Giả Vờ Kết Hôn - Khuyển Thăng

Chương 41




Đường đường là fan đầu bảng donate lại phải vụng trộm vào phòng livestream thế này, nói ra đúng là nhục nhã.

Cũng may chưa mất mặt quá, lúc này Khương Thành đang tập trung nhảy trước ống kính, không có thời gian đọc bình luận, điều này khiến Thường Trạch thoáng thở phào nhẹ nhõm.

“Má ơi! Chào mừng Xương Hoàng!” Một fan cầm điện thoại đại diện cho Momo đứng ra chào đón.

Sự xuất hiện của Ngài Xương khiến bầu không khí trong phòng livestream sôi động hơn bao giờ hết, hàng loạt bình luận cuồng nhiệt đếm không xuể lướt qua màn hình điện thoại.

【Dẫn em đi Thổ Nhĩ Kỳ xem đấu vật】: Ba Xương đến rồi!!!

【Vua quẩy trong sàn nhảy】: Chào mừng Xương Hoàng!!!

【Bà cô tổ nhà mày】: Xương Hoàng đến đúng lúc quá, Đào Đào đang nhảy kìa!

【Tui có một thanh bảo kiếm to】: Tui còn tưởng lần này họp fan sẽ được nhìn thấy phong thái oai hùng của Xương Hoàng, kết quả Xương Hoàng lại không đến.

【Bảo vệ tốt nhất của Đào Đào】: Dù anh Xương có đến hay không thì trong lòng tôi, anh Xương vẫn đẹp trai nhất quả đất. Anh Xương, anh có muốn em làm em trai anh không? Không thì con trai cũng được.

【Một bước đến dạ dày】: Haha, coi cái đám hèn mọn kìa.

【Một bước đến dạ dày】: Ba Xương có ngại nếu nhận thêm vài đứa con không?

【Vua trúng thưởng mạnh nhất】: Ba Xương có ngại nếu nhận thêm vài đứa con không?

【Tôm tích hoàn mỹ】: Ba Xương có ngại nếu nhận thêm vài đứa con không?





Thường Trạch chẳng mấy bận tâm đến sự nhiệt tình của nhóm fan, trái lại còn thấy khó chịu trước đống bình luận lít nha lít nhít che khuất màn hình, ảnh hưởng đến việc xem livestream của hắn, thế là thẳng tay tắt luôn.

“Anh Xương, bây giờ anh đang ở đâu?” Người cầm điện thoại livestream đột nhiên hỏi, sau đó tự giới thiệu mình: “Em là Thanh Phong Cốc!”

Thanh Phong Cốc là một trong những quản trị viên của phòng livestream Khương Thành, Thường Trạch không quen mấy người này lắm, lần giao lưu gần đây nhất giữa họ là hai tháng trước, đối phương liên hệ với hắn vì việc khoá mõm đám bình luận lung tung.

Hôm nay là lần thứ hai Thường Trạch nhận được tin nhắn của người này.

【Thanh Phong Cốc】: Anh Xương, Đào Đào bảo anh đang đi công tác, không thể tham dự buổi gặp mặt được, tiếc quá.

【Thanh Phong Cốc】: Đây là lần đầu em gặp Đào Đào ngoài đời, em ấy còn dễ thương hơn lúc trên livestream.

【Ngài Xương】: Vậy à…

【Thanh Phong Cốc】: Phải rồi, anh Xương, anh có muốn vào nhóm fan không?

【Ngài Xương】: Nhóm fan?

Thường Trạch nhướng mày, chuyện này là sao?

【Thanh Phong Cốc】: Đúng vậy, bình thường khi không xem livestream mọi người có thể vào nhóm trò chuyện, sau này tổ chức gặp mặt offline cũng dễ hơn nhiều.

【Thanh Phong Cốc】: Những fan có huy hiệu cấp 12 trở lên đều có thể vào nhóm, điều kiện này anh đã thoả mãn từ lâu rồi, thông báo vào nhóm vẫn treo trên mục tương tác, có lẽ anh không để ý thấy thôi.

【Ngài Xương】: Momo cũng ở trong nhóm hay sao?

【Thanh Phong Cốc】: Tất nhiên ở chứ, nhưng bình thường em ấy rất ít khi vào QQ xem tin nhắn nhóm, hầu hết thời gian chỉ toàn là fan ngồi chém gió thôi.

Sau khi suy nghĩ một hồi.

【Ngài Xương】: Vậy được, cậu gửi số nhóm cho tôi. Nhưng tôi muốn giữ kín chuyện này, tốt nhất đừng nói thân phận của tôi cho ai.

【Thanh Phong Cốc】: OK.

【Thanh Phong Cốc】: Sau khi Đào Đào nhảy xong, anh có muốn chào hỏi em ấy không?

【Ngài Xương】: Không cần, tôi có việc, phải đi trước.

Trước khi thoát ra, Thường Trạch chợt nhớ tới điều gì, vội vàng nhắn lại.

【Ngài Xương】: Chuyện vào nhóm cũng đừng nói với Momo, tôi muốn khiêm tốn hết sức có thể.

【Thanh Phong Cốc】: Ok.

Hai phút sau, trong nhóm fan chính thức của Momo-chan xuất hiện một tài khoản QQ mới với biệt danh “Áo vest nhỏ”. Sau khi vào nhóm, Thường Trạch nhanh chóng tìm thấy Khương Thành từ danh sách thành viên, nhấn vào tên cậu để truy cập trang cá nhân, ở phần “cài đặt thông báo”, lén lút nhấn chọn “chú ý đặc biệt”, sau đó thoát ra.

*

Bước chân của mùa thu đến cùng với kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh. Buổi tối trước ngày nghỉ của công ty, Thường Trạch nhận được lời mời ăn cơm của Nhậm Vĩnh Hiên.

“Ngày mai tôi chính thức nghỉ lễ, ông có kế hoạch gì chưa? Hay là hai ta ra biển câu cá nhé.”

“Để lần sau đi.” Nhậm Vĩnh Hiên xua tay, nói với Thường Trạch: “Chương trình du lịch bọn tôi chuẩn bị bấy lâu nay sẽ bắt đầu phát sóng vào dịp Quốc Khánh.”

Thường Trạch suy nghĩ một hồi rồi mới nhớ ra, đối phương đang nói đến chương trình livestream du lịch Nhật Bản cùng Momo-chan.

Hắn “ồ” một tiếng, đoạn hỏi: “Khi nào xuất phất?”

“Sáng sớm mai, đến lúc đó tôi mượn ông xã của ông mấy ngày, báo trước với ông một tiếng.”

Mượn ông xã là cái khỉ gì vậy…

“Là ông xã giả…” Thường Trạch nhấn mạnh: “Đã bảo với ông rồi, chúng tôi chỉ kết hôn theo hợp đồng, chuyện của hai người không cần báo cáo với tôi, không liên quan gì đến tôi hết.”

“Được được được.” Nhậm Vĩnh Hiên gật đầu, cười hỏi hắn: “À mà, sau khi cả hai bị lộ chuyện rồi sao nữa? Có tiến triển gì không?”

“Không có!” Thường Trạch cáu kỉnh đáp lại. Từ sau khi Khương Thành chuyển đến sống cùng nhà họ Thường, hai người hoàn toàn không có liên lạc gì cả, vốn dĩ hắn còn đang lo về bầu không khí ngượng ngùng giữa cả hai vào bữa cơm tối ngày mai, giờ thì không cần gặp mặt nữa rồi, tâm trạng bỗng nhẹ nhàng hẳn.

*

“Cu Trạch, bé Thành đi Nhật du lịch với bạn bè, sao em không đi cùng thằng bé?” Hôm sau khi về nhà họ Thường, Thường Chi Hạ hỏi em trai, đẩy nhẹ cánh tay Thường Trạch: “Em cũng nghỉ lễ Quốc Khánh mà, đúng không?”

“Người ta thích đi với ai thì đi thôi, sao còn cần phải đi với em.”

Thường Chi Hạ cố tình trêu hắn: “Chắc chắn là vì em bị thối chân nên người ta chê chứ gì, haha…”

Hết chuyện để nói, Thường Trạch lớn tiếng biện minh: “Em không có…”

Nói được nửa chừng, để tránh bại lộ, cuối cùng hắn đành nhịn nhục, ngậm ngùi sửa lời: “Em đã chữa khỏi từ lâu rồi! Đừng lấy chuyện đó ra đùa nữa!”

“Được rồi, được rồi, chị biết.” Thường Chi Hạ gật đầu qua quýt.

Lúc này mới ba giờ chiều, còn lâu mới đến giờ ăn cơm tối. Thường Trạch không có chuyện gì để làm nên quay về phòng, theo thói quen mở ứng dụng “Ngân Hồ TV” trên điện thoại.

Nhậm Vĩnh Hiên đã bắt đầu livestream từ lâu, ảnh bìa phòng livestream là poster hình anh và Khương Thành chụp chung khi trước. Trong đó, Khương Thành mặc đồng phục thuỷ thủ nữ sinh cấp ba, tựa lưng vào Nhậm Vĩnh Hiên, hai tay khoanh trước ngực, thoáng nghiêng đầu về sau, cười mỉm nhìn Nhậm Vĩnh Hiên đằng sau. Hai người trên tấm poster toát lên vẻ tình tứ.

Vốn dĩ Khương Thành và Nhậm Vĩnh Hiên xuất phát từ lúc sáng sớm, nhưng do chuyến bay bị hoãn, giờ này họ vừa mới đến Tokyo. Cả hai đang trên đường đến khách sạn.

Khương Thành có vẻ hơi mệt mỏi, tựa vào cửa sổ xe thiếp đi. Đây là lần đầu tiên cậu xuất hiện trên sóng livestream trong bộ trang phục nam tính, khiến không ít khán giả phấn khích hét lên.

【Tôi nứt vỡ rồi】: Má ơi! Hóa ra bình thường Đào Đào ăn mặc như vậy sao? Ngay cả khi không trang điểm vẫn đẹp đến thế này à???

【Một mỹ nam nhỏ đi ngang qua】: Đào Đào lúc mặc đồ nam lại đẹp trai như vậy sao? Tui hơi rung rinh mất rồi.

【Miễn dịch với may mắn】: Aaa! Tui muốn xem gương mặt khi ngủ của Đào Đào! Vô cùng kiến nghị Anh Hiên đưa máy quay lại gần hơn chút!

【Ăn cú đấm công lý của tao đi】: Vô cùng kiến nghị Anh Hiên đưa máy quay lại gần hơn chút!

【Bạn gái là tay phải của tôi】: Vô cùng kiến nghị Anh Hiên đưa máy quay lại gần hơn chút!



Trước yêu cầu đông đảo của người xem, Nhậm Vĩnh Hiên đưa điện thoại lại gần khuôn mặt Khương Thành, cho mọi người thấy rõ khuôn mặt khi ngủ của cậu. Để tăng thêm chút không khí “mập mờ”, anh cố tình vươn tay ra vén vài sợi tóc lòa xòa trước trán của Khương Thành.

【Bé yêu dăm vãi】: Góc nhìn bạn trai kiểu này, quả thực…

【Tôi thực sự cạn sạch nước mắt rồi】: Anh Hiên, anh đang làm cái gì thế? Tay anh đang đặt ở đâu thé vậy???

【Vua chém gió Hương Sơn】: Cái tay

【Được Thiên Hạ, hoang mang nhỏ】: Cái tay

【Được Thiên Hạ, Thần Thần】: Cái tay

【Tiểu Minh thiện xạ rất tốt】: Tôi đã chụp màn hình rồi 【 cười】.

【Được Thiên Hạ, Tiểu Nghị】: Tôi đã chụp màn hình rồi 【 cười】.





Nhìn hình ảnh trên sóng livestream cùng những bình luận của khán giả, Thường Trạch cảm thấy có chút bực bội khó tả, nhưng hắn cũng không rõ rốt cuộc là vì sao.

Cánh cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, Hạo Hạo ôm quả bóng đá chạy vào, nhõng nhẽo đòi Thường Trạch chơi cùng mình.

Bị đứa nhỏ quậy không yên, Thường Trạch đành phải tắt livestream, dẫn Hạo Hạo ra bãi cỏ bên ngoài nhà.

Hắn vừa mất tập trung đá bóng với đứa nhỏ, vừa nghĩ mãi về hình ảnh trong buổi livestream ban nãy, đáy lòng không yên.

“Hạo Hạo, Quốc Khánh này cháu có kế hoạch gì chưa?”

“Ban đầu ba mẹ định dẫn cháu đi Bắc Kinh chơi, kẻ quả bây giờ cả hai đều bận, cháu chẳng đi đâu được hét.” Hạo Hạo chu mỏ, không hài lòng phàn nàn với Thường Trạch.

Ban nãy hắn chỉ tính hỏi vu vơ, lúc này trong lòng đã nảy ra một ý tưởng: “Cháu có muốn đi du lịch với cậu không?”

Mắt đứa nhỏ lập tức sáng rực, vỗ tay hỏi: “Được ạ! Vậy chúng ta đi đâu thế?”

“Bây giờ chưa nói trước được, đến nơi cháu sẽ biết.” Thường Trạch gọi Hạo Hạo lại gần, ghé sát tai nói nhỏ: “Cháu nghe lời cậu, lát nữa vào phòng mẹ, lấy quyển hộ chiếu đỏ trong tủ ra…”

Hạo Hạo vừa nghe vừa gật đầu nghiêm túc: “Cháu còn phải thu dọn hành lý nữa.”

“Đừng thu dọn, thời gian gấp gáp lắm rồi, đến nơi rồi mua.”

Ba giờ bốn mươi phút chiều, hai cậu cháu tay không rời khỏi nhà.

Trước khi đi, Thường Trạch để lại một mẩu giấy trên bàn ăn: “Em dẫn Hạo Hạo đi chơi vài ngày, sau lễ Quốc Khánh sẽ mang nó về.”

Trên đường ra sân bay, Thường Trạch móc điện thoại ra, lên mạng đặt hai vé máy bay có sẵn.

Điểm đến là sân bay quốc tế Narita, Tokyo.