Giả Vờ Đấy! Nhưng Em Yêu Anh Mất Rồi

Chương 22: Cái chết cận kề (kết)




“ Bảo Anh lắc đầu nguầy nguậy, cô như mất hết sức lực dựa vào Hoài Nam. “Chị… là tại em không tốt, đáng ra em không nên kéo chị đến đây, em đã hại chị rồi, Ân Di… chị ở đâu?”

Bảo Anh ngoan cố hét lên. Những người xung quanh giờ đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng ai cũng không dám lên tiếng.

Anh… sao rồi? Ân Di đâu?” Huyền Thi nghe Bảo Anh báo tin, cũng cùng Quốc Hy tìm khắp nơi nhưng không thấy.

Từ xa, một cô gái với khuôn mặt dễ nhìn chạy lại, cô gái này chính là em họ của Gia Khánh.

“Anh Khánh, một nhân viên trực thuộc phòng an ninh của khách sạn báo tin, anh ta nhìn thấy một cô gái mắc kẹt trên hành lang trước cửa phòng hai lẻ năm, nơi chúng ta mở tiệc, cô ấy hình như đã bất tỉnh.”

Bảo Anh như không đứng vững.

Gia Khánh bây giờ mới chắc chắn rằng, nếu Ân Di có chuyện gì, anh sẽ không tha cho mình… bởi vì anh nợ cô ấy một mạng, và dường như có một điều gì đó, không phải là cái ơn mà anh phải trả, là một thứ cảm xúc vô hình như thôi thúc anh phải tìm ra cô.

Không báo trước, anh chạy về phía khách sạn, Nhã Lâm vội vàng đuổi theo.

“Gia Khánh… anh làm gì vậy?”

“Gia Khánh… mày đừng làm chuyện dại dột có được không?”

Cả Minh Huy cùng Minh Quân ra sức ngăn cản.

Gia Khánh như không kiềm chế nổi bản thân, anh ném ánh mắt sắc lạnh nhìn Minh Huy và Minh Quân, sau đó giật phắt tay mình ra.

“Nhã Lâm… lúc anh đối mặt với tử thần, chính Ân Di đã không màn bất cứ nguy hiểm gì để ngăn cản anh, anh nợ cô ấy một mạng sống… anh không thể đứng nhìn Ân Di có chuyện được.”

Nhìn anh lao vào đám cháy để cứu một cô gái khác, bất chấp nguy hiểm, anh vẫn không nề hà mà lao vào. Nhã Lâm ngã khụy xuống nền đất, tim cô nhói lên một hồi đau đớn.

Gia Khánh cảm giác toàn thân bị thiêu đốt, nhưng anh vẫn cố gắng lách qua từng đám cháy. Mọi thứ ở đây được lửa chiếu rọi còn sáng hơn cả ban ngày, cố gắng vượt qua những rào cản do lửa tạo nên, anh chạy thẳng đến phía thang máy. Bây giờ thang máy không thể dùng được, sẽ rất nguy hiểm. Anh quyết định chạy thang bộ. Nơi mở tiệc nằm ở tầng mười lăm, anh cứ chạy… chạy cho đến đi đuối sức, vì ở cầu thanh lửa vẫn chưa lan đến, anh thở dốc.

Tiếp tục chạy, anh lên đến tầng thứ mười lăm.

“Phòng hai lẻ năm.”

Đây rồi, Ân Di đang nằm trước mắt anh, nhìn một dải lụa cháy đang theo lực gió đẩy về phía cô, Gia Khánh nhanh chân chạy đến, nằm đè lên người cô. Dải lụa vướng vào áo anh, cảm giác nóng rát lan tỏa, anh dùng tay ném nó ra khỏi người, mặc cho sự đau đớn, anh bế cô lên, chạy về phía cầu thang. Ở ngoài cả Minh Huy lẫn Hoài Nam đều rất lo lắng, Minh Quân thì luôn ở bên vỗ về em gái. Huyền Thi chỉ biết ôm lấy Bảo Anh mà khóc, nhìn tình cảnh trước mắt Quốc Hy thật hối hận khi cùng Huyền Thi rời khỏi đó mà không có Bảo Anh và Ân Di. Lửa một ngày một lớn, không thể tiếp tục đi theo hướng cầu thang mà xuống, lửa đã lan ra khắp nơi, anh không còn lựa chọn nào khác. Nhìn qua tấm kính khách sạn, anh có thể thấy một cái hồ bơi.

“Tốt” Gia Khánh bế Ân Di trên tay, anh ôm cô thật chặt. Muốn phá vỡ kính này là không thể vì đây là kính chịu lực. Đảo mắt xung quanh, anh nhìn thấy một ban công nhỏ, nhưng muốn đến đó phải xuyên qua đám lửa lớn.

Không còn lựa chọn nào khác, anh ôm chặt cô, chạy thẳng về phía trước, cứ ngỡ sẽ qua được, nhưng một tấm cửa đổ rạp xuống, Gia Khánh theo phản xạ đẩy người về phía trước. Chân anh bị tấm cửa đang bốc cháy đè lên…

Cảm giác ê ẩm cả người, Ân Di từ từ mở mắt, một hơi nóng nhanh chóng ập đến, trước mắt cô là mộ cảnh tượng kinh hoàng.

“Gia Khánh… sao anh lại ở đây?”

Ân Di không đợi Gia Khánh trả lời, không cần suy nghĩ, cô chạy dùng tay đẩy cánh cửa ra khỏi chân anh, mặc cho tay mình bị lửa thiếu đến bỏng rát.

Gia Khánh thoáng giật mình, tại sao? Ân Di… cô ấy luôn bất chấp nguy hiểm để cứu anh.

Khi cánh cửa được đẩy ra, Gia Khánh nhanh tay kéo tay của Ân Di lại trước mặt, nhìn những vết bỏng nặng trên tay cô, anh cảm thấy không đành lòng, đôi mắt ươn ướt của cô như khiến tim anh cồn cào.

“Cô chuẩn bị tinh thần đi, chúng ta sắp nhảy từ tầng mười lăm xuống.”

“Hả?”

Ân Di có chút không hiểu, còn chưa kịp tiêu hóa hết những gì anh nói, cơ thể cô liền được nhấc bổng lên. Gia Khánh chạy thật nhanh mặc cho chân mình đang bị thương nghiêm trọng.

Ân Di nhìn một ban công nhỏ trước mắt, rồi lại nhìn Gia Khánh, cô cảm thấy thật hạnh phúc, ấm áp và an toàn khi ở bên anh.

Nhanh như thoắt, một tiếng “ầm” vang lên thật lớn, cả người ngấm nước… Ân Di mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, chỉ thế là đủ… bây giờ cô cần nghỉ ngơi rồi.