Giả Vờ Đấy! Nhưng Em Yêu Anh Mất Rồi

Chương 43: Đụng chạm




Đây là lần thứ hai cô được tắm một cách “không chủ động”. Có cái kiểu đối xử hay trừng phạt gì hay ho hơn không, hắn đúng là rắn rết, có cần phải thủ đoạn đến vậy không?


Cô vận trên mình bộ đồ ngủ mỏng manh, ngoài đồ này cô chẳng còn thứ gì để che thân, đứng trước mặt người khác là đã quá xấu hổ rồi, vậy mà bây giờ cái đồ mỏng manh này lại ướt sũng, dính sát vào da, bao nhiêu thứ trời cho đều lộ ra hết.


Cô xấu hổ đến nổi không muốn đứng lên mà ở lì dưới nước, đám vệ sĩ cứ như hổ đói gặp mồi nhìn cô chằm chằm.


“Nhìn gì? Chưa thấy bao giờ à?”

Cô tức giận gầm lên, dùng hai tay chắn trước ngực.


Đám vệ sĩ đứng canh nghe thế cũng quay mặt đi, tốt ít ra bọn chúng còn biết nghe lời.


Thời gian cứ thế trôi, từ mặt trời lấp ló sau đồi, dần dần tươi như được tưới treo tít trên đỉnh đầu, sau lại vòng đến trước mặt cô chiếu đến cay mắt phổng mũi.


Mẹ kiếp! Có cần phải ác độc thế không?

Cô nữa thân dưới nước lạnh không chịu được, nửa thân trên lại lại bị ánh mặt trời soi từ lưng đến đầu, từ đầu xuống ngực, có ai khổ hơn cô bây giờ, cả ngày không ăn, dầm nước dãi nắng, bây giờ đầu cũng bắt đầu quay mòng mòng chứ chẳng chơi!


Bảo Anh đứng trên tầng ba, nhìn qua cửa sổ phòng mình, thấy cô gái ấy, lòng cô lại nổi lên một trận đau đớn, bất an.

Có đúng cô ta là Châu Sa Hoa như đã nói? Cô ta rốt cuộc là ai? Khi nhìn thấy cô có gương mặt y hệt mình, cô ta lại không những không ngạc nhiên lại tỏ vẻ hết sức bình thản, ung dung? Tại sao lại như thế?


“Em không sao chứ?”

Một vòng tay từ phía sau, vòng đến ôm eo cô.


“Em không sao?” Cô nhận được hơi ấm từ anh, lòng lại trấn tĩnh đôi chút., cô nói tiếp “Hoài Nam! Anh thấy cô ấy có giống em không?” “Em đừng nghĩ nhiều, Bảo Anh… anh không muốn nhìn người anh thương yêu đau buồn! Em vì anh mà cười đi, được không?” Hoài Nam nhìn cô buồn bã, giọng nói dịu dàng ấm áp.

Cả người dần mất sức, mới đó trời đã tối! Hình phạt của cô là ở dưới nước nửa ngày, nhưng vì sơ suất kỹ thuật cô đành phải ngâm mình một ngày! Bây giờ cô vừa đói, vừa mệt, vừa khát, vừa muốn ngủ.





“Lại đây!”

Một giọng nói vang lên sau lưng cô, có nhầm không? Cô đã thê thảm đến mức này rồi mà hắn vẫn chưa chịu buông tha cho cô à?


Vương Khánh đưa mắt nhìn lớp áo mỏng manh không đủ để che hết cảnh xuân của cô, hắn lại không lấy gì làm ngạc nhiên, nhìn lại như không nhìn, ánh mắt hắn u tối, gương mặt vẫn như khúc gỗ không cảm xúc, hắn đưa tay về phía cô.


Cô mệt mỏi nghe lời, quay người khó khăn đi dưới nước tiến về phía hắn, nhanh chóng cô được đưa lên bờ.


“Ôi trời ơi, tôi đúng là số khổ!”

Cô thì thào.


Vương Khánh nhìn cô gái trong tay mình, hắn bế cô về phòng, đích thân thay đồ cho cô.


Cô đuối sức không thể chống cự, đến khi đánh một giấc tỉnh dậy mới nhìn hắn oán hận, xấu hổ, cứ nghĩ đến việc bản thân không mảnh vải che thân trước mặt hắn, ôi chao, sao cô hận hắn đến nỗi muốn ăn gan uống máu, cắn nát hắn thế không biết!


Cô ngồi trên giường, gương mặt hồng hào nay đã chuyển sang đỏ. Từ đỏ chuyển sang xanh, từ xanh chuyển sang đen.

“Anh lợi dụng lúc tôi không còn sức lực để chiếm lợi, rốt cuộc anh có phải là loại ngụy quân tử không thế?”

Vương Khánh ung dung ngồi xuống giường “Đói chưa?” hắn nhìn cô, vẫn ánh mắt ấy, không thay đổi, nhưng lời nói và hành động thì thay đổi rồi đấy, rất rõ nữa là.



Cô một khắc không biết nói gì, bị hành động vuốt tóc của hắn làm cho đờ người, gật gật đầu.


Ngay lập tức có một bát cháo yến huyết, cùng một cốc sữa nóng.


Hắn… hắn bón cho cô ăn.





Hắn… hắn đút nước cho cô uống.





Cô có lầm không? Hắn bị chạm dây thần kinh hay sao?

Vương lão đại à, anh có bị ốm không? Cô thật sự rất muốn hỏi câu này.


“No rồi chứ?”

Hắn hỏi, làm cô ngã ngửa.


“No rồi!”

Nghe cô nói vậy, hắn đặt khay chén xuống bàn bên cạnh, chui vào chăn, ôm cô nằm xuống. “No rồi thì ngủ đi”


Cô nghệt mặt ra, có ai giải thích chuyện quái gì đang xảy ra ở đây không? Cô có bị ấm đầu hay ảo tưởng sức mạnh không vậy?


“Lão đại, tôi nhầm giường, tôi về phòng của tôi, cảm ơn anh đã quan tâm.”

Cô ấp úng nói, muốn ngồi dậy nhưng bị vòng tay ai đó kìm chặt, hai chân hắn kẹp chặt chân cô, không cho phản kháng “Nằm yên nếu không muốn ngâm nước!”



Đoạn hắn cúi xuống, rúc mặt vào cổ cô, hơi thở phả vào nơi đó ấm nóng khiến cô thoáng giật mình rụt cổ lại.


Hắn không làm gì, chỉ giữ nguyên tư thế, ôm cô ngủ say.


Cho tác giả nx để ủng hộ tinh thần ạ ^^