Giá Trị Của Thanh Xuân
Ba chấm
- Cô có vấn đề à? Đừng so sánh tôi với con nhỏ đó chứ! Tôi không thích như vậy! Niên Vũ có phần tức giận, gương mặt anh cáu lên. Tuệ Anh cười lớn:
- Anh ấu trĩ thế à? Mới nói một chút mà đã giận rồi? Không ngờ đấy, sao lại có người đàn ông trẻ con thế này nhỉ?
Tuệ ANh vừa nói, vừa cười, tay cô ấy đặt lên xoa đầu Niên Vũ, Niên Vũ đứng hình khoảng một vài giây, anh mở mắt to tròn nhìn Tuệ Anh, anh bất ngờ khi thấy Tuệ Anh nở một nụ cười, nụ cười của sự hạnh phúc!
Nghĩ lại mới nhớ đây là lần đầu tiên mình thấy cô ấy cười như vậy, nhìn như ánh nắng chói chang vậy! Thật lộng lẫy biết bao, thật xinh đẹp biết mấy, nhìn như tiên giáng trần vậy, nếu tôi không phải là Niên Vũ mà là nam nhân khác chắc đã rung động với cô từ rất lâu rồi, cô bạn bé nhỏ của tôi à!
- Cô cười lên trong đẹp biết bao đấy Tuệ Anh!
- Anh thấy như vậy à, nếu như anh thích thì hãy thảo mai thêm vài lần nữa nhé!
- Cô! Mà thôi đi, sao hôm nay tôi nhìn cô thấy khác khác gì đấy nhở? Cô có thay đổi gì sao? Hay có chuyện gì vui à?
Khi tôi hỏi câu đó với cô ấy, đột nhiên cô ấy ngưng cười, không gian vui vẻ bỗng chợp tắt trong tích tắc, gương mặt của cô ấy tràn đầy sự tiếc nuối, sự hi vọng, sự hoài niệm, và sự nhớ nhung…bỗng tôi cảm thấy thật có lỗi.
- Sao vậy Tuệ Anh? Cô thấy không khoẻ sao?
Bằng phong thái nhẹ nhàng, Niên Vũ đặt tay lên trán Tuệ Anh, thật dịu dàng và ấm áp, Tuệ Anh không tránh né ánh mắt của Niên Vũ, cô mỉm cười và đáp:
- Không có gì đâu, chỉ là tôi cảm thấy buồn một chút, chỉ một chút thôi!
- Nếu cô cảm thấy không khoẻ hãy nói nhé, lỡ con gái Trương gia xỉu tôi biết làm thế nào! Niên Vũ nói, lời nói của anh như đang động viên Tuệ Anh.
- Ừm, mà thôi bỏ qua đi, tối nay anh rảnh không? Tôi muốn cùng anh tới một nơi! Tuệ ANh ngỏ lời mời
- Tới đâu? Niên Vũ hỏi.
- Tớ nơi bí mật của tôi, nơi tôi hay đến!
——————————————Tại chỗ của Trần gia.
- Tiêu Ý, hôm nay cô gọi tôi đến đây làm gì? Cô làm như vậy Cảnh Nam biết được sẽ thế nào?
- Cảnh Vương, anh không cần lo, dù gì chúng ta cũng sẽ kết hôn chuyện này sẽ là sớm muộn mà thôi!
Cảnh Vương tức giận, anh đứng lên quát lớn:
- Trần Tiêu ý, cô thật nhu nhược và ích kỉ, đừng mang tôi ra làm người thay thế cho CẢnh Nam, nếu cô chỉ muốn nói điều này, tôi xin về trước! Nói xong Cảnh Vương ngoẳnh mặt bước đi, nhưng Tiêu Ý vội níu lại
- Khoan đã, anh không muốn biết chuyện giữa tôi và Cảnh Nam sao? Anh không nghĩ đên à? Cậu ta ở nước ngoài lâu như vậy, làm sao biết đến tôi? Và tại sao nhà họ Trần, họ Thân và họ Doãn không thay đổi hôn sự?
Cảnh Vương nghe liền quay đầu lại, anh ta nói “Cô nói đi”. Cảnh Vương quay lại chỗ ngồi, Tiêu Ý đưa ra một bức thư và một bản ghi âm, cô nói “Anh nghe thử xem, đây là cuộc trò chuyện bí mật giữa ba gia đình, tôi vô tình nghe được khi mẹ tôi nói chuyện!”
Cảnh Vương vội mở bản ghi âm lên,……
(Đoạn này trong ghi âm)
- Này, anh à, chuyện hôn sự với nhà họ Thân sao chúng ta không đổi cho thằng con trai út, tôi thấy Tiêu Ý gả cho nó cũng được mà, ta bắt ép nó gả cho một người mà nó không yêu, đau khổ lắm ông à! Giọng của một người phụ nữ tầm 40 phát ra, người này là mẹ Tiêu Ý.
- Không được, bà không biết rằng chúng ta đã có yêu cầu của nhà họ Trương rồi à? Chúng ta không thể làm trái được chuyện này, nếu không bả cũng phải lườn trước được hậu quả! Giọng ông ấy hằn họ, trách mắng người phụ nữ kia, người này là ba của Tiêu Ý.
- Tại sao vậy chứ? Nhất tộc Trương gia tại sao lại nhún tay vào chuyện này? Tuy Cảnh Vương được gọi là “Ông trùm doanh nhân”, nhưng lĩnh vực thằng bé làm không liên quan đến Trương gia, tại sao lại đắc tội họ được? Bằng giọng bàng hoàng bà ấy hỏi.
- Tôi cũng không biết, nhưng mà, tôi nhận được một lá thư bảo phải làm vậy, chúng ta cứ như thế đi, nếu không sẽ chết rất thế thảm!
*Tít*
- Anh nghe rồi chứ Cảnh Vương, Trương gia đã nhúng tay vào, còn bức thư trước mặt là bức thư đoạn ghi âm đó nhắc đến, tôi chưa đọc nó nữa!
- Cô nghĩ tại sao Trương gia lại nhúng tay vào vậy Tiêu Ý? Cảnh Vương hỏi.
- Hiện tại tôi có 3 câu trả lời, anh hãy nghe thử:
Thứ nhất: Một trong ba nhà Doãn, Trần, Thân đã đắc tội với nhà họ Trương.
Thứ hai: Kế hoạch của chúng ta bị bại lộ.
Thứ ba: Chúng ta đang nắm giữ thứ gì đó mà nhà họ Trương muốn có được, và cuộc hôn nhân của chúng ta là hoàn cảnh thích hợp để dành lại vật đó.
- Trường hợp thứ ba của cô nói, tôi không hiểu lắm. Cảnh Vương nói,
Tiêu Ý thở dài, nhìn Cảnh Vương, cô ra sức giải thích:
- Nếu như trong số chúng ta có gián điệp thì sao? Nếu như Mộc Mộc là con dâu họ Thân chứ không phải là tôi? THì tên gián điệp mà họ cài vào sẽ gặp bất lợi, anh hiểu rồi chứ?
Tiêu Ý nói đến đây làm Cảnh Vương mở mắt to tròn ngạc nhiên, anh ta tỏ vẻ sợ hãi, hoảng hốt lấp bấp và vội vàng:
- Nếu như cô đã nói như vậy, thì ý của cô là tất cả những gì chúng ta làm đều bị đi trước một bước? Có gián điệp trong số chúng ta?