Giá Trị Của Thanh Xuân.
Ba chấm.
Cảnh Vương xoa đầu, chỉ tay vào mặt Niên Vũ:
- Do anh mãi đâm chiêu không nhìn đường mới đúng đó đồ ngốc!
- Anh,…anh nói cái gì! Niên Vũ tức giận, nhưng anh dồn nó xuống anh bình tĩnh và nói:
- Thôi, bỏ qua đi, anh có chuyện gì vậy hả ông trùm doanh nhân, sao không lo ở nhà quản lí công ty đi? Mãi mê rong chơi ở đây làm gì?
Cảnh Vương thở dài, tỏ vẻ buồn rầu, anh rũ rượi, mang giọng điệu cầu khiến:
- Nếu tôi nói ra liệu anh có chịu giúp tôi? Mà thôi, bỏ qua đi, tôi về đây!
Cảnh Vương cứ thế đi ngang, bị Niên Vũ nắm lấy cổ tay giữ lại: “khoan đã!”
Cảnh Vương hất tay ra, quay sang và hỏi “có chuyện gì?!”
Lúc này một ánh nghĩ loé lên trong đầu Niên Vũ, anh ta tỏ thái độ nghiêm túc, bầy tỏ yêu cầu: “nếu anh có chuyện gì thì hãy nói đi, tôi sẽ giúp!”
Cảnh Vương bất ngờ, một lúc sau hai người vào quán cà phê gần đó, ngồi xuống, mặt đối mặt, nghiêm túc
- Tự nhiên anh tốt bụng quá vậy Niên Vũ, không phải từ đó đến giờ anh luôn chán ghét tôi sao?
Niên Vũ trầm lặng một lúc: “tôi chưa hề ghét anh và cũng không bao giờ có thể ghét anh, tôi chỉ có cảm giác ngưỡng mộ anh!”
Cảnh Vương đâm chiêu, không đáp lại, anh ấy né tránh ánh mắt của Niên Vũ, “đồ uống của hai vị có rồi đây!”, một người phục vụ mang cà phê đến, cà phê nóng hổi, bốc hơi lên. Niên Vũ mở miệng:
- Anh cũng không ghét tôi phải không? Niên Vũ hỏi.
- Hả? Anh có bị hâm không? Cảnh Vương tỏ thái độ chán ghét, phủ nhận điều Niên Vũ vừa nói.
- Nếu như anh ghét tôi tại sao lúc Kim Chí yêu cầu tôi yêu Bằng Minh Di, anh lại lên tiếng bảo vệ tôi? (Nếu muốn nhớ lại hãy xem chap 77 với tựa đề “anh phải yêu cô ấy!”)
Lúc này, Cảnh Vương trầm mặc, một phút trôi qua rồi đến hai phút, anh ấy vẫn không nói gì, đột nhiên anh ta phẫy tay và nói:
- Chỉ là tôi không thích tên Kim Chí đó thôi, anh đừng có ảo tưởng, nếu như anh muốn lắng nghe câu chuyện của tôi thì tôi sẽ nói, nếu không thì thôi, tôi đi về đây!
- À,…khoan đã, ngồi xuống trước đi, anh hãy nói đi! Niên Vũ vội vã kéo Cảnh Vương ở lại!
Cảnh Vương không nghe, anh ấy đứng dậy và bước đi ra khỏi cửa, Niên Vũ bối rối khi muốn nói chuyện với anh ấy, Cảnh Vương xoay đầu lại, bằng một giọng chất chứa bao nhiêu nỗi buồn và sự vướng bận:
- Này Niên Vũ! Cậu đã bao giờ yêu một người mà từ bỏ cả tuổi trẻ để đuổi theo chưa? Cậu đã từng khóc sướt mướt khi biết cô ấy yêu người khác chưa? Thậm chí cậu đã chống lại gia đình chỉ vì yêu cô ấy chưa? Cậu đã bao giờ có cảm giác yêu ai đó chưa?
- Mà thôi,…cậu làm gì có cảm xúc đó, chào nhé, tôi sẽ gọi điện cho cậu để nói chuyện tiếp đấy!
Cảnh Vương vẫy tay chào Niên Vũ, anh ấy từ từ bước ra khỏi quánm trong lòng tôi lúc này chỉ nghĩ về hai chữ “tuổi trẻ” và “thanh xuân”, ắc hẳn cậu ta đã yêu sâu đậm một người rất lâu, rất lâu,…và bây giờ cậu ấy sắp phải buông bỏ người đó. “Cậu đã bao giờ có cảm giác yêu ai chưa?” Tôi sao? Tôi có không, nếu nói không thì lại thấy chạnh lòng, nếu nói có thì lại thấy tiếc nuối, rốt cuộc tôi đã và đang làm gì trên con đường tìm kiếm câu trả lời cho bản thân chứ? Thật ngu ngốc.
Trong khi tôi nhận thấy rằng cậu ta, chị Dao Dao tất cả mọi người đều đang chìm trong sự hận thù, sự tin tưởng, sự mong chờ của tình yêu, và bao gồm cả Trương Tuệ Anh, cô ấy cũng vậy, tôi nhận ra tôi chưa hề biết gì về mọi người, hoàn toàn không.
- “Đối với tôi anh là một con người rất đáng để tin tưởng trong mắt người khác, nhưng anh quá vô tâm, anh hời hợt đối với những gì đang muốn có được anh và muốn anh cứu rỗi!” Tôi nhớ lại câu nói này của Tuệ Anh, tôi,…thật sự đã lỡ mất thứ gì, câu nói này là như thế nào? Cảnh Vương và mọi người, tôi nhận ra trong đôi mắt họ những tình cảm, cảm xúc họ dành cho đối phương đều rất chân thật, còn tôi cảm thấy bản thân mình đã bỏ lỡ một điều gì, và tôi nhận ra cảm xúc dã dối của tôi và của cô ấy đang ăn mòn thứ gì đó, một thứ gì đó,…!
Nếu thích truyện thì hãy like, bình luận và bỏ phiếu nhé, yêu mọi người rất nhiều, cảm ơn đã đọc!