Giả Vờ Kết Hôn - Khuyển Thăng

Chương 37




Khương Thành cuống cuồng cúi người xuống, nhặt chiếc điện thoại vừa rơi. Cú rơi không chỉ làm vỡ màn hình mà còn khiến điện thoại bị tắt nguồn. Khương Thành cố gắng khởi động lại điện thoại, loay hoay hồi lâu nhưng không thành công.

Chuyện vừa rồi là sao?

Mạng bị lag nên đường truyền bị lỗi chăng?

WeChat có biết bao người sử dụng, nếu thật sự kết nối sai người cũng đành chịu, nhưng tại sao lại kết nối đúng ngay con Gà kia? Trên đời thực sự có chuyện trùng hợp vậy à?

Đáp án hiển nhiên là không.

Giờ đây trước mắt Khương Thành là một kết luận đáng sợ: có thể Ngài Xương mà cậu sắp gặp và tên eo kiệt nọ là cùng một người. Đây là sự thật mà Khương Thành không muốn thừa nhận nhất.

Nhưng chuyện này quá ảo ma…

Đối phương hiện còn đang trên đường đến, Khương Thành nhìn quanh, vội vàng rời khỏi chỗ cũ, chạy vào một con hẻm nhỏ bên kia đường để ẩn nấp quan sát.

Chưa đầy hai phút sau, một chiếc xe hơi màu trắng xuất hiện ở góc đường phía trước, từ từ chạy đến rồi dừng lại trước quán cà phê mèo đã đóng cửa.

Khương Thành căng thẳng nín thở, ánh mắt dán chặt vào cửa quán cà phê mèo, không dám rời đi một giây.

Chiếc xe trắng không di chuyển tiếp, người trong xe cũng không xuống. Qua kính cửa xe phản chiếu, Khương Thành loáng thoáng nhìn thấy một người có vóc dáng rất giống Thường Trạch ngồi ở ghế sau. Đối phương nhìn ra ngoài cửa vài lần, sau đó cầm điện thoại lên như thể đang gọi cho ai đó.

Tài xế xe bỗng nhiên hạ cửa sổ phía sau xuống, cửa kính từ từ hạ thấp, khuôn mặt của hành khách ngồi ghế sau dần hiện rõ…

Tâm trạng của Khương Thành còn kích thích hơn cả ngồi tàu lượn siêu tốc, từ đỉnh cao lao thẳng xuống dưới, sợ đến mức quay người bỏ chạy, như thể bị ma đuổi, không dám ngoảnh lại, chạy hết tốc lực. Cậu suýt nữa va phải một anh shipper lái xe giao hàng, song cũng không thể khiến cậu dừng bước.





Buổi tối.

Thường Trạch đã ngâm mình trong bồn tắm gần một giờ. Khi bước ra, tay chân hắn đã bị ngâm đến mức nhăn nheo nghiêm trọng, nhưng đầu óc hắn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi trạng thái chết máy.

Lúc đó, hắn chỉ nghĩ đến việc dùng điện thoại chụp lại màn hình để kỷ niệm lần đầu tiên gọi video với Momo-chan. Kết quả là mạng gặp chút trục trặc, sau vài chục giây chờ đợi, khi kết nối được phục hồi, hắn thấy một khuôn mặt quen thuộc hiện lên trên màn hình điện thoại.

Khoảnh khắc đó, khi Thường Trạch theo phản xạ nhấn nút chụp màn hình, hình ảnh bỗng nhiên rung lắc dữ dội, cuộc gọi video đột ngột bị cắt đứt.

Thường Trạch ngây người hồi lâu. Đến khi lấy lại bình tĩnh, hắn cố gắng gọi lại cho đối phương nhưng chỉ nhận được thông báo máy đã tắt.

Sau đó thì không có sau đó nữa, mãi đến tận bây giờ, hơn mười một giờ đêm, Momo-chan vẫn chưa có phản hồi gì.

Thường Trạch do dự hồi lâu, cuối cùng đi đến bên bàn làm việc, cầm chiếc điện thoại dự phòng lên, mở album ảnh.

Đó là một bức ảnh chụp từ góc dưới, ống kính dừng lại ở khoảnh khắc khuôn mặt đối phương lộ vẻ ngỡ ngàng, đầu nghiêng sang bên, miệng há to thành hình chữ “O”, hai lỗ mũi đối diện thẳng vào ống kính, trông rất buồn cười

Dù hình ảnh không rõ ràng do rung lắc, những Thường Trạch vẫn nhận ra mái tóc ngắn màu hạt dẻ nhạt cùng các đường nét trên khuôn mặt kia chính là Khương Thành.

Không thể nhầm được, chắc chắn là cậu ta.

Tối nay Momo-chan không livestream. Thường Trạch lại vào phòng livestream của Nhậm Vĩnh Hiên kiểm tra, lúc này đối phương đang ăn khuya cùng các streamer khác, nhưng trong hình ảnh không có Momo-chan.

Thường Trạch kéo ghế ra, ngồi xuống bàn làm việc, tìm giấy bút, bắt đầu tô tô vẽ vẽ.

Momo-chan = Khương Thành?

Hắn vẽ một dấu chấm hỏi thật lớn đằng sau, sau đó bắt đầu liệt kê các manh mối trên tờ giấy nháp, giải mã đẳng thức này.

Lần đầu tiên bước vào phòng livestream của Momo-chan, Thường Trạch đã cảm thấy người này có vẻ quen mắt. Lúc đó hắn hoàn toàn không nghĩ đến việc giả gái, chỉ đơn giản nghĩ rằng đó là sự mới mẻ, thú vị mà thôi.

Rồi một ngày nọ, hắn bỗng chú ý thấy Khương Thành không có lông nách và lông chân. Đây là lần đầu tiên hắn thấy một người đàn ông “không có” lông trên cơ thể. Nếu điều này là vì livestream mà cậu phải cạo lông để mặc đồ nữ thì cũng dễ hiểu.

Thường Trạch đã xem nhiều buổi livestream của Momo-chan, dần dần nắm được thói quen livestream của đối phương. Momo thường online vào ban đêm, phát đến khoảng hai, ba giờ sáng. Có những lúc Thường Trạch thức dậy giữa đêm để uống nước hoặc đi vệ sinh, hầu như lần nào cũng thấy đèn trong phòng ngủ Khương Thành vẫn sáng.

Sau đó, Thường Trạch và Nhậm Vĩnh Hiên đến FOX uống rượu, tình cờ gặp Momo. Nhớ lại, chiều cao và vóc dáng của đối phương giống Khương Thành y đúc.

Tổng kết lại các manh mối, Thường Trạch đột nhiên nhớ đến một việc từng bị lãng quên.

Hắn cầm điện thoại, mở ứng dụng Taobao, gõ “Trang phục thỏ nhỏ dễ thương” vào thanh tìm kiếm. Kết quả hiện ra là một cửa hàng chuyên bán váy theo phong cách dễ thương. Hắn nhấp vào trong, lướt qua, có mấy chiếc váy đã từng được Momo-chan mặc trong các buổi livestream. Đây chắc chắn là bằng chứng rõ ràng nhất.

Tất cả những manh mối trên đều chỉ về một kết luận hiển nhiên.

Momo-chan chính là Khương Thành, thế nên đẳng thức này thành lập.

Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy?

Thường Trạch thất thần nhìn bức ảnh chụp từ góc dưới lên của Khương Thành đang lắc đầu, miệng há to, hai lỗ mũi hiện rõ mồn một trong ảnh, tâm trạng luôn dao động giữa bờ vực sụp đổ.

Điện thoại đột nhiên xuất hiện thông báo tin nhắn khiến Thường Trạch giật mình. Lưu Kha vừa gửi cho hắn một tin nhắn trên WeChat.

【Corgi】: Hôm nay hẹn hò với gái thế nào rồi?

【Thường Trạch】: Đừng nhắc đến nữa.

【Corgi】: Thất bại rồi à?

Thường Trạch không muốn tiếp tục chủ đề này, bèn hỏi chuyện khác: Nền tảng livestream của ông thường gắn cho streamer một vài chứng nhận kỳ quặc vậy?

Lưu Kha không hiểu ý hắn.

【Corgi】: Chứng nhận sao? Có vấn đề gì hả?

【Thường Trạch】: Ông nói thử xem, “Thiên hạ đệ nhất trap Ngân Hồ” có nghĩa là gì?

【Corgi】: Không phải là cú có gai sao?

【Corgi】: Khoan đã, sao ông đột nhiên hỏi chuyện này, chẳng lẽ…

【Corgi】: Bạn à, chẳng lẽ… ông thật sự như tôi nghĩ…?

Thường Trạch không trả lời tin nhắn của Lưu Kha nữa. Hắn lập tức mở Baidu, nhanh chóng tìm kiếm ý nghĩa của từ “trap[1]”, được hai kết quả giải thích như sau.

Cờ lê: ① Một loại dụng cụ thường dùng để lắp ráp và tháo dỡ. ② Một từ lóng phổ biến trên mạng, chỉ những chàng trai giả gái đẹp đến mức có thể bẻ cong giới tính của người khác, vì yêu mà thay đổi xu hướng tính dục của mình.

Đến giờ phút này hắn mới hiểu tại sao Nhậm Vĩnh Hiên lại nói rằng mình là thằng mù cấp mười.

Nhưng nếu vậy, điều đó có nghĩa là Nhậm Vĩnh Hiên luôn biết chuyện của Khương Thành?

Hắn không muốn nghĩ tiếp nữa, càng nghĩ càng phiền, thế là vò nát tờ giấy vừa viết vẽ, vứt thẳng vào trong thùng rác.

Đêm hôm ấy Thường Trạch mơ một giấc mơ, mơ thấy Momo-chan mặc trang phục hầu gái nhảy trước mặt mình, liên tục vặn eo lắc hông, ném một nụ hôn gió rồi nháy mắt với hắn…

Uốn éo lắc lư, Momo dần khom lưng xuống, lúc đứng thẳng lên, Momo đột nhiên hất đầu, hất văng mái tóc giả ra ngoài, để lộ khuôn mặt Khương Thành.

Sau đó, cậu lắc đầu, miệng há to thành hình chữ O, liên tục chiếu lại hình ảnh hai cái lỗ mũi đen xì được đặc tả trong bức ảnh.

“Đệt…” Tỉnh dậy từ trong mơ, hắn sợ tới mức lông tóc dựng đứng.

Sau khi tỉnh lại, cuối cùng Thường Trạch không ngủ được nữa, nằm lăn qua lăn lại trên giường, mắt dán chặt vào trần nhà đen kịt trằn trọc, cuối cùng quyết định trả phòng trong đêm, chạy tới sân bay, bắt chuyến bay gần nhất về Hương Sơn.

Sáng sớm ngồi tịnh tâm ở sân bay, nội tâm Thường Trạch vẫn hỗn độn, rốt cuộc hắn vẫn không hết hy vọng, không chừng giờ về trong nhà có thể trông thấy Khương Thành.

Nhưng lỡ Khương Thành không có ở nhà thì sao?

Vậy thì tiến vào phòng cậu, nếu đến lúc đó không tìm thấy đống váy kia trong tủ quần áo của cậu, vậy chứng tỏ cậu trong sạch.

Hắn lừa mình dối người nghĩ, kéo hành lý đến đăng ký ký gửi ở quầy, cùi chỏ không cẩn thận huých một cái, đụng phải cậu trai đội mũ lưỡi trai bên cạnh.

“Xin lỗi.”

“Không có gì.”

Hai người lịch sự đồng thời ngẩng đầu, tâm trạng Thường Trạch đột nhiên kích động, nắm chặt vé máy bay trong tay.

Nhìn thấy Khương Thành trong đêm, Thường Trạch cảm thấy đôi khi thừa nhận sự thật vẫn cần một ít can đảm.

[1] 扳手 ngoài nghĩa là trap thì còn có nghĩa là cái cờ lê.