Giá Trị Của Thanh Xuân

Chương 85-1: Tình cờ




- Niên Vũ! Anh có vấn đề gì vậy? Sao có thể đi cùng Trương Tuệ Anh đến một bữa tiệc lớn như vậy, còn công khai bảo vệ cô ta, truyền thông bây giờ đang đưa tin ngập mặt rồi kìa! Kim Chì hằn hộc, ném vội tờ báo xuống bào, quát lớn.

Niên Vũ nhìn anh ta, hai tay đan lại, nhìn tờ báo, ở trong tờ bào ghi một dòng chữ rất nổi trội đó là “người đàn ông của Trương Tuệ Anh!”, anh ấy nhìn tờ bào rồi nói:

- Anh không thấy chuyện này rất kì lạ hay sao Kim Chi?

- Lạ? Lạ ở chỗ nào? Anh nói thử xem, đừng có đánh trống lãng! Kim CHí tức giận, khoanh tay ngồi dựa vào ghế.

- Tại sao họ Trương trước giờ kín tiếng. KHông có một scandal nào, với quyền lực của họ có thể chèn ép bài báo này như đạp một con kiến, vậy tại sao họ lại để đứa con gái của họ hứng chịu một scandal? Niên Vũ nghiêm túc, sự đâm chiêu thể hiện rõ trên khuôn mặt, anh ấy nói.

Kim Chí chợt nhận ra, liền cầm tờ báo lên xem kỹ càng, gương mặt của anh và Niên Vũ rất suy tư, trầm mặc, anh đặt tờ báo nhìn và chỉ tay vào Niên Vũ:

- Cậu đừng làm bừa, chuyện này cứ để tôi giải quyết! Đừng manh động. CHúng ta cứ the kế hoạch mà triển!

Niên Vũ gật đầu, bèn nhìn chăm chăm vào Kim Chí, Kim Chí nói: “sao cậu chưa đi nữa?”, Niên Vũ nghiêm túc, ngoẳnh mặt đi và nói “không có gì”, đột nhiên anh ấy đứng lên tới bàn làm việc của Kim CHí, Kim Chí bất ngờ: “Này, cậu muốn làm gì nói đi, tôi rất bận, cậu đến bàn làm việc của tôi làm gì?” Kim Chí nói với Niên Vũ.

Niên Vũ không phản ứng, thở dài và đứng dậy:

- Tôi chỉ thắc mắc. Tại sao cậu lại nhờ vả chúng tôi việc này, cậu biết tất cả về cúng tôi nhưng chúng tôi không biết gì về cậu, và quá khứ của cậu, cậu là ai? Ở đâu? Có mục đích gì, chúng tôi đều không biết, nếu muốn nói thì chúng tôi hoàn toàn không tin tưởng cậu, cậu không cho chúng tôi một cơ sở rõ ràng về việc này, về thân phận thật sự của cậu!

Kim Chí im lặng không nói gì, cậu ấy đứng lên nhìn đối diện với Niên Vũ. Hai mắt nhìn nhau, không khí trong phòng bỗng khá tĩnh mịch, chỉ còn nghe tiếng gió lạnh léo ngoài cửa sổ, Kim CHí cho tay vào túi quần, cậu ấy đáp lại:

- Tên của tôi là Tô Kim Chí, là con trai nhà họ Tô và có một mối thù sau đậm với nhà họ Bằng, mọi chuyện còn lại thì chúng ta hãy để khi khác, được rồi cậu bạn “tò mò” cậu về được chưa vậy?

Niên Vũ quay đi. Lấy vội các áo khoác trên ghế, khoác vàom bước ra cửa phòng quay mặt lại “một ngày nào đó, cậu phải cho tôi biết” rồi đi về. Kim Chí trong phòng ngồi bịch xuống ghế sofa, ngước lên nhìn trên trần và “nhắm mắt!”

——————————————Tại chỗ của Niên Vũ——————————————

- Chán thật, chuyện này càng ngày càng phức tạp, nhưng không còn đường lui nữa rồi!

- Niên VŨ! Thật trùng hợp khi lại gặp cậu ở đây!

- Chị Dao Dao!

Dao Dao vẫy tay, cười tươi chạy lại chỗ của Niên Vũ.

- Tại sao chị lại ở đây? Niên Vũ hỏi.

- Chị đi mua chút vật dụng, em cũng đến đây sao? Hay là chúng ta đi uống chút cà phê được không?

Dao Dao cười tươi, lời mời đậm chất “hồn nhiên” thế này, thì ai mà dám chối từ, Niên Vũ bèn gật đầu, và rồi cậu bị Dao Dao kéo đi trong vô vọng

- Đây là quán chị thích nhất, em sao vậy? Không vui sao? Hay bị bệnh rồi?

Dao Dao tiến tới, đặt tay lên trán Niên Vũ. Niên Vũ hốt hoảng bèn hất tay Dao Dao ra, Dao Dao bàng hoàng hỏi “có chuyện gì à?” Niên Vũ đỏ mặt đập nhẹ tay xuống bàn, nói:

- Ở đây là nơi công cộng mà! Chị đừng có động chạm tuỳ tiện vậy!

Cô ấy cười phì đến nỗi chảy cả nước mắt

- Xin lỗi, xin lỗi, chị không nghĩ là em lại dễ mắc cỡ như vậy, đúng là đáng yêu thật! Sao vậy, có chuyện gì à, sao lại nhìn chăm chăm chị thế? Mặt chị dính gì sao?

- Không có, em chỉ thấy là chị đã thay đổi rất nhiều!

Dao Dao bàng hoàng, chỉ tay vào người mình:

- Chị sao? Chị thay đổi chỗ nào?

- Lúc em mới gặp chị, chị cứ lầm lầm lì lì, em nghĩ chị là một người khó gần, chị đã thay đổi thật rồi! Niên Vũ nói.

Dao Dao đặt hay tay xuống bàn, chống cằm, nhìn Niên Vũ, cô ấy cười mà nói

- Chị nghĩ sau cái chết của Tiểu Hi, mình nên sống lạc quan và yêu đời hơn thế nữa cho nên chị quyết định thay đổi!

Niên Vũ lầm lì, cuối mặt xuống:

- Tiểu Hi sao!

Dao Dao ngại ngùng, vẫy tay:

- Chị xin lỗi, chị quên rằng em đã……

- Chắc mọi lần người em gặp là cô ấy, cái cô gái cứ hiện hữu trong tâm trí em, nhưng em không nhớ ra cô ấy là ai!