Giả Vờ Đấy! Nhưng Em Yêu Anh Mất Rồi

Chương 25: Một bí mật vẫn chưa hé lộ




Ân Di suốt buổi học không nuốt trôi chữ nào. Trong thâm tâm cô cảm giác một nổi lo sợ dâng lên tột đỉnh, cô thắc mắc, rốt cuộc, cô thật sự là ai? Cô đã quên đi thứ gì hay sao?

Nhìn thấy đôi mắt ấy của Nhã Lâm, cô chợt run lên, nhanh chân chạy theo Bảo Anh ra cổng trường.

“Ân Di, chị sao vậy?” Thấy Ân Di cứ thất thần mãi, Bảo Anh lo lắng hỏi.

“Phải đó, Ân Di, mày có chuyện gì sao?”

Huyền Thi từ sau lưng chạy đến, vỗ vào vai Ân Di khiến cô giật bắn mình.

Ân Di không nói gì, cô chỉ cười cho qua chuyện, sự việc lần này cô không thể nói cho bất cứ ai, bởi vì chính cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với mình.

Không khí trong xe im lặng vô cùng, Ân Di hai tay đan chéo vào nhau, nhìn sắc mặt không tốt của Ân Di, Bảo Anh lo lắng.

“Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Không… không có gì… chỉ là… chỉ là.” Ân Di ngập ngừng, cô thật sự không biết phải làm gì, bây giờ cô rối lắm.

“Là gì?” Bảo Anh càng lúc càng thấy Ân Di kém sắc đi hẳn.

Ân Di không biết phải nói thế nào, cô vội vàng lảng sang chuyện khác.

“Chắc tại chị thấy mệt thôi. Tối nay hình như Huyền Thi bảo đến cùng chúng ta đi chơi hả?”

“Ừ… nó một mực đòi đi ăn nhà hàng gì gì đó mới khai trương, nghe nói có mấy người kia nữa.”

Mấy người kia? Tức là cũng có Gia Khánh?

Nhìn Ân Di, Bảo Anh có chút thẹn trong lòng, “Chị… muốn đi không ạ.”

Nghĩ là Ân Di vẫn còn bị ám ảnh bởi sự việc lần trước, Bảo Anh không chắc Ân Di sẽ chịu đi.

Ân Di chần chừ một hồi cũng gật đầu, chỉ là cô không muốn ở nhà một mình.

Tối nay vì trời đã trở nên se lạnh, Ân Di vận một áo sơ mi kẻ sọc, cách điệu cùng quần jean giản dị. Cô khoác ngoài một chiếc áo mỏng, cảm giác cũng không tồi.

Bảo Anh lại vận một áo thun cổ tròn, dài đến tận đầu gối cùng quần heattech đen.

Không trang điểm, không một chút make up, Ân Di cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Huyền Thi bước xuống xe, nhanh chân chạy vào trong, nhìn thấy Bảo Anh cùng Ân Di đã sẵn sàng nên cũng nhanh chóng muốn rời đi. Nhưng cô chợt khựng lại… nhìn Ân Di lo lắng.

“Ân Di, cả ngày hôm nay mày hơi khác.”

“Hả?” Ân Di giật mình, “Tao không sao mà.” Cô cố nở một nụ cười thật tươi để Huyền Thi khỏi lo lắng. Bảo Anh nghi hoặc nhìn Ân Di, cô không tin là Ân Di ổn.

Mười lăm phút sau, xe dừng lại ở một nhà hàng lớn sang trọng, nhìn từ ngoài và có thể thấy được mọi thứ bày bố rất tao nhã. Ân Di cùng Bảo Anh, Huyền Thi bước vào bên trong, ngay lập tức đã nhìn thấy mọi người.

Ân Di có chút không thoải mái, cô nhìn Nhã Lâm và Nhã Lâm cũng nhìn cô. Hình như có cả Minh Quân ở đây. Ân Di cảm giác như tim cô sắp nhảy ra ngoài, tại sao nhìn thấy hai người này, cô lại sợ như vậy, có phải cô đang sợ mình sẽ trở thành một cái xác chết khi đến gần họ không?

Mọi thứ đã sẵn sàng, ai cũng chọn cho mình một chỗ ngồi vừa ý, chỉ mỗi Ân Di vẫn còn lưỡng lự. Chỉ còn một chỗ trống, là chỗ sát bên Nhã Lâm, cô mím môi thật chặt, đôi mắt như chất chứa một nổi phòng bị, cảnh giác.

“Chị, nhanh ngồi xuống đi.” Bảo Anh lên tiếng.

Huyền Thi nhíu mày nhìn những hành động kỳ lạ của Ân Di, cô lo lắng nhưng vẫn không lên tiếng.

“Ân Di, ngồi cùng tớ nhé.”

Giọng nói này là của Nhã Lâm, nhìn nụ cười cùng khuôn mặt hiền từ của cô ta, Ân Di như không dám thở mạnh, cứ như là phát ra tiếng động sẽ bị cô ta nghiền nát.

Gia Khánh khẽ nhìn sắc mặt của Ân Di, Anh nhớ lại chuyện hồi sáng, đôi mắt chứa đựng nổi sợ hãi, hoảng hốt ấy anh vẫn nhớ rất rõ, chỉ là không hiểu chuyện gì?

Ân Di thoáng nhìn thấy đôi mắt Gia Khánh nhìn cô, hơi sững người nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô không thể phá hỏng tâm trạng của mọi người. Nở một nụ cười “nhà nghề”, Ân Di ngồi xuống cạnh Nhã Lâm, tâm trạng cũng đã tốt lên một chút, có phải là nhờ ánh mắt của anh, đã khiến cô cảm nhận được sự an toàn không?