Giá Trị Của Thanh Xuân

Chương 17




- Cô là! Nhã Giao

Cảnh Vương sững sốt, trong lòng anh ngẹn lại vì cảm thấy có lỗi, mặt đối mặt với nhau, nhìn nhau không chớp mắt, ánh mắt say đắm như hôm nào! Nhã Giao lắc đầu, vỗ đầu, như để thoát khỏi “ cảnh hôn mê mà cô không muốn tỉnh lại”!

- Cảnh Vương......

- Nhã Giao....tôi....

- Hai người không biết nói gì hơn, ngẹn ngào không nói lên lời,...

- Này! Đồ đầu khỉ sau anh không mời khách vào trong, ai vậy? Anh định đứng đó đến bao giờ!

- Niên Vũ dụt Cảnh Vương vào nhanh,,, cũng như lời giải thoát cho bầu không khí ngẹn ngào kia!

- Haizzz, là cô sao Nhã Giao, tôi tưởng người xinh đẹp nào chứ!

- Là tôi thì sao nào? ANh thất vọng sao!

- Khôn thèm đôi co với cô!

- Thiệt là, 2 người lớn rồi mà như con nít vậy!

Cả bọn quay lại,...

Mộc Mộc chuẩn bị xong hết rồi sao?

- Umk! Bây giờ chỉ cần đợi anh Gia Hi về nữa là xong!

Mộc Mộc?

Mộc Mộc anh yêu em, làm vợ của anh nhé, anh sẽ lắng nghe ý kiến của em!

Thì ra đó là Mộc Mộc!

Nhã Giao cúi mắt, đôi lông mày nhíu xuống, trong lòng cô trộm nghĩ rằng:

- Thì ra cô gái dịu dàng đó là Mộc Mộc, quả nhiên người khiến Cảnh Vương say đắm chỉ có thể là một cô gái như vậy, cô ấy đúng là tuyệt vời, ăn nói nhỏ nhẹ lại còn rất xinh đẹp, khuôn mặt khiến người ta dễ mến! Chẳng như mình....

- Nhã Giao! Nhã Giao này, Nhã Giao!

- Hả! Người ta đang gọi cô kìa!

- Nhã Giao ngẩn mặt lên, cô ấy mở to đôi mắt, đôi mắt cô long lanh ánh hào quang của ai đó!

- Chào cậu! Mình tên Doãn Mộc Mộc, mong được giúp đỡ sau này!

- Nhã Giao bâng khuân, lòng lại có một nút thắt, trong thâm tâm cô đang rất mâu thuẩn nhưng....

“Đôi bàn tay kia trắng và thật đẹp, ánh hoà quang của cô ấy khiến mình không thể nào mở mắt ra được!”

“Đúng là không thể sánh bằng”

- Chào cậu! Mình tên Nhã Giao! Mong được giúp đỡ!

- Cô ấy cười với tôi bằng một nụ cười thật hiền lành, đột nhiên tôi cảm thấy thật có lỗi với cô ấy!

Thật là, Nhã Giao mày mà đi làm bạn với tình địch!

-