Giá Trị Thù Hận Của Nam Chính Không Dễ Kiếm

Chương 22: Thế Giới Thứ Hai Nam Chính Tiểu Thuyết Ngôn Tình Đô Thị






Mình sẽ để xưng hô thay đổi theo hoàn cảnh truyện, nếu là cổ đại sẽ xưng y, còn hiện đại sẽ xưng cậu cho hợp nhé___
Lăng Vân Ninh tỉnh lại từ trong cơn đau đầu, đầu cậu đau như búa bổ.

Từ trong não như có một cây búa giáng xuống từng đòn vậy.
Má nó đau dã man con vịt trời! Liệu thân thể cậu xuyên vào có bị u não hay không?
Hệ thống: [ Chào mừng kí chủ để với thế giới mới, ngôn tình đô thị xin hân hạnh được tài trợ chương trình này.

Mời kí chủ tiếp nhận kí ức siêu to khổng lồ của nguyên chủ.]
[ Hệ thống, có phải mày vừa lên cấp không? Hôm nay lại còn làm trò con bò nữa, lên cấp thất bại rồi sao?]
Hệ thống: [ Kính xin kí chủ đừng làm bổn hệ thống tổn thương, tổn thương về mặt tinh thần rất đau khổ.]
Haha, xem ra là lên cấp thất bại thật rồi.

Nhìn đi, trước kia nó đâu có nói chuyện ghê như vậy đâu.

Cậu thật hoài niệm hệ thống ngu ngốc ngày xưa.
Lăng Vân Ninh còn chưa kịp cảm thán gì thêm thì đã bị lượng thông tin to lớn của chủ thân thể làm cho cậu không khỏi kêu lên thành tiếng.

Mẹ nó, thì ra lúc tiếp nhận kí ức đúng là rất đau.
Nhân vật mà Lăng Vân Ninh xuyên vào cũng có tên giống cậu, là chú của nam chính.

Nguyên chủ là người khá là tàn nhẫn trên thương trường, luôn tranh giành quyền thừa kế gia tộc với cha của nam chính cũng chính là anh trai kế của cậu.

Bởi vì tâm tư tàn độc nên nguyên chủ đã hãm hại cha nam chính, hại chết cha mẹ nam chính.

Từ đấy cậu và nam chính thù không đội trời chung.
Nam chính sau khi lớn lên thì rất sát phạt, quyết đoán không khác gì người chú của mình.


Hắn thành lập công ty riêng và ra tay chèn ép nguyên chủ khắp nơi, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, hắn đang muốn trả thù cho cha mẹ mình.

Ôi, đúng là người con có hiếu của cha mẹ nha!
Nam chính...từ từ! Hình như cậu vừa nhìn nhầm kịch bản thì phải! Nếu không thì tại sao nam chính lại có tên là Nhược Ý được chứ! Cái tên này đã làm cậu ám ảnh suốt cả một kiếp rồi, làm ơn đừng để cậu phải ám ảnh thêm kiếp này nữa.

Vả lại, cậu vẫn còn nợ Nhược Ý một lời xin lỗi nữa.
Cậu nhìn lại kịch bản, bi thương chấp nhận sự thật là nam chính xác thực tên là Nhược Ý.

Cái tên yếu ớt này tại sao lại có nhiều bậc cha mẹ đặt cho con mình như vậy chứ? Không lẽ nó có công dụng gì đặc biệt hay sao?
Nhược Ý bày ra rất nhiều bẫy để gài Lăng Vân Ninh, hắn muốn cậu phải thân bại danh liệt.

Nhưng Lăng Vân Ninh nổi danh đã lâu đâu phải là thừa, cậu đấu đá với nam chính đến gần cuối truyện mới bị đá xuống đài.

Và cậu được các độc giả ưu ái gán cho cái danh đại boos phản diện độc ác.

Haha, hay thật đấy!
Hệ thống: [ Kí chủ, chúng ta mau mau hãm hại cha mẹ nam chính đi!]
Ô hay, sao cậu lại nghe ra nó đang rất phấn khích nhỉ.

Đi hãm hại cha mẹ nam chính làm nó vui như vậy sao? À, hại người xong là nhặt được điểm thù hận, thảo nào nó năng nổ thế.
[ Nhược Ý bao nhiêu tuổi rồi?]
Hệ thống: [ Nam chính 15 tuổi, đang học lớp 9.

Kí chủ, cậu có dự tính gì sao?]
Thật ra cậu chẳng có dự định gì đâu, chẳng qua là hỏi để biết thôi.

Thế giới vừa rồi chơi trò dưỡng thành với nam chính làm cậu sợ muốn chết, nơm nớp lo sợ luôn ấy.

Thế giới này may mà nam chính đã lớn, cậu lại muốn hại chết cha mẹ hắn cho nên sẽ không cần nuôi dưỡng hắn nữa.

Ôi, cái cuộc sống tươi đẹp này thật tuyệt.
...
Lăng Vân Ninh từ xa nhìn lại cái xe ô tô đang cháy rực đáng sợ, lòng cậu không ngừng niệm đi niệm lại câu xin lỗi.

Lần đầu tiên trải qua cảm giác giết người làm cậu sợ muốn chết, nhưng bi ai làm sao, cậu nhất định phải đi theo tình tiết truyện.

Nhân vật cậu xuyên vào đã được mặc định là nhân vật phản diện rồi, không thể nào làm trái quy định được.
Hệ thống nhìn cảnh tượng này mà phấn khích vô cùng, nó không ngừng luyên thuyên bên tai cậu.
[ Kí chủ, đây là lần đầu tiên tôi được hãm hại cha mẹ nam chính đấy.

Kích thích thật đấy.]
[ Haha, giờ cứ phấn khích đi, sau này không còn cơ hội được như này nữa đâu.

Cố mà trải nghiệm cho đã đi nhé!]
Lăng Vân Ninh cười trong đau khổ, cậu gằn từng chữ nói chuyện với hệ thống.
Hệ thống: [ Từ từ...!Kí chủ, bom chúng ta đặt vẫn chưa phát nổ.

Không đúng! Bom của chúng ta chưa nổ thì tại sao cha mẹ nam chính lại xảy ra tai nạn? Không được! Tình tiết đi lệch hết cả rồi! Rốt cuộc là tên khốn nào dám cản đường của chúng ta! Tôi nhất định phải giết hắn! Ôi, điểm thù hận của tôi!!!]
Tiếng hệ thống gầm rú vang lên cùng lúc với tiếng nổ lớn, trong đầu Lăng Vân Ninh cũng có một tiếng nổ nữa.
Cậu nặng nề xoa xoa hai bên thái dương để giảm bớt sự đau đớn, cậu xác định được rằng thân thể này đúng là mắc phải bệnh gì thật rồi.

Đau quá!

Sự đau đớn lan tỏa từ đại não đến khắp toàn thân, Lăng Vân Ninh không chịu được đau đớn mà ngã xuống mặt đường.

Cậu ôm đầu rên rỉ một cách khó chịu, mặt mũi cậu đều tái xanh cả đi.
[ Hệ...hệ thống, giúp...giúp tôi kiểm toàn thân.]
Cậu cố hết sức liên lạc với hệ thống, nó vẫn còn đang hăng say chửi mắng.

Cậu không nhịn được mà chửi một câu khốn kiếp rồi ngất đi.
Hay lắm, như thế này không khéo cậu chết ngoài đường mất.

Đau quá!
Đúng lúc này có một chiếc Bentley đi qua rồi dừng lại bên cạnh Lăng Vân Ninh đã mất đi ý thức.

Một người đàn ông từ trên xe đi xuống, không ai thấy rõ được mặt mũi của người này.
Hắn cúi người ôm lấy Lăng Vân Ninh, rồi mang người lên xe.

Hệ thống sửng sốt nhìn kí chủ nhà mình bị người khác mang đi, nó không khỏi nhìn kĩ người đàn ông ấy thêm một chút.

Ừm, cũng đẹp trai lắm đấy, nhưng tiếc là không thể thành đôi được với kí chủ của nó.

Tiếc quá!
" Yến tổng, giờ chúng ta đi đâu?" Tài xế nhìn ông chủ của mình vừa xuống xe đã mang theo một người đàn ông thì rất kinh ngạc nhưng cũng không dám nhiều lời.
Yến Du cúi đầu nhìn mặt mũi của người trong lòng, hắn đau lòng vuốt ve khuôn mặt trơn mịn ấy.
" Về Thiên Cảnh, cậu gọi cho Trần Lâm, nhớ dặn cậu ta đến nhanh một chút."
" Vâng."
Yến Du nắm lấy bàn tay của Lăng Vân Ninh, hắn nhẹ nhàng đặt lên đấy một nụ hôn.
Lâu lắm không gặp, Tiểu Ninh!
Hệ thống nhìn thấy hết một màn này, nó há hốc mồm nhìn kí chủ nhà mình bị người ta hôn trộm.

Xong rồi! Tại sao kí chủ của nó luôn có một người thầm thương trộm nhớ ở mỗi thế giới thế này? Hết Vân Trì lại đến Yến Du, liệu các thế giới sau có lòi ra thêm mấy nhân vật ẩn nữa không đây.

...
Trần Lâm khám cho Lăng Vân Ninh xong thì quay sang nhìn Yến Du một cách chế nhạo, hắn vừa cất đồ đạc vừa trêu ghẹo Yến Du.
" Yến tổng của chúng ta ấy vậy mà lại nhớ mãi không quên Lăng tiểu thiếu gia như vậy."
" Tiểu Ninh sao rồi?" Yến Du không để ý đến mấy lời nói trêu chọc của Trần Lâm.
" Cậu ấy không sao, chỉ là tương đối mệt mỏi nên mới có triệu chứng đau đầu rồi ngất đi như vậy thôi.

Sau khi cậu ấy tỉnh thì cậu dặn cậu ấy nên nghỉ ngơi nhiều hơn một chút đi."
" Ừ."
Trần Lâm bĩu môi xách cặp rời đi dưới sự hộ tống của quản gia nhà Yến Du.

Hắn bị lôi đến đây một cách tàn bạo rồi lại bị đuổi đi cũng tàn bạo, đúng là cái đồ đại tư sản ác độc đáng đời bị ế.
...
Lăng Vân Ninh tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau, cậu giật mình ngồi bật dậy khi nhìn thấy trần nhà màu trắng ngà xa lạ.

Nhận ra nơi này không phải nhà của mình, cậu vội vàng lật chăn đứng dậy.

Cảm giác đau đầu đã không còn nữa, cậu cũng không thấy choáng váng chút nào.

Không biết là hôm qua ai đã tốt bụng cứu cậu nữa.
Tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên, một người đàn ông đứng dựa vào cửa nhìn từng hành động của cậu.
Lăng Vân Ninh nheo mắt nhìn kĩ người này, một cảm giác rất đỗi quen thuộc níu lấy cậu không chịu buông.


Hình như cậu đã từng gặp qua người đàn ông này rồi thì phải, có lẽ quan hệ giữa hai người còn rất tốt.

Cảm giác này giống hệt lần đầu cậu gặp Vân Trì, thân thuộc vô cùng.

Nhưng cậu chắc chắn là nguyên chủ không thích người này như Lăng Vân Ninh thích Vân Trì, tuy không biết tại sao nhưng cậu chắc chắn là vậy.
" Lăng Tiểu Ninh, không nhận ra tôi sao?" Yến Du thấy Lăng Vân Ninh cứ nhìn mình mãi mà không nói chuyện thì đành mở miệng trước.
Một tiếng Lăng Tiểu Ninh của người đàn ông này làm não Lăng Vân Ninh kịp thời nhảy số, cậu hình như nhớ ra người này tên gì rồi thì phải.
" Yến Du?"
Yến Du nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn hơi cong môi cười nhẹ.

May mà cậu ấy vẫn còn nhớ hắn.
" Cậu về nước làm gì?" Lăng Vân Ninh lười nhác nói, cậu không vội vàng nhảy xuống giường như vừa rồi nữa.
Yến Du và cậu quen nhau ở nước ngoài khi cậu đi du học ở Mỹ, mùa hè năm 18 tuổi cậu đã gặp hắn tại California.

Hai người đúng kiểu không đánh không quen biết, vừa gặp nhau đã hiểu nhầm nên lao vào đánh nhau một trận tơi tả.

Đợi đến khi hiểu nhầm được xóa giải thì cả hai đang nằm trong bệnh viện sơ cứu vết thương, ai nấy đều ra tay vô cùng nặng.

Người thảm nhất là Yến Du, tuy hắn nhìn cao to hơn cậu nhưng lại không địch lại được những nắm đấm cứng cáp từ cậu.

Sau đấy hai người bắt đầu chơi thân, đi đâu cũng có nhau như hình với bóng.

Mãi cho đến khi cậu về nước bốn năm trước, từ đấy cũng không có liên lạc gì thêm.
" Nhớ cậu thì về." Yến Du trả lời một cách dừng dưng, hắn cười tủm tỉm tiến lại gần cậu.
Lăng Vân Ninh giơ tay lên cản hắn theo bản năng, cậu hơi lùi lại một chút.

Cái con người này, cậu nhất định phải luôn luôn đề cao cảnh giác mới có thể an toàn được.

Đến bây giờ cậu vẫn còn cảm nhận được những cú đấm của hắn mỗi khi giáng xuống người cậu đây này, phải nói là đau kinh khủng.
Yến Du đột ngột lao đến vặn ngược tay Lăng Vân Ninh làm cậu ngã ập xuống giường, Lăng Vân Ninh tức điên lên giơ chân thúc vào chỗ hiểm của hắn.

Đợi đến khi đứng dậy được thì cậu tung một cú đá xuống đầu gối hắn, mà Yến Du cũng nương theo đòn này mà cho cậu một cú đấm thân thương lên mặt.
Má nó chứ, hắn thế mà dám đánh mặt cậu.

Tên Yến Du này, hắn chết chắc rồi.
Lăng Vân Ninh cười gằn, cậu giương đông kích tây tặng Yến Du hai cái bạt tai, trong khi hắn vẫn còn đang ngơ ngác thì cậu lại bồi thêm một cú thúc vào bụng hắn.
Đè cái thân hình cao lớn của Yến Du xuống giường, cậu cười đắc thắng nhìn hắn từ trên cao.
" Họ Yến kia, chịu thua chưa?"
Yến Du muốn lật bàn cũng không được chỉ đành ỉu xìu gật đầu chịu thua.

Hắn giơ cánh tay phải lên lắc lắc tỏ ý đầu hàng, lúc này Lăng Vân Ninh mới chịu từ trên người hắn bò xuống.
Cậu cười tươi rói, trên trán lấm tấm mồ hồi, hai mắt sáng lấp lánh.
Lăng Vân Ninh cảm thấy, cậu dường như đã rất lâu không được vui vẻ như hôm nay.