Nha Giao bước vào, hai tay bắt chéo, mặt cô nghiêm túc và nói:
- Tôi biết hết mọi chuyện rồi, Niên Vũ nếu thật sự tình thế là vậy thì tôi cũng muốn giúp, tôi muốn đòi lại công bằng cho “cô ấy”
Cảnh Nam khuyên răn, vỗ vai Nhã Giao, anh ấy nói:
- Nhã Giao, chuyện này nếu như bị phát hiện, cái mạng và gia đình của chúng tôi không biết có thể tồn tại hay không! Chuyện này rất nguy hiểm khi đụng đến tam gia tộc, tôi không muốn cô bị ảnh hưởng!
Nhã Giao nhất quyết không nghe, cô đẩy tay Cảnh Nam xuống, mặt kiên quyết cùng khí chất dõng dạc và lời lẽ thẳng thắn:
- Tôi hiểu rõ, nhưng mà đối với tôi tam gia tộc không phải là mối nguy hiểm vì vậy____
Nhã Giao chưa kịp nói dứt câu, Kim Chí cắt lớn, vỗ tay xuống bàn xem như rất tức giận, anh ấy nổi cáu:
- Cô có biết mức độ nguy hiểm của tam gia tộc không? Làm sao cô có thể chống lại bọn họ, nếu như cô là thành viên thật sự của một trong tam gia tộc thì sẽ khác, đừng nói nhiều!
Bầu không khí nghẹt thở, Nhã Giao im lặng trong sự không khuất phục, hai tay cô nắm chặt, cô quát lớn lại:
- Anh thì biết cái gì! Anh có biết tôi tôn trọng Tiểu Hi đến mức nào, cô ấy chết mà không tìm thấy xác, đối với tôi cô ấy không phải một người bạn bình thường, mà là một người tôi rất kính trọng và thần tượng! Nếu bây giờ tôi chống lại tam gia tộc thì sao? Nếu bây giờ tôi chết thì sao? Nếu là vì cô ấy thì tôi sẽ cắn răng mà không chịu khuất phục!
Ai ai trong cán phòng đó đều nhìn Nhã Giao, cô ấy thật đẹp đẽ làm sao, tốt bụng đến nhường nào, cô ấy thật can đảm và quý trọng bạn bè, đó là suy nghĩ của mọi người lúc đó, sau khi cô ấy nói ai ai cũng đều im lặng vì sự mâu thuẫn trong lòng họ!
Kim Chí trầm ngâm không biết nói gì, không ai có can đảm lên tiếng cho chuyện này, đột nhiên Niên Vũ lên tiếng:
- Nhã Giao, nếu cô muốn tham gia thì tôi sẽ kể cho cô nghe câu chuyện của tôi và những gì tôi nghe được trong lúc nằm viện, sau đó cô hãy quyết định lại. Nếu như cô có can đảm thì chúng tôi cũng sẽ không nói lời nào, bằng không cô có thể như không nghe thấy chuyện này, tiếp tục sống cuộc sống bình yên của cô!
- Thật ra tôi…
………………………………………………
Sau khi nghe xong câu chuyện Nhã Giao sững sờ, cô như ngã quỵ xuống đất, cô ôm mặt khóc rất nhiều, nhưng...đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc, tại sao ư? Xem tiếp đi rồi biết!
- Nhã Giao lau chùi nước mắt, đứng lên cô cười mà nói:
- Nếu vậy thì tốt quá, tôi thật sự cảm ơn cảm ơn cậu rất nhiều Niên Vũ, cảm ơn vì đã kể cho tôi nghe chuyện này. Tôi suy nghĩ rồi, tôi sẽ tham gia cùng các cậu!
Kim Chí đứng lên, tiến lại gần Nhã Giao:
- Tôi cũng đã đoán trước được chuyện này, thôi được rồi, tuỳ cô thôi, chúc mừng cô đã tham gia cùng chúng tôi, Nhã Giao!