- Giám đốc.Anh ra đây đi, có người gặp anh này!
Tôi là A Cố, là cánh tay phải của tập đoàn Hà Phong, mấy ngày nay từ khi nghe tin tiểu thư đã...mà thôi, thì giám đốc đã không ăn uống từ đó, nhưng dạo gần đây nhờ có cô Diệp, nên giám đốc cũng đã bình tĩnh hơn trước, nghe nói là còn muốn giết người nữa.
Sau khi nghe tin này, tôi cũng rất sốc, có thể nói tôi cố gắng cho nước mắt chảy ngược vào trong, đối với tôi tiểu thư là một người rất tốt bụng và si tình, vậy mà đã...nhưng không hiểu sao tôi lại cảm nhận tiểu thư vẫn còn ở đây, xung quanh chúng ta!
- Cậu Cố! Cậu vào đây đi!
Tôi thật sự rất ngạc nhiên khi giám đốc cho gọi tôi vào, nhưng tôi vẫn lấy can đảm mà đi vào.
- Giám đốc cho gọi tôi!
Xung quanh bắt đầu trở nên căng thẳng, Gia Hi im lặng một hồi, A Cố cũng chẳng dám nói gì, cuối cùng cũng có người chịu mở miệng!
- A Cố! Cậu thấy tôi là một người anh tồi, phải không? Tôi dã không cứu được em gái mình! Tôi đã bỏ mạng sống của em gái tôi nơi chốn đó, còn tôi thì một mình chạy trốn! Tôi nhiều lúc cứ ngỡ, nếu như mình đi theo em tôi thì sẽ thế nào?
Gia Hi sử dụng một giọng nói nhẹ nhàng, nhưng đầy rẫy sự hối hận, cậu không khóc, bởi vì nước mắt cậu đã cạn khô, cậu không gào thét vì cậu đã không còn sức lực, cái chết của Tiểu Hi là một mất mát lớn và một niềm đau khổ, nhưng mà đối với cậu chỉ có mình cậu sống lại còn đau khổ hơn...
- Thiếu gia, tôi không biết an ủi anh bằng cách nào, bởi vì có lẽ tôi không có đủ tư cách, nhưng mà mạng sống của tôi là do thiếu gia cưu mang, nên dù cậu có như thế nào đi nữa thì tôi vẫn ở bên cậu, chắc chắn là vậy!
- A Cố! Tôi...xin lỗi!
Giọng cậu đã nghẹn ngào, và cậu ngước mặt lên, và nói:
- Cảm ơn..cảm ơn rất nhiều!
“Có lẽ trong mỗi chúng ta, ai cũng có một sai lầm không thể nào quên được, nó gây cho chúng ta một vết sẹo lớn trong tâm hồn, nhưng hãy nhớ rằng, kẻ độc ác nhất còn có người ở bên, hà cớ chi chúng ta không có, họ đang ở bên bạn và vá lại vết thương cho bạn từng ngày, chỉ cần bạn mở lòng với họ!...”
——-Giá trị của thanh xuân——-
- Tôi là Niên Vũ, và tôi đang ở đây cùng với mọi người bạn của tôi,..không khi này thật ấm lòng,... đột nhiên bầu không khí xung quanh liền tắt nắng hẳng, kho tôi đề nghị tổ chứ tiệc!
- Này mọi người! Hay chúng ta tổ chức tiệc ăn mừng đi!
Tôi không hiểu, vì sao mặt mọi người lại trầm ngâm như vậy.
- Niên Vũ! Chúng ta không nên bàn về vấn đề này. Cảnh Vương nói!
Tôi bất ngờ lắm, tôi còn cảm thấy có lỗi nữa, khi tôi nhìn thấy giọt nước mắt của Mộc Mộc!
- Niên Vũ! Anh điên rồi sao! Tiểu Hi chết xác không toàn thay, vậy mà anh lại đòi tổ chức tiệc ăn mừng? Điên à!
- Niên Vũ! Chúng tôi đã cố gắng vượt qua nỗi đâu này! Chúng tôi đã khóc dùm Tiểu Hi khi nghe tin anh nhớ một chút gì về cô ấy, lúc tôi đi thăm bệnh, tôi chỉ muốn đắm thẳng vài mặt anh một phát vì sao anh lại không nhớ cô ấy! Nhã Giao nói.
- Này mọi người, tôi thật sự không nhớ, Tiểu Hi là ai!
- Cô ấy là người đã trao mạng sống cho anh, cô anh cho anh cơ hội để sống!
Mộc Mộc sau khi quát vào mặt Niên Vũ, cô ấy liền bỏ đi trong những giọt nước mắt! Không khí xung quanh liền ảm đạm, hối hận, cảm thấy có lỗi, nuối tiếc và oán hận! Niên Vũ lấy can đảm lên tiếng:
- Tôi thật sự không hiểu! Không thể hiểu! Tôi đã nói là không nhớ Tiểu Hi là ai, cô ấy ở đâu, làm nghề gì, gương mặt, hình dáng, giọng nói của cô ấy như thế nào, vậy mà mọi người đã đỗ lỗi cho tôi! Tôi không biết thật sự, đó là sự thật...
Những tiếng thở dài, và sự uất ức, những ánh mắt tránh né cũng như ánh mắt oán hận, không ai dám đối diện với nhau, cũng không ai dám mở lòng...