Giá Trị Của Thanh Xuân

Chương 146: Lời tạm biệt




- Ninh Lệ và cô M... à không mẹ của Minh Di có quen biết nhau. Vậy có phải người ta nên tìm là Ninh Lệ không?

- Tiểu Hi, làm ơn, nếu được, cô hãy... Minh Di cứ ấp úng không ngừng, không cần đợi cô ấy nói tôi cũng hiểu được phần sau của câu nói qua thái độ của cô ấy. Cô ấy muốn Tiểu Hi giả làm Trương Tuệ Anh thêm một lần nữa. Chuyện này cũng quá gay go rồi.

- Tôi sẽ làm và tôi cũng đang có ý định làm. Nhưng tôi cũng cần cô làm giúp tôi một chuyện

Minh Du tỏ vẻ ngại ngùng: "Chuyện gì vậy?" Cô ấy nói.

Tiểu Hi cười lạnh nhìn Minh Di. Tôi cũng không biết cô ấy muốn Minh Di làm gì. Mãi một lúc sau, khi nghe cô ấy giải thích mọi chuyện, tôi mới biết rằng cô ấy muốn tìm hiểu về câu chuyện của 15 năm về trước. Theo như lời cô ấy kể tôi hiểu được một vài điều rằng:

- 15 năm về trước trong giới doanh nhân đã xảy ra một chuyện gì đó rất lớn làm ảnh hưởng đến kinh tế của cả đất nước. Mà trọng tâm của nó không ai khác ngoài giới doanh nhân. Vâng, chính nó đã gây nên một tổn thất nặng nề gần như không thể cứu chữa. Nhưng lúc đó đã có một người giấu tên xuất hiện. Tài trợ cho tứ tộc một khoảng tiền rất lớn, và nó đã giúp cho bọn họ vượt qua được mối khủng hoảng này. Và Tiểu Hi đã yêu cầu Minh Di tìm ra manh mối về người đó. Thứ duy nhất người đó để lại là một lá thư. Lá thư để lại danh tính của người đó. Nhưng không ai biết là lá thứ đang nằm trong tay của ai cả.

Tôi về nhà, kết thúc cuộc gặp mặt. Tôi bâng khuâng rằng Tiểu Hi muốn tìm đến cái vụ xưa lắc xưa lơ đó làm gì nhưng không dám hỏi. Tôi mở điện thoại lên và nhận thấy rằng hôm nay là ngày của mẹ. Trong lòng có một cảm giác khó tả. Lại một ngày thiếu may mắn và những lời chúc nữa rồi... Dần dần tôi chìm vào những giấc ngủ. Bỗng một tiếng "tưng" vang lên làm tôi bừng tỉnh. Tôi nhìn vào điện thoại thấy Nhã Giao nhắn tin. Cô ấy nhắn là:" Niên Vũ, có chuyện không hay rồi, Mộc Mộc, Mộc Mộc cô ấy tự sát rồi!"

Tôi bèn nhỏm dậy, không kịp trấn định lại tinh thần. Tôi quá sốc trước chuyện này. Tôi bèn chạy đến chỗ của Nhã Giao, hoá ra cô ấy đang đợi tôi, còn có Tiêu Ý ở đó. Nhưng trong Tiêu Ý lại man mác cảm giác đau buồn khó tả, có lẽ thương tiếc cho điều quá đỗi xót xa vừa mới xảy ra. Tôi cũng không lấy làm lạ. Chúng tôi tiến đến Doãn gia.

Nơi đây không có gì ngoài cảnh sát, người nhà họ Doãn, và một đám phóng viên vây quanh. Nghe những tiếng khóc mà tôi cảm thấy thật não nề. Mộc Mộc cô ấy cắt cổ tay tự sát. Tôi cũng không biết nguyên nhân vì sao cô ấy làm vậy. Khi nhìn vào người họ Doãn. Có lẽ trong tiền thức của tôi cũng đã hiểu được một phần nào vì sao cô ấy lại dùng cách này để tự sát.

Tay của ông chủ họ Doãn đấm thẳng vào tường: "Mẹ nó, bà khóc cái gì, nó chết rồi chúng ta làm sao mà ăn nói được với bên đó. Tôi tốn công nuôi nó mấy mươi năm chỉ để đổi lại một cái xác khô, cái xác vô dụng ấy còn chẳng giữ lại cho bản thân giọt máu cuối cùng nào cả!"

Cảnh sát đến kiểm tra thi thể. Và rồi đắp một mảnh vả trắng lại. Tôi còn nhớ ngày đầu gặp cô ấy. Cô ấy tươi trẻ và trong rất dịu dàng. Nghe nói cô ấy mất ba cho nên người đứng đằng kia chắc là ba dượng. Tôi tự hỏi rằng những ngày cuối đời của một cô gái trải qua như thế này chẳng ai thương xót thế sao?

Tôi làm tất cả những gì mà một người bạn nên làm đố với cô ấy. Sau tất cả những gì cô ấy làm đố với chúng tôi. Tôi nghe Nhã Giao kể lại rằng. Tiêu Ý nhìn xác của Mộc Mộc mà nói rằng:" Làm tạm biệt thật đau thương của một cô gái chẳng thể khiến ai thương xót cả."