Giá Trị Của Thanh Xuân

Chương 77: Anh phải yêu cô ấy!




GIÁ TRỊ CỦA THANH XUÂN

Ly Tuyet Anh

————————

Tại tập đoàn của Ngô gia.

- Kim Chí, mọi người đến đông đủ chưa? Niên Vũ hỏi

- Kim Chí đáp: “chưa! Anh có thật nghĩ quyết định này là đúng đắn không vậy Niên Vũ? Theo tôi thấy thì nên…”

- Không đâu! Nếu như muốn tìm được nguyên nhân vụ bắt cóc lúc đó, và bí mật ở lễ hội Chương Vũ Đài, thì mọi người phải cùng nhau tham gia vào kế hoạch này, và nếu như chúng ta muốn lật đổ Minh Di thì ta nên tìm hiểu bí mật mà bọn họ đang nắm giữ.

- Kim Chí thở dài tuyệt vọng đáp “ừm!”

“Lạch bạch! Lạch bạch!”

Tiếng bước chân bên ngoài vang khá lớn, cánh cửa mở toan ra:

- Kim Chí, tôi đến rồi!

- Niên Vũ đáp: chào anh Cảnh Vương.

Cảnh Vương tỏ vẻ buồn rầu, thất vọng:

- Xin lỗi, tôi không thể nào tiếp cận với Mộc Mộc được! Nhưng tôi cùng một người đến đây!

- Là ai thế? Kim Chí hỏi.

- “Là tôi Nhã Giao đây” Nhã Giao vừa nói vừa đi vào.

- Nhã Giaio, cô đi cùng Cảnh Vương sao? Niên Vũ bàng hoàng và hỏi.

Nhã Guai cười tươi đáp: “Đùng vậy! Tôi nghe Kim Chí điện, sau đó lại đây, trên đường gặp Cảnh Vương, sau đó tôi và anh ấy cùng đi đến đây!

Trong căn phòng khá yên ổn, Niên Vũ vừa mới nói:

- Về phần của Mộc Mộc tôi đã kêu Gia Hi đến chỗ cô ấy, tôi biết cô ấy yêu Gia Hi nên tôi nghĩ chuyện này sẽ có tác dụng.

Cảnh Vương nghe nói xong, bất mãn hoà lẫn với cảm giác thất vọng, cái “hỗn hợp” ấy thể hiện rõ trên khuôn mặt của anh, anh ta nói:

- Có cần phải để cho Gia Hi đi không, người Gia Hi yêu là Diệp Dao Dao, chuyện đó cả thế giới đều biết, anh định đem “tình yêu” ra để thuyết phục sao?

Không ai nói gì, “nắng” trên gương mặt Nhã Giao tắt hẳn, cô ấy chỉ cười nhẹ tỏ vẻ không có gì nhưng khá ngượng ngạo, Niên Vũ nói:

- Cảnh Vương, chuyện này anh cũng đều biết tình yêu không thể để nó vào kế hoạch được, nó sẽ trở thành điểm yếu của chúng ta.

Cảnh Vương lớn giọng đáp:

- Do anh chưa từng biết cảm giác yêu một người là thế nào? Anh cứ như một khúc gỗ, suốt ngày nghe theo lời Kim Chí!

Nhã Giai nài nỉ, cầm tay Cảnh Vương:

- Được rồi chỉ là kêu Gia Hi thuyết phục Mộc Mộc thôi, không có chuyện gì đâu, anh cũng bình tĩnh lại đã.

- Tôi không thích chuyện ai đem “tình yêu” ra bàn lợi, nếu người đó thật sự như vây, thì anh ta khônh có tư cách để yêu. Cảnh Vương lớn tiếng khẳng định.

Niên Vũ chỉ im lặng mà không nói gì, cậu ấy khá trầm ngâm và bình tĩnh, khượng lại một tí.

- Mọi người! Tôi đến rồi!

- Dao Dao! Gia Hi và Mộc Mộc!

- Mộc Mộc! Em đến rồi sao! Cảnh Vương hỏi.

Mộc Mộc không nói gì cứ bám lấy tay áo Gia Hi, khép nép vào người cậu. Cảnh Vương chăm chú nhìn “cái tay ấy.”

- Gia Hi, anh bình tĩnh lại rồi à không sao chứ?

- Ừm! Dao Dao đã đến và động viên tôi rất nhiều, thật sự cảm ơn cô ấy!

- Dao Dao chỉ cười và nói “chúng ta là bạn bè, nếu không an ủi anh tôi cũng không xứng đáng được ở cạnh!”

- Niên Vũ vỗ tay và nói: Được rồi, mọi người đã đến đông đủ rồi phải không, tôi có chuyện muốn nói!”

Cảnh Vương xen ngang:

- Khoan đã, Cảnh Nam và Tiêu Ý chưa đến, chúng ta nên chờ một lác!

- Chúng tôi đến rồi! Cả hai cùng đồng thanh. Tiêu Ý nói: Tôi gặp Cảnh Nam ở bên ngoài, nên chúng tôi cùng đi vào!

- Tiêu Ý, lâu rồi không gặp cô, cảm ơn cô vì lúc đó. Dao Dao đáp.

- Tiêu Ý chỉ cười nhẹ trông rất điềm đạm và đáp lại Dao Dao “chuyện lúc đó không có gì đâu!”

- Chúng ta đã đến đông đủ rồi, bắt đầu bàn đi Kim Chí! Cảnh Nam nói.

Kim Chí gật đầu. Anh ấy nói bằng một phong thái nghiêm túc, lãnh đạm:

- Mọi người! Sở dĩ tôi kệ mọi người đến đây là vì về kế hoạch lật đổ Bằng Minh Di và bí mật của vụ bắt cóc lúc đó, để trả lại trong sạch cho Tiểu Hi.

Mọi người ai ai cũng chăm chú lắng nghe, Tiêu Ý bèn gật đầu mà nói:

- Anh muốn chúng tôi hợp tác với anh?

- Đúng vậy! Phải có sự giúp đỡ của mọi người, tôi mới có thể tìm ra chân tướng sự thật, vậy mọi người có đồng ý không?

- Dao Dao đáp: không đồng ý cũng khó, Tiểu Hi đối với chúng tôi rất quan trọng!

- Cảm ơn mọi người rất nhiều, nhưng trước tiên kế hoạch, Niên Vũ tôi muốn anh phải diễn thật tình giả với cô ta, vì chỉ có anh mới có thể tiếp cận được cô ấy! Kim Chí nói,

Niên Vũ ra vẻ bàng hoảng, hốt hoảng bất ngờ:

- Ý anh là Bằng Minh Di?