Giả Vờ Đấy! Nhưng Em Yêu Anh Mất Rồi

Chương 3: Niềm vui bất chợt (1)




“Đây là kết quả xét nghiệm"

Vị bác sĩ đưa giấy xét nghiệm cho Ân Di và Bảo Anh.Cầm trên tay tờ giấy xét nghiệm, Bảo Anh nhảy cẩng lên sung sướng ôm lấy Ân Di, xem ra ông trời rất tốt với Bảo Anh này.

Ân Di như ngưng thở, mắt mở to hết cở, cảm giác hạnh phúc vui sướng, đang dâng lên chiếm lấy cơ thể cô. Khóe mắt không tự chủ để thứ dịch lỏng trong suốt trào ra, lần này nó không cay đắng, không chua chát trong lòng mà nó ngọt ngào, ruột gang như múa lên, những giọt nước mắt hạnh phúc thay cho lời nói bắt đầu tuôn trào.

“Chị, chị thấy không, chị là…là chị của em đó, ngay từ đầu em đã cảm thấy hai chúng ta như một vậy, hahah ……cuối cùng..hic..hic.. em..đã tìm được chị rồi, ông trời rất thương em đúng không chị, ông trời cũng thương chị và ba mẹ nữa đúng không chị”

Bảo Anh cười nói trong nước mắt.

“Chị Ân Di em và gia đình nhất định sẽ bù đắp gian khổ của chị trong 17 năm qua”.

“Ừk…Bảo Anh chị vui lắm, không ngờ chị lại có ngày hôm nay. Nhưng…”

Ân Di trấn an bản thân, cô cần biết liệu đây là mơ hay là sự thực, cô vui lắm nhưng, có thứ gì đó đang đè nén trong cô. Đối với cô tìm thấy gia đình là điều mà cô mong ước rất lâu rồi, và cũng có thể hi sinh cả mạng sống để ước mơ này thành hiện thực. Cuối cùng không mất tí công sức nào mà cô cũng đã tìm được gia đình, nhưng nó không như cô mong muốn, rằng mẹ cô, bà ấy.....

“Nhưng sao chị?”.

Bảo Anh đưa đôi đồng tử ẩm ướt nhìn Ân Di đầy tò mò.

“Không phải em nói mẹ của chúng ta muốn gặp chị trước khi phẩu thuật sao, không được… em..đưa chị đi gặp ba mẹ đi, chị muốn mẹ phẩu thuật càng sớm càng tốt”.

Ân Di bây giờ mới nhận ra, người mẹ mà cô sắp đoàn tụ không thể sống đươc bao lâu nữa, cô bắt đầu lo lắng và sợ hãi lắm. Tay chân như không chịu yên vị, luống cuống cả lên.

“Ừk em quên mất, mình đi”

--------------------------------------------------------------------------------

Chiếc BMW lăn bánh trên đường cao tốc, bỏ lại đằng sau là hai hàng cây trôi tuột lại cùng màn khói màu hắc. Trên đường đi Ân Di luôn cố trấn an mình, chẳng là cô rất hồi hộp không biết cha mẹ cô ra sao. Cuối cùng xe dừng lại trước một căn biệt thự lớn kếch xù, căn biệt thự được xây theo lối phương tây, một màu tro xám đồng nhất. Chiếc cổng to kềnh mở ra, nhìn nó có vẻ to lớn nhưng nó là cửa hiệu ứng nên không phải mất công. Ân Di há hốc mồm nhìn xung quanh, men theo con đường dẫn vào gara là từng lớp cỏ trải rộng khắp vườn, vài ba cái hồ bơi rộng thênh thang, xung quanh có đèn les và một vài chậu Lavender được đặt xen kẻ với nhau. Một tháp phun nước lớn cũng màu tro xám đặt ngay ở cửa chính ra vào, ở giữa có thiên thần nhỏ bê con cá chép miệng phun nước, nhìn cũng có thể biết được xa xa kia có một nhà kính để trồng các loại hoa. Thật quá kinh ngạc, Ân Di ra sức dụi dụi mắt, miệng há to, cô đã nghe Bảo Anh nhắc là gia đình mình rất giàu có nhưng không phải chứ, nó thật sự ngoài sức tưởng tượng của cô, nhìn chung quanh cô đoán chừng nơi đây cũng phải rộng gần 2000ha chứ không phải đùa. Mặc dù đã trấn an bản thân mình suốt trên đường đến đây, vậy mà khi bước vào căn biệt thự này, trong lòng cô vô cùng hồi hộp, căng thẳng, lo sợ xen chút nao núng không biết rằng ba mẹ mình là người như thế nào, có hình dáng ra sao, họ có mong mỏi cô như lời của Bảo Anh hay không, họ có hạnh phúc khi tìm ra được cô hay không, và một điều nữa đó là, mẹ cô, liệu bà ấy có thể tiếp tục sống để ở bên cô hay không đó là những gì mà cô nghĩ.

Bộ salong thượng hạng màu đỏ sẫm to sụ để tiếp khách, một tòa đèn pha lê được đặt cách giữa trung tâm biệt thự, nhìn chung nó có 3 tầng. Tầng trệt có rất nhiều vách ngăn, rất rộng, mỗi vách ngăn là một khu vực được sắp đặt, tầng 2 và tầng 3 là phòng ngủ. Nghe Bảo Anh nói chỉ có ba mẹ và Bảo Anh ở đây cùng mấy người giúp việc thôi vậy mà 2 tầng trên này lại có đến gần chục phòng, cô tự nghĩ sao họ phung phí thế chứ. Mãi suy nghĩ mà cô quên mất mình đang đi đâu, dừng lại trước một căn phòng lớn nhất ở tầng 2. Bảo Anh nhìn cô chị gái mình cứ đưa đôi đồng tử lia lịa khắp nơi, cô mỉm cười nhắc nhở.

"Chị, đây là phòng của mẹ, chị ở đây chờ em nha"

Nói rồi Bảo Anh mở cửa bước vào phòng, Ân Di chỉ cười nhẹ gật đầu, trong lòng đang rất nôn nóng muốn được nhìn thấy dung nhan của đấng sinh thành.