Giá Trị Của Thanh Xuân

Chương 85-2: Âm mưu của Trịnh Liên Liên




Dao Dao nhìn Niên Vũ bằng ánh mắt thương cảm, cô ấy nhẹ nhàng chạm vào bàn tay Niên Vũ, đôi mắt trìu mến đầy tình cảm:

- Em đang có gì vướng bận sao? Chị đã nói rồi, nếu thấy thắc mắc về chuyện tình cảm hãy hỏi chị mà.

Niên Vũ xoay mặt đi nơi khác, rút tay ra nói: “em xin lỗi, chị Dao Dao, thật ra hôm nay Trương Tuệ Anh đã nói với em một chuyện, chuyện này khiến em rất bận lòng. Em không biết phải làm sao, em sợ, nếu như mình tìm hiểu thì sẽ tổn thương bản thân, nếu không tìm hiểu sẽ làm tổn thương cô ấy…!!!”

Dao Dao cười nhẹ, đặt tay lên đầu Niên Vũ, ban đầu cô mở mắt ngạc nhiên khi thấy Niên Vũ như vậy, nhưng rồi hình như có gì đó khiến cô ấy buôn và hiểu rõ, bằng tất cả lòng thành, cô an ủi:

- Em bị ngốc à? Cô ấy sẽ không trách em vì em không tìm hiểu sự việc, theo chị nghĩ thứ làm tổn thương cô ấy nhất chính là hoàn cảnh hiện tại, quá khứ và tương lai không quan trọng, hiện tại mới là cái cần bận tâm, hãy làm theo những gì con tim mách bảo!

Niên Vũ ngước mắt lên nhìn người chị của mình, anh ấy dường như đã buôn bỏ gì đó, cảm thấy rất nhẹ lòng, nụ cười tươi thể hiện trên gương mặt rất “đẹp”

- Dao Dao này, em muốn nói cho chị những gì Tuệ Anh đã nói, hi vọng chị giúp em tìm ra sự thật.

- Đương nhiên rồi em trai, chị đã hứa là như vậy mà!

Niên Vũ nắm lấy tay Dao Dao, đôi mắt sáng rực, anh ấy nói: “Cảm ơn chị rất nhiều, bây giờ em sẽ kể cho chị nghe, chuyện là vào tối hôm qua một số việc đã xảy ra, và cô ấy nói “tôi sẽ cho anh biết người con gái hi sinh cả thanh xuân của mình chỉ vì một lời hứa!”, ban đầu em không nghĩ nhiều về chuyện này, nhưng mà em thấy cô ấy có vẻ rất buồn bã, vì vậy em nghĩ người con gái đó liên quan đến cô ấy, và em muốn tìm ra sự thật người con gái đó là ai!”

Dao Dao nghe Niên Vũ nói mà sững sờ, đột nhiên cô ấy rơi nước mắt, Niên Vũ lúng túng, tay chân lóng ngóng không biết phải làm gì, đột nhiên anh lấy tay lau nước mắt cho cô, đôi bàn tay ấm áp và đầy dịu dàng, anh ấy sử dụng giọng nói trầm thấp nói:

- Xin lỗi chị, chị không sao chứ?

Dao Dao khi nghe câu nói đó liền nắm lấy tay Niên Vũ mà không nói gì, đặt vào lồng ngực, nước mắt cô ấy cứ tuôn trào.

- “Không hiểu sao, Niên Vũ thật giọng anh ấy, bàn tay ấm áp và dịu dàng, giọng nói trầm thấp, ngày hôm ấy…anh ấy cũng lau nước mắt cho mình thế này…những ngày ấy liệu có thể quay trở về được không? Được không vậy?”

Đột nhiên ngoài trời mưa lớn, từng đột gió mạnh thổi qua ngoài cửa sổ, chị ấy nói thầm trong miệng những gì tôi không thể nghe, nhưng, những cơn gió này quá ồn ào, ông trời cho trận mưa này xuống để bảo vệ chị ấy chăng? Tôi không hiểu vì sao chị ấy lại khóc, nhưng tôi có thể biết được, chị ấy đang cầu nguyện một điều gì đó…!

Tôi cũng không hỏi thêm gì, chị ấy cũng đã hứa sẽ giúp tôi, tôi cũng không muốn hỏi vì sao chị ấy lại khóc, hay là do chị ấy đồng cảm? Một lúc sau chị ấy rời đi thì trời cũng tạnh mưa, vì đây là buổi tối nên không có nắng được, tôi cứ chậm rãi và lẳng lặng đi về, hôm nay thật lạnh và còn mưa nữa, tôi cứ nghĩ mãi rốt cuộc người con gái trong đầu tôi là ai, có phải người tên Hà Tiểu Hi đó không? Và tại sao, khi nghe Tuệ Anh nói như vậy tôi lại đau thế này, cảm giác đâu và vướng bận rất nhiều……!

Nhiều lúc tôi băng khoăn nghĩ hay là mình đã làm tổn thương cô ấy, cái cảm giác này là sao đây? Nó đau nhưng rất ấm áp, vướng bận rất nhiều nhưng lại không thấy cô đơn, nó phiền muộn nhưng lại thấy vui vẻ…! Từng giây trôi qua không thể ngưng nghĩ về cô ấy lúc đó, cứ rũ rượi và rất phiền lòng nhưng mình lại thấy cũng rất buồn khi thấy cô ấy như vậy, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh của cô ấy, rốt cuộc vì sao? Là cài gì đây Trương Tuệ Anh?

——————————————Ở một nơi khác——————————————

- ANh hai, anh nhìn xem hôn phu của anh tình tứ với người khác tại quán cà phê này!

Lạc Kiên khi nhìn thấy bứa ảnh liền vội ném xuống đất, trong rất tức giận, anh ta quát lớn:

- Con đàn bà thối, nó đã có hôn ước với anh mà còn dây dưa với tên này!

- Anh hai, em có một kế hoạch có thể khiến anh ta nhớ mãi không quên…

- Em có ý gì? Lạc Kiên nói.

Liên Liên nói nhỏ vào tay Lạc Kiên:

- Hãy đưa những bức ảnh này tới chỗ của Hà Gia Hi……