Giá Trị Khác Loại

Chương 18




Ăn ngon không? Ngon... Mới là lạ.

"Không ngon." Đường Gian thành thật lắc đầu, không nhịn được bổ sung một câu: "Nhưng em rất thích."

"Đúng là cái gì cũng dám nói." Lê Sầm cúi xuống hôn, bốn cánh môi giao triền, một nụ hôn dịu dàng.

Lê Sầm ngẫm lại cũng đồng tình với lời nhận xét của Đường Gian, "Quả thật không ngon, em đúng là cậu bé thành thật. Cho nên tôi quyết định khen thưởng em."

Đường Gian hết sức kinh ngạc, "Phần thưởng là gì?" Nếu là xuất tinh thì tốt biết mấy, cậu cảm giác hạ thể mình sắp hỏng rồi.

Lê Sầm ra hiệu cho cậu quỳ trên giường, ngón tay vói vào khe mông, chạm đến miệng huyệt chưa từng được khai phá.

"Thưởng em cùng tôi làm tình."

Không phải bắn tinh, là làm tình. Đường Gian hưng phấn muốn chết, không lâu nữa cậu sẽ bị tiên sinh cắm vào khoang sinh sản, tiên sinh sẽ hoàn toàn chiếm giữ cậu, bắn tinh và tạo thành kết sâu trong cơ thể, chỉ cần nghĩ đến đó thôi cậu đã thấy thỏa mãn rồi.

Lê Sầm duỗi ngón trỏ, bắt đầu mở rộng. Cậu động tình đã lâu, hậu huyệt sớm đã mềm mềm xốp xốp, ngón tay dễ dàng đi vào.

Đường Gian nức nở một tiếng, lỗ nhỏ vô thức cắn nuốt ngón tay hắn.

Hắn dùng một tay khác vỗ nhẹ mông thịt nhắc nhở cậu: "Mới chỉ một ngón tay mà thôi, đừng gấp. Thả lỏng nào."

Đường Gian hít một hơi, cố gắng thả lỏng hậu huyệt. Ngón tay ấy tiếp tục cào cọ vách thịt bên trong làm cậu bị kích thích đến cả người vô lực, gần như không thể quỳ nổi.

Có vẻ như trêu chọc quá tay rồi.

Lê Sầm hết cách đành phải để cậu nằm trên vai mình, bằng không không biết được cậu chàng có quỳ nổi đến khi làm xong không.

Hơn một nửa cơ thể đã tìm được chỗ dựa, mọi sự chú ý đều đặt ở miệng huyệt giữa mông.

Ngón tay thứ hai đi vào.

Hắn nhìn dịch ruột non men theo chiều dài ngón tay chảy ra ngoài, trêu ghẹo: "Đường Đường nhà tôi dâm đãng quá. Một Beta không thể tự bôi trơn lại chảy nhiều nước hơn cả Omega."

Cậu nằm sấp trên vai hắn, mặt mũi như nảy mầm xuân sắc, "Thế... Tiên sinh có thích Đường Đường dâm đãng không?"

Lê Sầm nhân cơ hội đó đút ngón tay thứ ba vào, "Dĩ nhiên. Khi ở bên tôi, Đường Đường muốn dâm đãng thế nào cũng được. Hiểu không?"

Đường Gian thở gấp, nghĩ đến những lời tiên sinh chưa nói hết.

"Dạ hiểu. Chỉ dâm đãng với tiên sinh mà thôi."

Lê Sầm cực kì hài lòng, một ngón tay khác tiếp tục đi vào. Bốn ngón tay cùng chen chúc làm cậu không thoải mái, thút thít cọ bên cổ hắn. Đợi đến khi hậu huyệt dễ dàng chứa được bốn ngón tay, hắn bèn rút toàn bộ ra ngoài.

"Trên lưng em có vết thương, không thể nằm cũng không thể quỳ, vậy nên hôm nay tôi sẽ ôm em." Dứt lời, quy đầu to lớn đã đặt trước miệng huyệt ướt át.

Đường Gian dang rộng hai chân quỳ trên người hắn, cảm nhận dương vật cắm sâu vào hậu huyệt từng chút một, hai tay ôm hắn cứng ngắt.

Lê Sầm không phản đối, dương vật đè nghiến lỗ nhỏ nhưng lại không vào được. Bốn ngón tay tuy rằng to nhưng chúng đút vào từng ngón một, mà cây gậy của hắn lại là một khối nguyên vẹn.

Hắn bất ngờ mỉm cười, vui vẻ thủ thỉ bên tai cậu: "Vào thời cổ đại, khi mà con người vẫn chưa chia làm ba giới Alpha, Beta và Omega, đêm tân hôn người chồng sẽ phá trinh vợ mình. Nếu có máu đỏ chứng tỏ cô ấy vẫn còn trinh, chúng ta thử xem."

Không đợi Đường Gian trả lời hắn đã thúc hông đâm lút cán. Nơi đó yếu ớt biết mấy, trước thế tấn công dồn dập của đối phương nào có thể chịu nổi. Cậu hét lớn kêu đau, đau đến độ ngỡ rằng cơ thể bị cắt thành hai nửa, thậm chí cậu còn ngu ngốc nghĩ rằng chỗ đó đã chảy máu rồi.

Suy cho cùng Lê Sầm vẫn thương tiếc cậu, dương vật cắm vào nhưng không di chuyển. Hắn ôm cậu hôn môi, bàn tay liên tục lên xuống vuốt ve nhằm giúp cậu thả lỏng, chậm rãi chờ cậu thích ứng.

Đường Gian nhanh chóng lấy lại tinh thần, ánh mắt tán loạn, không phân biệt được đâu là đau đớn đâu là dục vọng. Cậu khóc lóc cầu xin: "Tiên sinh, di chuyển... Ngài di chuyển đi..."

Lê Sầm bật cười, "Ngoan lắm. Tiên sinh sẽ thỏa mãn em."

Lời còn chưa dứt hắn đã từ bỏ sự dịu dàng trước đó, hóa thành mãnh thú tấn công dồn dập. Lỗ nhỏ vốn đã nhạy cảm lại thêm hiện tại bị thương, dưới sự đâm rút ấy càng làm cậu vừa đau vừa sướng.

Đường Gian nghẹn ngào khóc lóc, tiếng khóc bị đâm đến hóa thành từng mảnh vụn.