới bên anh vậy.

Ngụy Triêm Y nhịn lại sự mất kiên nhẫn trong lòng, đi qua đó, chủ động ôm lấy cánh tay anh, nép vào bên người anh.

Lúc này anh mới cong môi: “Ngoan lắm.”

Ngụy Triêm Y trợn trắng mắt, mẹ nó anh nuôi chó à!

“Nhưng mà thân thể anh có thể leo núi được sao? Em sợ…”

Úc Thanh nói: “Giờ vẫn chưa chết được.”

Bây giờ không chết được tức là sau này vẫn sẽ chết? Vậy cụ thể là khi nào?

Cô gấp không chờ nổi muốn hỏi: Vậy cho hỏi chừng nào thì anh chết?

Nhưng chỉ sợ là vừa hỏi ra câu này thì kiếp sống trinh thám của cô cũng cứ thế mà kết thúc mất.

“Còn sống được nhiều năm nữa.” Anh đột nhiên nói.

Trong lòng Ngụy Triêm Y hơi nảy lên, nhiều năm nữa, tuy không phải một con số chính xác nhưng so với trước kia không biết cái gì hết thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Cô lộ ra biểu tình lo lắng, Úc Thanh lại thản nhiên trấn an cô: “Đừng buồn, sinh mệnh vô thường mà.”

Hoàn toàn là bộ dáng siêu thoát không màng sinh tử, Ngụy Triêm Y hơi ngẩn ra một chút, nhất thời cũng không biết nên bày ra biểu cảm gì mới hợp lý nữa.

Không thể phủ nhận, cô đã sinh ra chút ít đồng tình với Úc Thanh, thậm chí còn cảm thấy bản thân lừa anh thật đúng là không có đạo đức.

Nhưng cũng hết cách rồi, vì công việc, cô không thể bỏ gánh giữa chừng, như vậy chẳng khác nào không có đạo đức nghề nghiệp. Chỉ là bây giờ cô làm tất cả mọi việc đều nhằm mục đích riêng, thế nhưng anh lại coi nó là thật.

Oan nghiệt quá.

Cô nhịn không được lộ ra vài phần tiếc hận.

Úc Thanh nhẹ xoa tóc cô: “Trước kia chỉ hù em thôi, dù anh chết thì em cũng sẽ không có bất cứ tổn thương gì hết, anh sao có thể nỡ chôn em cùng chứ? Triêm Triêm, em sẽ sống thật tốt, con cháu đầy nhà, trăm tuổi vô ưu.”

Không nghĩ tới Úc Thanh sẽ nói ra những lời này, Ngụy Triêm Y theo bản năng nói: “Vậy còn anh?”

“Anh sẽ ở bên kia chúc phúc cho em.”

Hàng mi dài của Ngụy Triêm Y khẽ rung, ánh mắt an tĩnh nhìn anh, dường như muốn nhìn ra chút gì đó từ trên nét mặt của anh, nhưng đạo hạnh của Úc Thanh quá thâm sâu, cô chẳng nhìn ra được cái gì hết.

“Đi thôi, nhân lúc còn sớm, cũng nhân lúc anh còn thời gian, anh sẽ ở bên em nhiều hơn.”

Cho nên anh nuông chiều cô như vậy, chỉ đơn giản là muốn ở trong đoạn thời gian có hạn của bản thân ở bên cô nhiều hơn một chút?

Úc Thanh si tình… đến vậy sao?

Tâm tình Ngụy Triêm Y phức tạp, được anh dắt ra ngoài.

Ở trên xe suy nghĩ cả đường đi, có mấy lần cô quay sang nhìn Úc Thanh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên suy ra một điều không hợp lý lắm.

Anh sẽ không phát hiện ra cái gì đó chứ? Đừng nói là anh phát hiện ra rồi tính kế cô đi?

Mẹ nó???

Cô bị tính kế ngược?

Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nhưng lại không quá xác định, càng không thể ngả bài ngay lúc này được.

Nếu anh đang tính kế cô, vậy thì cô vẫn phải diễn. Xem xem ai diễn giỏi hơn!

Úc Thanh mở mắt ra, ngậm ý cười nói: “Sao lại nhìn anh thế?”

Ánh mắt anh mang theo vài phần nghiên cứu.

Ngụy Triêm Y cười cười: “Chỉ là lo cho thân thể của anh thôi.”

Anh luôn thích sờ nắn tay cô, khi thì năm ngón tay đan xen, thân mật khăn khít, khi thì xoa bóp trong lòng bàn tay, Ngụy Triêm Y từ chối thế nào cũng không có tác dụng, lúc này cũng vậy, Úc Thanh đặt mu bàn tay của cô lên môi hôn một cái, rồi lại nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, anh biết thân thể mình không tốt, cho nên sẽ không làm gì em hết, như vậy rất không công bằng với em.”

Cho nên, dù cho ngày nào cũng bị anh ôm đi ngủ, anh vẫn luôn không có đụng tới điểm mấu chốt.

Ngụy Triêm Y lại có chút hoảng loạn.

Rốt cuộc anh có biết cô là thám tử tư hay không, có biết cô tới là để điều tra anh hay không?

Cô còn chưa nghĩ kỹ, xe đột nhiên phanh lại, cô theo quán tính ngả người về đằng trước.


Úc Thanh mở mắt ra, lập tức kéo Ngụy Triêm Y vào lòng, bàn tay bảo vệ đầu cô, mắt híp lại liếc Triệu Diệu: “Làm sao?”

Biểu tình Triệu Diệu bối rối: “Tiên sinh, tiểu thư, thực xin lỗi. Phía trước đột nhiên có núi đất sạt lở, suýt chút nữa là đụng phải.”

Bọn họ đã ra khỏi thành Nam được một tiếng rồi, thời tiết đông tây nam bắc đều thay đổi chóng mặt, bên phía Nam vẫn đang nắng chói chang, còn phía Tây hiện tại lại đang mưa, núi đất sạt lở xuống làm xung quanh bị chặn, người và xe đều không thể đi qua.

Triệu Diệu nói: “Tiên sinh yên tâm, để tôi tìm đường khác.”

Hắn lái xe quay đầu lại, nhưng đường lên chùa miếu chỉ có một con đường này, những con đường khác đều là đường nhỏ, phải đi qua đi lại bằng xe bus tới chân núi.

Sắc mặt Úc Thanh không tốt lắm, thấp giọng xin lỗi Ngụy Triêm Y: “Xin lỗi em, hay là chúng ta về trước?”

Ngụy Triêm Y không muốn trở về lại ngẩn người ở trong nhà nữa, Úc Thanh chỉ biết ngồi thư phòng đọc sách với cô, hai người hoàn toàn không có cái gì để giải trí, anh không thích mang cô tới nơi đông người, bởi vì mỗi khi ra ngoài là mọi người cứ nhìn anh chằm chằm làm anh không vui, như vậy lúc về nhà vẫn sẽ tra tấn cô, thường xuyên qua lại như vậy, cô cũng không còn quấn lấy anh đòi anh đưa mình ra ngoài chơi nữa.

Thật vất vả lắm anh mới đồng ý đưa cô tới nơi nhiều người náo nhiệt một chút, cho dù trời có mưa đi nữa thì cũng không thể dập tắt được lòng nhiệt huyết của cô.

Ngụy Triêm Y nhẹ kéo áo anh, mềm giọng nói: “Em muốn đi.”

Úc Thanh nắm lấy tay nhỏ của cô, cười dịu dàng: “Được, vậy đi.”

Anh nhìn Triệu Diệu: “Trong xe có ô không?”

“Có, thưa tiên sinh.”

“Tìm một chỗ đỗ xe đi.”

Triệu Diệu nghe theo, hắn đi xuống xe cầm ra hai cái ô, căng một cái lên rồi mới mở cửa xe.

Úc Thanh xuống xe, cầm lấy ô trong tay hắn, lại duỗi tay với người bên trong: “Triêm Triêm, lại đây.”

Ngụy Triêm Y nắm lấy tay anh, liền bị Úc Thanh kéo tới dưới ô, ô của anh nghiêng hết về phía cô, cánh tay ôm vai cô: “Đi thôi.”

Trời mưa không quá lớn, trong không khí còn có mùi bùn đất nhàn nhạt, đường nhỏ lát thềm đá, không quá khó đi.

Ngụy Triêm Y nép vào ngực Úc Thanh, tay nắm lấy áo anh, anh nhìn lướt qua tay cô, cánh tay đang khoác bên vai cô khẽ nâng lên, tùy ý xoa nhẹ tóc cô: “Triêm Triêm, để anh cõng em.”

Ngụy Triêm Y nói không cần.

Úc Thanh đưa ô cho cô: “Giày em bẩn rồi.”

Ngụy Triêm Y cúi đầu nhìn, cạnh giày cao gót dính bùn đất, Ngụy Triêm Y cũng không để ý, nói: “Không sao, đi lên đó rồi lau cũng được.”

Úc Thanh khom lưng về phía cô: “Lên đi.”

Ngụy Triêm Y cảm thấy, Úc Thanh chiều cô muốn chết rồi.

Nhưng vì cái gì chứ?

Tuy anh từng nói là thích cô, nhưng giọng điệu lại mang ý đùa giỡn nhiều hơn, khi đó rõ ràng anh coi cô là món đồ, gần đây cũng không thấy anh bày tỏ điều gì, anh cũng không phải người xấu hổ khi phải biểu đạt tình cảm của mình.

Hôm nay đột nhiên nói muốn tới đây cầu nhân duyên, sao cô cứ cảm thấy có chút kỳ quái? Chẳng lẽ đây là biến tướng cho việc bày tỏ tình cảm?

Cô nghĩ loạn một hồi, mưa ngày càng nặng hạt nên cô cũng không làm ra vẻ nữa, một người đàn ông to cao như anh cõng cô một lúc cũng không mệt chết được, vì thế liền nằm lên lưng anh.

Úc Thanh đi rất vững vàng, Triệu Diệu thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn hai người, ánh mắt trộm ngó lên mặt Ngụy Triêm Y, Ngụy Triêm Y có thể thông qua biểu tình của hắn để biết được nội tâm hắn đang suy nghĩ cái gì.

~ Úc tổng không gần nữ sắc của chúng ta thế mà lại cong lưng hạ thấp thân thể tôn quý của mình cõng cô gái này lên núi cầu nhân duyên, xem ra cô gái này rất quan trọng với Úc tổng!

Ngụy Triêm Y chửi thầm, này còn không phải là một đoạn kịch bản trong cuốn tiểu thuyết bá tổng cô từng xem hay sao?

Từ từ.

Cô lại bắt đầu cảm thấy, người đàn ông này muốn tính kế cô, chẳng lẽ là muốn chiếm được sự đồng tình của cô, làm cô yêu anh, vì anh mà không thể tự kiềm chế, sau đó cam tâm tình nguyện bị anh đùa giỡn trong lòng bàn tay?

Ôi má, nếu thật sự là như vậy, hai người bọn họ đúng đứa sau còn tồi hơn cả đứa trước rồi!

***

Đoạn đường nhỏ này chỉ dài khoảng 1 km, Úc Thanh cõng cô vẫn luôn rất vững, đến nơi, Ngụy Triêm Y vội vàng muốn xuống dưới, anh liền thả cô xuống. Cô đánh giá anh, không có bộ dáng th ở dốc vì mệt, xem ra thể chất cũng không có kém đến thế.

Úc Thanh cầm lấy cô thay cô che: “Lời đồn cũng không hẳn là đúng, anh không phải người đi có hai bước là sẽ th ở dốc, sinh hoạt cơ bản bình thường đều không có vấn đề.”

Ngụy Triêm Y gật đầu.

Anh rũ mắt nhìn cô, cười nhẹ: “Sinh hoạt vợ chồng cũng rất bình thường.”

Ngụy Triêm Y:?

Cho nên, đây là đang ám chỉ cô hả?

Cô đỏ mặt dời mắt đi.

Ở trạm xe đợi 10 phút, xe bus rốt cuộc cũng tới, dường như đây là lần đầu tiên Úc Thanh ngồi xe này, Ngụy Triêm Y thì tốt xấu gì cũng đã ngồi qua mấy lần, cho nên dẫn đầu đi lên trước dắt anh tìm chỗ ngồi.

Hàng phía trước đều ngồi chật kín, ba người bọn họ ngồi ở hàng sau cùng.

Chuyến đi lên núi này mất một tiếng đi xe, bên ngoài mưa dầm liên miên, xe bus chạy trên con đường nhỏ, Úc Thanh nhìn cô gái bên cạnh: “Buồn ngủ không?”


Ngụy Triêm Y gật đầu: “Có hơi.”

“Dựa vào anh ngủ đi.”

Ngụy Triêm Y nghĩ nghĩ, cũng không có từ chối, cô dựa vào vai Úc Thanh ngủ, anh ôm eo cô, một tay kia bảo vệ đầu cô không bị đong đưa vì xe rung.

Ngụy Triêm Y dần dần đi vào giấc ngủ.

Xe đi được nửa đường, mấy người đàn ông đeo khẩu trang ngồi hàng đầu đột nhiên cầm dao đứng lên, “Cướp đây! Mau giao nộp tất cả tài sản đáng giá của chúng mày ra đây!”

Đám người trong xe cả kinh.

Tài xế đang chuẩn bị bẻ tay lái, đột nhiên có một con dao kề trên cổ ông ấy: “Lập tức dừng xe!”

Đoạn này không phải đường trong thị trấn nữa, dân cư thưa thớt, xung quanh cũng chỉ có mỗi cái xe này, bằng không bọn cướp cũng không dám ra tay ngay lúc này.

Vài tên cướp gầm lên bắt đám người trong xe nộp hết tài sản quý giá ra, người trong xe thét chói tai, khung cảnh hỗn loạn.

Úc Thanh nhíu mày, duỗi tay che tai Ngụy Triêm Y lại, mắt liếc qua ý bảo Triệu Diệu xử lý, Triệu Diệu liền gật đầu.

Một tên cướp đang cướp đồ trong đó bỗng nhiên bị người túm lấy cổ, gã vung dao loạn cả lên, hành khách trước mặt cuống quýt né tránh, Triệu Diệu duỗi tay muốn đoạt con dao.

Tên cướp vì bị tóm cổ đến đau cho nên càng thêm khẩn trương, dao cũng vung ra khỏi tay, phương hướng bay đi đúng lúc nhắm thẳng vào giữa mày Ngụy Triêm Y.

Đồng tử Triệu Diệu co lại, vội vàng nhìn qua.

Trong khoảng khắc nghìn cân treo sợi tóc, Úc Thanh đã dùng tay không bắt lấy lưỡi dao.

Mũi dao cách mắt Ngụy Triêm Y chỉ vài cm.

Cô trợn tròn mắt, đồng tử phóng đại, hiển nhiên là bị dọa tới rồi.

Mới nãy cô đang ngủ, chỉ cảm thấy bên tai ầm ĩ kêu loạn một trận, lúc mở to mắt liền nhìn thấy có một thứ gì đó đang bay về phía mình, còn là một con dao thon dài.

Mới vừa tỉnh ngủ, cô vốn hơi ngẩn ra, tự nhiên phản ứng cũng không nhanh như trước.

Tay Úc Thanh bị dao cứa chảy máu, ban nãy anh chỉ theo bản năng chặn con dao lại, không kịp suy nghĩ gì hết.

Anh thấy Ngụy Triêm Y sợ tới mức trắng cả mặt, có chút hoảng loạn ném dao xuống, ấn đầu cô ôm chặt vào lòng, thanh âm trầm ổn: “Không sao.”

Úc Thanh nhìn Triệu Diệu, ánh mắt cảnh cáo.

Trong lòng Triệu Diệu nảy lên, ban nãy đúng là hắn có chút sơ suất, may mắn là Ngụy Triêm Y không có việc gì, nếu không công việc của hắn và mẹ già nhà hắn cũng khó mà giữ được mất.

Triệu Diệu nâng cao tinh thần cẩn thận đối phó với lũ cướp hơn, trong xe truyền tới tiếng kêu r3n thảm thiết.

Ngụy Triêm Y vùi đầu vào trong ngực người đàn ông, Úc Thanh ôm cô rất chặt, ban nãy cô nhìn thấy rõ ràng tay anh chảy máu, tay không chặn lưỡi dao đâu phải chuyện đùa, sao có thể không đau chứ?

“Anh sao rồi?”

“Anh không sao.”

Ngụy Triêm Y đẩy anh: “Để em xem.”

Úc Thanh cũng không né tránh, lòng bàn tay trái của anh bị cứa ra một nhát máu rất sâu, máu đỏ nhuộm ướt cả cổ tay áo sơ mi trắng của anh, bây giờ vẫn đang không ngừng chảy máu.

Anh vẫn cười: “Vẫn ổn.”

Ngụy Triêm Y nhíu mày: “Ổn chỗ nào, không phải anh thường xuyên mang khăn tay tùy thân sao? Hôm nay có mang không?”

Anh thậm chí còn lười nhác dựa về sau, ánh mắt nhìn cô, giống như người bị thương không phải là anh vậy.

Ngụy Triêm Y cũng không phải ý chí sắt đá, người ta vì cứu cô nên mới bị thương, tạm thời cô không có tâm tình mắng anh, nhanh chóng thò tay vào trong âu phục anh, tìm tìm cả hai bên túi ngoài cũng không tìm được, nhưng thế mà lại bị Úc Thanh hôn hai cái lên đ ỉnh đầu.

Anh đem tay mình đưa ra xa một chút, không để máu dính lên người cô, thấy cô sốt ruột, anh mới ôn nhu nói: “Triêm Triêm, ở túi áo trong.”

“Sao anh không nói sớm!?” Cô vội tới mức quên cả diễn kịch, oán trách liếc anh một cái.

Úc Thanh cười khẽ, đây mới là gương mặt thật của tiểu hồ ly ha.

Giương nanh múa vuốt, rất đáng yêu.

Ngụy Triêm Y kéo áo vest của anh ra, duỗi tay sờ vào, bởi vì khoảng cách gần, trán cô dựa gần bên môi anh, anh hơi nghiêng người về trước hôn một cái.

Ngụy Triêm Y dừng lại, cuối cùng cũng tìm được khăn lụa.

“Anh đã thành thế này rồi, còn muốn hôn hít cái gì.”

Úc Thanh cười không nói.

Ngụy Triêm Y nhanh chóng băng bó đơn giản cho anh một chút, Triệu Diệu bên kia cũng đã giải quyết xong, hành khách lập tức báo cảnh sát, bọn họ chờ cảnh sát tới đây làm ghi chép rồi mới được đi.

Trong lòng Ngụy Triêm Y sốt ruột, giữa sườn núi thế này cũng không có phòng khám, chỉ có thể chờ cảnh sát tới rồi thuận tiện đi bệnh viện gần đây thôi, Úc Thanh vẫn luôn chảy máu, chảy lâu tới mức khiến cô hoảng hốt.

Màu da anh vốn đã tái nhợt, lại bởi vì chảy quá nhiều máu nên sắc môi cũng trắng hơn, Ngụy Triêm Y cực kỳ sợ anh sẽ đi đời nhà ma, cho nên liền liên tục cổ vũ bên tai anh.

Úc Thanh vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bên tai lại liên tục truyền tới tiếng của cô gái nhỏ, từng tiếng từng tiếng:

“Úc Thanh, anh đừng chết nhá.”

“Em còn trẻ, em không muốn chôn cùng anh đâu.”

“Úc Thanh, anh đừng có ngủ, anh phải tỉnh táo lên.”

Anh cười cười, mở mắt ra: “Triêm Bảo, sao em lại đáng yêu như vậy chứ.”

Anh dịu dàng dỗ cô: “Không chết được, cũng sẽ không mang em chôn cùng, đừng sợ.”

Ngụy Triêm Y:???

Triêm Bảo là cái mẹ gì?

Anh âm thầm đặt nhiều nick name cho cô thật đấy, không phải tiểu công chúa thì lại là Triêm Bảo, ban đêm còn gọi cái gì mà tâm can bảo bối, mẹ nó gọi tới mức cô sởn cả da gà rồi đây này.

Ngụy Triêm Y hừ một tiếng.


Hừ xong lại đột nhiên phát hiện thiết lập nhân vật của mình không thể hừ, lại chột dạ liếc Úc Thanh một cái, biểu tình của anh không chút gợn sóng, phảng phất như cũng không có phát hiện ra cô không đúng.

Ngụy Triêm Y cẩn thận suy nghĩ mỗi một chi tiết vừa rồi, cảm thấy thật ra vẫn tốt, trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn được Úc Thanh chiều chuộng, ngẫu nhiên cũng sẽ làm nũng giận dỗi một tý, anh chắc là sẽ không phát hiện ra cái gì đâu.

Cảnh sát tới khá nhanh, áp giải bọn cướp đi, đám người trên xe đều đi theo làm ghi chép, Ngụy Triêm Y vẫn còn lo cho vết thương của Úc Thanh, bảo bọn họ đi phòng khám băng bó trước rồi mới tới cục cảnh sát làm ghi chép.

Ghi chép xong thì cũng đã 3 giờ chiều.

Xe bus quay trở lại đường cũ, lúc tới chân núi thì đã là 4 giờ rưỡi.

Sau cơn mưa, sắc trời cũng đã chập tối.

Ngụy Triêm Y nhìn tay Úc Thanh: “Không sao chứ, còn đau không?”

“Không sao.” Nhìn chùa miếu trên đỉnh núi, anh nhẹ nhíu mày: “Lên được tới đó thì cũng tối rồi.”

“Không sao, em hỏi tài xế xe bus rồi, bên trên có chiêu đãi khách du lịch, chúng ta có thể nghỉ ở đó một đêm rồi về, đi thôi.”

Cô kéo cái tay không bị thương của Úc Thanh.

Triệu Diệu đi theo bọn họ ở phía xa, cách một khoảng an toàn.

Đường lên núi cũng là đường lát đá, trên đường còn có mấy người bán giấy ước nguyện và đèn hoa đăng, Ngụy Triêm Y mua hai cái, lại hỏi Triệu Diệu có muốn không, sắc mặt Úc Thanh liền xụ xuống: “Cậu ta không cần.”

Ngụy Triêm Y ồ một tiếng, cầm hai cái đèn hoa đăng đi về trước.

Úc Thanh gọi cô: “Triêm Bảo.”

Ngụy Triêm Y vẫn chưa quen với cái xưng hô này, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đáp: “Sao ạ?”

“Hôm nay có bị dọa sợ không?”

Trong nháy mắt khi dao nhỏ gần kề với mắt, trong mắt Ngụy Triêm Y xác thực là hãi hùng khiếp vía, vì thế cô gật đầu.

Úc Thanh nhìn cô.

Bọn họ đang đứng ở thềm đá giữa sườn núi, phía sau là màn sương mênh mông, núi xa như ẩn như hiện, tháp chùa miếu hiện ra giữa mây mù, trông giống một bức tranh thủy mặc.

Bộ dáng Ngụy Triêm Y bưng hai cái đèn hoa đăng nhìn có chút buồn cười, lại cũng rất đáng yêu.

Úc Thanh cúi đầu nhìn giày cao gót trên chân cô, than nhẹ: “Ra ngoài chơi, sao lại đi cái giày này?”

Ngụy Triêm Y còn lâu mới nói cho anh biết, tiểu tiên nữ cao quý như cô phải đi cái giày này mới thể hiện ra được khí thế nữ vương của mình, đi tới đâu cũng sẽ tàn sát tứ phương chứ!

“Anh có thể cõng em.” Úc Thanh nói.

Ngụy Triêm Y lắc đầu: “Tay anh bị thương, sao mà cõng em được. Em đi giày cao gót quen rồi, cũng như đi chân đất thôi, anh yên tâm đi.”

Sợ anh không tin, cô còn lạch bạch chạy ra xa, đứng ở trên mấy bậc thang bên ngoài nhìn anh: “Tới đây, Úc Thanh.”

Không phải anh Úc*, là Úc Thanh.

*Anh Úc ở đây là cách gọi lịch sự, không phải là Úc ca ca nên dịch là anh Úc đâu nha

Úc Thanh yên lặng nhìn cô.

Anh rất không muốn thừa nhận sự thật đã phơi bày rõ ràng này.

Ván cờ này, anh bại rồi.

Úc Thanh đi qua chỗ cô, bước chân có chút nhanh, muốn kéo gần khoảng cách với cô.

Ngụy Triêm Y thấy anh đi tới, lại xoay người tiếp tục đi, vì thế khoảng cách của bọn họ lại bị kéo ra, cô đi ở phía trước, anh đuổi theo phía sau.

Rốt cuộc lúc lên tới đỉnh núi, anh nhíu mày kéo cánh tay cô lại: “Đừng đi nữa.”

Ngụy Triêm Y quay đầu lại cười: “Không đi nữa, tới nơi rồi.”

Úc Thanh sửng sốt, bình phục lại cảm xúc, thấp giọng ừ một tiếng.

Bọn họ đi thắp hương bái Phật, lại đốt đèn hoa đăng, chuẩn bị tới sông thả.

Bên phía con sông cũng có một con đường nhỏ.

Bóng đêm dần phủ tới, hai bên đường treo đầy đèn lồ ng đủ sắc cầu vồng, đường nhỏ uốn lượn ngang dọc, đèn lồ ng làm cả lưng chừng núi sáng rực lên, giống như những ngôi sao xinh đẹp.

Ngụy Triêm Y cong môi cười: “Đẹp quá.”

Không uổng công tốn sức cả một ngày, có thể nhìn thấy được khung cảnh này cũng rất có giá trị.

Bọn họ đi theo dòng người tìm được nơi thả đèn hoa đăng, cô đặt hoa đăng vào lòng sông, sau đó nghiêng đầu hỏi anh: “Úc Thanh, anh cầu gì thế?”

Dòng nước róc rách, đèn trên mặt sông phiêu xa, tiếng người ồn ào, người xung quanh cười nói vui vẻ, gió đêm có chút lạnh, thổi hai bên tóc mai của cô nhẹ bay lên.

Anh nhìn cô, bỗng nhiên nhớ tới đêm đó bọn họ ở bên cạnh hồ nhân tạo, đáy lòng anh bối rối không thể nói rõ.

Cô giống như theo gió mà tới, lại muốn theo gió mà đi.

Anh tuy là hao hết tâm cơ, dùng hết sức lực, nhưng tới cuối cùng vẫn không thể nắm được cô.

Úc Thanh cười nhạt, dịu dàng nói: “Cầu chư thiên thần phật, để em là của anh.”

——-

Tác giả có lời muốn nói:

Ác long đẩy đẩy mắt kính, không chút để ý nhìn quyển sách trong tay ~ [Làm cách nào mới có thể lừa tiểu công chúa đưa tay chịu trói?]

——

Ác long đương nhiên là đã động tâm rồi.

Còn có, mong mọi người đừng so sánh Úc Thanh với nam chính trong truyện khác nhé, tác giả nhỏ mới ở tuyến 18 nên không thể so được với những đại lão cùng nghề đâu ạ.

Chúng ta chỉ chuyên tâm để ý tới ác long và công chúa là được rồi, cảm ơn cảm ơn!