“Mẹ! Thane đang xé bài tập của con! Bảo nó thôi đi!”
Vừa quấy nước sốt cho mỳ spaghetti, Milla vừa liếc mắt bực bội vào phòng khách, nơi những tiếng thét đang ngày một lớn hơn. “James! Lôi Thane ra khỏi chỗ Linnea đi.”
Anh đã lao đến. Những tiếng thét to hơn, rõ ràng anh đang trong quá trình lôi Thane ra khỏi đống vở bài tập của cô chị gái tám tuổi, nhưng chỉ vài phút sau bình yên thiên đường đã đến với ngôi nhà, ngoài những tiếng làu bàu thi thoảng của Linnea khi con bé phải làm lại bài tập. Diaz xuất hiện trên ngưỡng cửa với thằng bé Thane đang cười khúc khích bám quanh cổ anh. “Giờ anh làm gì với nó đây?”
“Chơi với nó. Hoặc là trói nó vào một cái ghế. Gì cũng được.”
Zara sáu tuổi đang ngồi bên bàn bếp, cần cù tập viết. Đôi mắt đen của con bé nghiêm trang khi nói, “Em sẽ không thích bị trói vào ghế đâu ạ.”
“Mẹ chỉ đùa thôi, cưng à.” Trong ba đứa con của họ, Zara là giống Diaz nhất khi thừa hưởng vẻ nghiêm trang và mạnh mẽ của anh. Linnea tính tình ồn ào và tự tin, sẵn sàng đương đầu với cuộc sống trong khi Zara thu mình và quan sát. Milla ôm cô con gái thứ của mình để trấn an, trong lúc Diaz mang Thane ra ngoài để phân tán thằng bé bằng một màn tiêu hao sức lực nào đó mà cô hy vọng là không mang tính phá hoại.
Thane là một điều ngạc nhiên, thằng bé ra đời sau sinh nhật lần thứ bốn mươi mốt của cô hai ngày không định có thêm con nữa, nhưng một chiếc bao cao su bị rách đã cho ra kết quả là cậu bé con mà đáng lẽ họ nên đặt tên là Hurricane - Bão lốc. Trước cả khi biết bò, Thane đã vặn vẹo để được thả xuống đi khám phá. Khi thằng bé học bò, cả nhà náo loạn lên, cố gắng bắt kịp nó trước khi nó có thể lao đầu vào bất kỳ vụ rắc rối nào tìm được. Giờ thằng bé đã hai tuổi, và Milla đang bắt đầu nghĩ tới áo bó mặc cho người điên - cho chính cô.
Mọi chuyện đều đâu vào đấy theo cách thật buồn cười. Cô và Diaz - cô vẫn phải nhắc mình nhớ anh là James - đã cưới nhau được chín năm. Cô đã trì hoãn đám cưới cho đến khi một vài vấn đề của họ được giải quyết, chẳng hạn như việc làm của cô và của anh. Cô vẫn là giám đốc điều hành của Đội tìm kiếm, nhưng các hoạt động hàng ngày đã được chuyển giao cho Joann trong lúc cô chủ yếu tập trung vào việc gây quỹ, một việc không bao giờ kết thúc. Giờ Milla đã có lương, giờ giấc cố định hơn và cô không bao giờ đi xa khỏi các con qua đêm.
Diaz làm công việc thử nghiệm vũ khí cho một nhà máy sản xuất súng ống, đồng thời làm tư vấn cho sở cảnh sát El Paso, phòng cảnh sát trưởng và các công ty an ninh tư nhân. Milla đã mừng muốn khóc khi anh kể cho cô việc anh làm, bởi cô lo gần chết rằng anh sẽ không thể tìm được một công việc hợp pháp nào cần tới các kỹ năng đặc biệt của anh. Họ không giàu có, nhưng có đủ tiền để chăm lo cho các con và chi trả cho vài tiện nghi, vì thế mọi chuyện đều ổn.
Sống trong căn hộ của cô với quá nhiều hàng xóm liền kề khiến Diaz bứt rứt. Anh không phàn nàn, nhưng Milla thấy anh bức bối và ngày càng nhấp nhổm như thế nào. Khi cô mang thai Linnea được năm tháng, cô biết họ phải làm gì đó, vì thế Diaz đã đi do thám xung quanh và tìm được một ngôi nhà đủ cách xa mọi người cho anh có thể thư giãn, nhưng cũng không quá xa đến nỗi Milla thấy bị cô lập. Đó là một ngôi nhà cũ, dễ chịu với những tán cây rợp bóng trong vườn và bốn phòng ngủ rộng rãi. Vào lúc đó, họ đã không biết là mình sẽ cần tất cả bốn phòng. Họ mua ngôi nhà, rào lại sân cho bọn trẻ an toàn và định cư ở đó.
Milla đã rất hạnh phúc. Mặc dù cô vẫn còn những hoài nghi khi nhận lời cầu hôn của anh, cô vẫn vô cùng hạnh phúc bên anh.
Ngắm nhìn anh cùng bọn trẻ là một niềm vui đến giờ vẫn làm tim cô thắt lại. Anh thận trọng tiếp cận Linnea, như thể con bé là một trái bom hẹn giờ, nhưng anh vẫn bền bỉ học cách thay tã vàđiều cần biết khác về một đứa trẻ. Kỷ luật vẫn là một lý thuyết anh chưa hoàn toàn hiểu được; anh đã giải thích với Milla, bằng một vẻ nghiêm túc tuyệt đối và hơi bối rối, rằng bọn trẻ sẽ khóc nếu anh mắng chúng, vì thế anh phải ngừng lại. Vấn đề phải nghiêm trọng lắm thì anh mới cứng rắn được, kết quả là chỉ cần anh lên giọng thôi, cả ba đứa trẻ đều bị sợ đến mức lập tức vâng lời. Thật không công bằng; đôi khi Milla hét váng cả óc lên mà bọn trẻ vẫn chẳng thèm để ý mảy may. Nói thế là hơi quá, bởi chúng là những đứa trẻ bình thường, sáng dạ, tò mò, nhìn chung là ngoan ngoãn, trừ những ngày chúng như đám nhọt ở mông.
Cô thích việc mình có thể phát cáu với chúng. Một trong những nỗi sợ lớn nhất của Milla trong khi mang thai là bi kịch của quá khứ có thể biến cô thành một bà mẹ bị ám ảnh, quá sức bao bọc các con. Cô còn không chắc mình có thích hợp làm mẹ không nữa. Tạ ơn Chúa, Linnea là một đứa trẻ giỏi giang; và tới khi Zara ra đời, Milla đã thư thái hơn. Rồi họ đã có bốn năm bình yên, gần như lý tưởng, cho đến khi Thane ra đời. Hai năm sau ngày thằng bé được sinh ra là quãng thời gian vui vẻ, nhưng chắc chắn là không bình yên.
“Con có muốn rửa tay và phụ mẹ dọn bàn không?” cô hỏi Zara, con bé ngoan ngoãn dọn đống vở bài tập khỏi bàn và chạy đi rửa tay.
Linnea nói: “Con cũng muốn giúp,” và ào ra khỏi phòng khách, đi theo Zara xuống nhà tắm dưới tầng một để rửa tay.
Hai cô bé đang bận rộn đặt đĩa và dao dĩa lên bàn thì chuông cửa reo. Milla thở dài. Lúc nào cũng thế; cứ hễ có chuyện chen ngang thì y như rằng nó luôn nhằm lúc họ chuẩn bị ăn cơm. “Để em mở,” cô nói, đi ngang qua Diaz khi anh vừa ra khỏi nhà tắm với Thane bám dính dưới cánh tay.
Cô mở cửa và nhìn lên một chàng trai cao lớn tóc vàng, mắt xanh. Đầu gối cô nhũn ra và cô dựa vào cửa, nước mắt dâng trào.
Cô biết. Ngay từ giây phút trông thấy khuôn mặt cậu, cô đã biết.
Cậu hồi hộp hắng giọng nói: “Cháu xin lỗi đã làm phiền cô, nhưng cháu... cô có phải là Milla Edge không ạ?”
“Bây giờ là Milla Diaz,” cuối cùng cô cũng nói.
Cậu lại hắng giọng lần nữa và chuyển cái nhìn lo lắng qua vai cô. Diaz đã đến, bàn tay mạnh mẽ của anh trượt quanh eo cô để kéo cô tựa vào anh.
“Cháu... ừm... cháu là Zack Winborn. Justin. Con trai cô,” cậu nói thêm một cách không cần thiết.
Nước mắt Milla đã đầm đìa trên mặt; làm nhòe đi nét mặt chàng trai. Một tiếng thổn thức phát ra trước khi cô có thể ngăn được và sự hoảng hốt hiện lên trên khuôn mặt cậu. Đột nhiên tiếng khóc chuyển thành tiếng cười và cô vươn tay ra để nắm tay cậu. “Mẹ đã chờ quá lâu,” cô nói và kéo cậu vào nhà.