Kim Chí ngây ngất nhìn Minh Di, hai tay anh buông ra đặt lên bàn, anh ngồi thẳng lưng, gương mặt tỏ vẻ tức giận.
- Cô nói như vậy là có ý gì?
Minh Di liếc mắt nhìn Tiểu Hi, Tiểu Hi bảo: "Hãy nghe cô ấy nói". Rồi nhâm nhi ly nước của mình, không khí đã bớt căng thẳng thay vào đó là một thái độ phong thái nghiêm túc của cả hai, Kim Chí và Minh Di.
- Kim Chí, tôi biết anh hận tôi thế nào, nhưng năm xưa không phải tôi cố ý đuổi anh ra khỏi họ Bằng.
Kim Chí như mất bình tĩnh, cậu ấy đứng lên thật nhanh khiến cái ghế bị ngã ra phía sau, tay vỗ mạnh xuống bàn, tưởng rằng cậu ấy sẽ quát lớn, nhưng không ngờ cậu ấy lại nói một cách nhỏ nhẹ, cúi gầm mặt xuống
- Nếu như cô cố ý và không cố ý thì có khác gì nhau đâu? Đến cuối cùng tôi vẫn bỏ nhà ra đi, ông ta vẫn chẳng tìm tôi mặc cho tôi chết đói ngoài trời. Mà cũng thật sự cảm ơn cô, nếu như năm đó tôi không rời khỏi nhà họ Bằng thì có lẽ tôi không được như bây giờ và có lẽ tôi cũng đã không gặp được cô ấy!
Nói vừa dứt câu cuối Kim Chí nhìn Tiểu Hi bằng một ánh mắt rất lưu luyến, nhớ nhung. dịu dàng hơn bao giờ hết, tôi nhìn sang Tiểu Hi, cô ấy cũng nhìn Kim Chí, hai người nhìn nhau một lúc, chắc họ chỉ nhìn nhau vỏn vẹn vài giây, nhưng vài giây đó cũng đã khiến tôi khó chịu rồi. Cảm giác tim như bị buộc chặt, chúng bị trói buộc bởi vài giây đó...cảm giác khó chịu vô cùng.
- Cô muốn nói gì nữa không Bằng Minh Di? Những điều cô nói từ trước đến nay đều vô nghĩa, tôi cảnh cáo cô đừng nhắc về mẹ tôi thêm lần nào nữa, cô không đủ tư cách...
Không biết từ đâu, Dương Giai xuất hiện đẩy Kim Chí ra sau, khiến cậu ấy chới với rồi ngã xuống đất, cậu ấy tỏ vẻ bất ngờ, hoang mang đứng nhìn Dương Giai, mọi ánh mắt đều tập trung vào cậu ấy, bao gồm cả tôi. đâu ra thế không biết? Tôi nhìn lên ánh mắt Dương Giai, thấy ánh mắt cậu ấy rất đáng sợ tràn trề sự giận dữ. Tôi cũng hiểu ánh mắt ấy từ đâu mà ra, khi nhìn sang Minh Di. Minh Di chưa bao giờ làm gương mặt tội lỗi như vậy, hàng lông mi nặng trĩu như giọt nước trên lá cây, giọt nước tuy chẳng nặng bao nhiêu, nhưng lá cây yếu mềm như thế, làm sao chịu đựng nỗi, chúng bị sức nặng của giọt nước làm trĩu xuống, đôi mắt của cô ấy cũng giống như vậy.
- Bằng Kim Chí, nếu như cậu biết được những việc A Di đã làm cho cậu, mãi mãi cậu cũng chẳng thể nào trả hết ân tình mà cậu đã nợ cậu ấy, muốn nói chuyện với cô ấy? Cậu không đủ tư cách.
Minh Di nắm lấy tay áo của Dương Giai
- Thôi được rồi Dương Giai, đừng nói nữa, chúng ta về thôi.
Minh Di xin lỗi chúng tôi và cùng Dương Giai đi mất, tôi có hỏi rằng: "Minh Di, thật sự đi như vậy à?" Nhưng cô ấy không đáp lại. Dương Giai có nói rằng muốn chúng tôi đi cùng cậu ấy, Tiểu Hi không ngần ngại đồng ý, nếu như Tiểu Hi đi thì tôi cũng đi vậy. Nhìn về phía sau lưng, Kim Chí ngồi dậy, cậu ấy nhìn theo bóng lưng bên cạnh tôi-Tiểu Hi rồi nói rằng: "Tiểu Hi, cảm ơn vì đã còn sống, gặp được em ngày hôm nay chính là hạnh phúc, cảm ơn em rất nhiều vì đã xuất hiện trong cuộc đời của anh, lần sau chúng ta lại gặp, đến lúc đó hãy nói rõ cho anh mọi chuyện". Và cậu ấy nhìn mãi Tiểu Hi đến khi chúng tôi lên xe rồi mới đi mất.
Tiểu Hi không đáp lại cứ bước thẳng lên xe, tôi đi phía sau cô ấy. Trong cô ấy rất đâm chiêu không biết đang nghĩ gì, tôi nhìn lên mái tóc của cô ấy.
- Tóc bị vướng vào áo rồi!
Tôi mới thở dài vuốt mái tóc của cô ấy ra, mái tóc dài mượt và có một mùi hương thoang thoảng xung quanh tôi. Tiểu Hi nhìn tôi, hai ánh mắt giao nhau, tôi chìm đắm vào đôi mắt biết cười ấy. Cô ấy đáp lại rằng: "Cảm ơn". Lúc ấy tim tôi đập mạnh đến mức khiến tôi nghe rõ được nhịp tim. Nụ cười đẹp như hoa mùa xuân khiến tôi ngây ngất, đôi mắt sâu thăm như lòng đại dương, bơi trong ánh mắt mãi mà không thấy điểm dừng, mái tóc như mặt trời tỏa sáng và sưởi ấm cho tim tôi. Vào giây phút ấy tôi mới nhận ra một điều. Dù cho 15 năm trước hay hiện tại, dù cho có là Đại Thịnh hay Niên Vũ thì tôi vẫn thích Tiểu Hi, đến bây giờ vẫn thích cô ấy!
- Niên Vũ, thành thật xin lỗi vì lúc nãy, tôi dự định sẽ nói rõ với Kim Chí nhưng không được. Minh Di nói
- Không sao đâu, tôi cũng hiểu được một chút tình cảnh của cô. Tôi đáp.
Cô ấy thở dài trong có vẻ tuyệt vọng.
- Minh Di, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tôi hỏi.
Từ kính xe tôi nhìn thấy Dương Giai liếc mắt nhìn tôi.
- Niên Vũ, đó cũng là chuyện mà tôi sẽ kể cho cậu nghe, bởi vì chuyện của Minh Di, theo chúng tôi nghĩ có liên quan đến cậu. Về cô "Mây" mà cậu đã kể, có thể chúng tôi biết danh tính thật sự của cô ta.
Tôi to tròn mắt ngạc nhiên nhìn Dương Giai, không thể thoát nổi sự hoang mang, tôi nhìn chăm chăm vào Dương Giai không rời mắt. Tôi thúc giục cậu ta kể cho tôi nghe. Tôi không thể đợi thêm nữa khi nghe về cô Mây, rốt cuộc cô ấy là ai? Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Moi thứ có thể sẽ rõ sau câu chuyện này.