Có lẽ vì cảm thấy mình là người duy nhất bị cắn nên hơi khó chịu, Khương Thành túm lấy áo của hắn, cúi đầu, cũng cắn lại một cái lên cổ đối phương, giờ thì công bằng rồi.
Khương Thành ngẩng đầu, nheo mắt lại, mang theo ánh nhìn chất vấn đối diện với Thường Trạch: “Anh chỉ muốn thấy em mặc đồ nữ thôi đúng không? Rốt cuộc ấp ủ âm mưu này bao lâu rồi?”
“Chỉ muốn thấy em mặc.” Thường Trạch sửa lại lời cậu: “Những người khác anh không quan tâm, cũng không có hứng thú.”
…
…
Mọi chuyện kết thúc cũng đã gần mười giờ tối, toàn bộ đống đồ ăn trên bàn lẩu vẫn còn nguyên si chưa ai động vào, sau trận vận động kịch liệt, cả hai đều mệt lử nằm bẹp trên giường.
Có thể nói là hai bên đều mang thương tích. Trên cổ, xương quai xanh và khắp cơ thể Khương Thành đều bị để lại dấu vết bị xâm chiếm, còn Thường Trạch thì cũng bị cào cắn không ít.
Hai người ôm nhau, trao nhau nụ hôn dài, cùng hít hà mùi mồ hôi từ cơ thể đối phương.
“Đói không? Hay là giờ ra ngoài ăn chút gì đó?” Thường Trạch bóp nhẹ cằm cậu hỏi.
“Hình như không đói lắm, nhưng em hơi khát.”
“Muốn uống gì? Để anh đi lấy cho.”
Khương Thành bắt chước giọng điệu lúc trước của Thường Trạch, chọc hắn: “Lấy một chai sữa gà đi, nhờ phước của con gà nào đó mà em bị hắn ép khô rồi.”
“Sữa gà nhà họ Thường có được không? Hàng nội địa chính hãng, chỉ tiêu thụ tại chỗ, trên thế giới này chỉ có một, không có chi nhánh.”
“Được rồi!” Khương Thành cười đạp hắn một cái: “Mau mang bia lạnh trong tủ lạnh qua đây cho em!”
Khi Thường Trạch mang hai chai bia vừa mở nắp quay lại phòng, Khương Thành không nằm yên trên giường mà nhặt đại một chiếc áo len xám rộng thùng thình mặc vào, ngồi trên bệ cửa sổ châm thuốc, nhàm chán nhìn màn đêm tĩnh mịch bên ngoài.
Chiếc áo len chỉ vừa che qua hông, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn, cậu lười biếng ngáp một cái, như con mèo con duyên dáng vươn vai.
Dưới ánh đèn bàn vàng nhạt, cảnh tượng trước mắt toát lên một vẻ đẹp khó tả.
Thường Trạch mê mẩn ngắm nhìn, đứng ngơ ngác trước cửa vài giây, sau đó mới bước lại gần người yêu đang ngồi trên giường.
“Bia lạnh của em đây.”
“Cảm ơn.”
Khương Thành đưa tay định nhận lấy, Thường Trạch lại ngửa cổ uống một ngụm, sau đó cúi xuống ghé sát mặt Khương Thành, miệng đối miệng mớm bia cho cậu.
Khương Thành uống không kịp, một chút bia chảy ra khỏi khóe môi, Thường Trạch dùng lưỡi liếm sạch giúp cậu.
“Sao anh gian xảo quá vậy.”
Thường Trạch khẽ cười, không để tâm, giơ thứ khác trong tay ra trước mặt Khương Thành: “Mang cho em thêm một thứ nữa.”
“Đó là gì vậy?”
“Album ảnh hồi nhỏ của anh, muốn xem không?”
“Muốn chứ!”
Khương Thành nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, nhào đến gần Thường Trạch, nhất thời sơ ý quên mất đau đớn trên mông, thế là đau đến nỗi kêu oai oái.
Thường Trạch vội bế cậu trở lại giường: “Đã bảo là ngoan ngoãn nằm nghỉ mà, để anh bôi thuốc cho em nhé?”
“Để sau đi, bây giờ xem ảnh trước đã!”
Thường Trạch chỉnh lại tư thế, tìm một chiếc gối mềm kê mông cho Khương Thành, vòng tay ôm cậu ngồi trong lòng mình.
Hai người vừa uống bia lạnh, vừa cùng nhau xem lại thời thơ ấu của Thường Trạch.
“Tấm này em xem rồi mà!”
“Em xem rồi á?”
“Đây là lần anh diễn văn nghệ hồi mẫu giáo, anh Hiên đã gửi cho em xem.”
“Cái thằng Nhậm Vĩnh Hiên kia gửi cho em khi nào đấy?”
“Anh Gà, cái này chụp ở đâu vậy?”
“Anh đang hỏi em mà, nó gửi cho em khi nào? Ngoài cái đó ra còn gửi cái nào nữa không?”
“Đây là ở Disneyland đúng không?”
“Ừ, lần đầu tiên anh đến Disneyland, sinh nhật anh cũng tổ chức ở đó.”
“Sao lúc đó anh khóc vậy?”
“Tại bánh kem bị chị anh đụng vào rớt xuống đất.”
“Ha ha ha! Còn tấm này?”
“Hồi đó đi cắt tóc bên ngoài, không cẩn thận ngủ gục bị ba anh chụp lén.”
“Còn tấm này nữa? Sao trông anh lấm lem thế?”
“Năm đó đi tham gia trại hè hướng đạo sinh, lúc câu cá bị cá kéo xuống nước, toàn thân dính đầy bùn.”
…
…
Hai người bật cười, tay vô thức nắm chặt lấy nhau.
“Anh Gà.” Khương Thành bất chợt gọi.
“Ừ?”
“Trước kia anh có từng nghĩ sau này mình sẽ sống cùng người như thế nào không?”
“Chưa từng nghĩ tới.” Thường Trạch đáp lại chắc nịch, từ trước đến nay, tình yêu đối với hắn mà nói chẳng phải thứ quá cần thiết. Nhưng…
Hắn nói thêm: “Có lẽ vì anh chưa gặp đúng người.”
“Thế nào mới gọi là đúng?”
“Ưa nhìn, tính cách đáng yêu, sẵn lòng mặc đồ nữ vì anh, nhảy mấy điệu sexy, trên giường gọi anh là daddy, đồng thời người đó phải tên là Khương Tiểu Thành. Đáp ứng được mấy điều này thì không nhiều đâu.” Hắn đưa bàn tay đang bị nắm của cậu lên, hôn một cái.
“Anh thôi đi!” Khương Thành cố ý cười chế giễu, nhưng nụ nơi khóe môi khó lòng che giấu, đáy lòng ngọt ngào, ngọt đến phát ngấy.
“Khương Tiểu Thành.” Thường Trạch chợt nhớ tới điều gì, liền hỏi: “Rốt cuộc cái tên Phó Trần kia là ai? Sao lại rủ em đi đóng phim con heo?”
“Sao anh biết…”
“Hôm đó em để điện thoại trên bàn anh tình cờ thấy.”
Chuyện cũng chẳng có gì đáng giấu, chỉ là khiến người ta dở khóc dở cười. Khương Thành kể lại đầu đuôi sự việc rồi giải thích: “Em không đồng ý với lời đề nghị của ảnh, chỉ là người ta cứ nài nỉ thôi.”
Nói rồi, cậu cố tình bồi thêm một câu: “Nhưng mà kịch bản anh ấy gửi cho em rất thú vị đấy, ‘Thần trap quật ngã tổng tài bá đạo’. Hí hí, hay là lần sau chúng ta thử nhé?”
“Cái đó có gì mà thú vị, anh cũng biết biên kịch đấy, đã thế còn biên được cốt truyện hay hơn hẳn.”
Để chứng minh tài năng của mình, hắn lập tức biên ra vài tựa đề: “Daddy hạ gục con trai cưng” “Cuộc sống hạnh phúc của chủ nhân và hầu gái” “Phản ứng hóa học giữa trà gừng sữa gà” “Cuộc sống được bao nuôi của streamer hết thời.”
Nghe đến cái cuối, Khương Thành không kìm được hỏi: “Anh nói ai là streamer hết thời đấy?”
“Anh có nói em đâu, sao vội vã vơ về mình thế?”
“…”