Giá Trị Của Thanh Xuân

Chương 134: Mãi nghĩ đến em




- "Đừng làm loạn nữa! Chuyện này rõ ràng như vậy rồi. Cậu còn muốn bao che cho cô ta?" Gia Hi tỏ vẻ rất tức giận anh ta bỏ mạnh tay Cảnh Vương xuống và xô cậu ta. Anh ấy quát lớn.

- "Anh hai. chuyện tới mức này rồi, bằng chứng cũng đã có, nếu như anh còn muốn bao che cho Doãn Mộc Mộc một cách vô ích như vậy thì cứ làm, nhưng đừng động tay động chân và đừng làm loạn!" Cảnh Nam lúc nào cũng rất rõ ràng. Cậu tiến tới đứng trước Cảnh Vương mặt đối mặt.

Lúc này, Cảnh Vương nhìn xung quanh bằng ánh mắt vô vọng và đau khổ, lần này cậu ấy sai thật rồi. Cậu ấy quỳ xuống đất vò đầu bứt tóc. Nhìn sang Nhã Giao cô ấy nhìn Cảnh Vương bằng ánh mắt không nỡ và rồi quay mặt đi.

- "Cảnh Vương, chuyện mà chúng ta bàn bạc lâu nay cậu đều nói cho Doãn Mộc Mộc?" Kim Chí hộc hằn bước đến, túm lấy cổ áo Cảnh Vương, anh ấy dùng trán mình đập mạnh vào trán Cảnh Vương, cậu ấy ngước nhìn Kim Chí.

- "Kim Chí...tôi...tôi...tôi khẳng định với anh Mộc Mộc vô tội, đừng...đừng làm hại cô ấy, xin anh...!" Giọng Cảnh Vương run rẩy trước ánh nhìn của Kim Chi, chưa bao giờ tôi nhìn thấy một Cảnh Vương như vậy, cậu ấy rất bồng bột, ấu trĩ và đáng ghét đó là suy nghĩ lúc đầu của tôi về cậu ấy, nhưng về sau tôi mới nhận ra được cậu ấy si tình không có lối thoát, tưởng chừng như là một ông trùm doanh nhân không có khuyết điểm nhưng ai ngờ lại yêu một cô gái nhiều đến thế. Cảnh Vương, khi nào cậu mới buôn bỏ được tình yêu này?

- "Thân Cảnh Vương, anh đối với Doãn Mộc Mộc hết thuốc chữa rồi, tới lúc này rồi còn bao biện cho cô ta, anh nghĩ rằng nếu mình làm thế thì sẽ nhận được sự thương hại từ cô ta?" Tiêu Ý nói

- "Trần Tiêu Ý!"

Cậu ấy thét lớn tên Tiêu Ý như vậy khiến cô ấy hoảng mà lùi về phía sau. Kim Chí buông cậu ấy ra, không biết đây là lần bao nhiêu tôi nhìn thấy cậu ấy rơi nước mắt vì Doãn Mộc Mộc.

- "Tôi biết chứ, dù tôi có nhảy vào biển lửa hay uống cạn đại dương thì người trong mắt cô ấy cũng không phải là tôi! Nhưng...mỗi khi thấy cô ấy khóc vì mình không được yêu thương tôi chịu không nỗi! Tôi không bỏ rơi cô ấy được...!"

Lời nói của cậu ấy chỉ vỏn vẹn vài giây nhưng cũng đủ để cho tôi hiểu được rằng cậu ấy yêu Mộc Mộc thế nào, nước mắt chảy xuống đất như dòng chảy của nỗi buồn, sự đau khổ cũng theo nước mắt chảy ra ngoài, chỉ là yêu thôi mà lại đau khổ như vậy.

- "Cảnh Vương thôi ngay trò khóc lóc đó đi, tôi cho anh 3 ngày dẹp vụ này, nếu không Thân gia dù có chết cũng sẽ không có chỗ chôn" Kim Chí lạnh lùng quay mặt bỏ đi, mọi người cũng theo đó mà đi ra ngoài, bao gồm cả tôi, lần này cậu ta sai thật rồi, tôi chẳng thể nào giúp cậu ta được, cậu ta làm vậy xem như đã phản bội chúng tôi. Chúng tôi không có thời gian quay đầu lại đỡ cậu ta.

Lúc tôi ra về trời mưa to như sắp có giông bão, lúc ra về tôi nghe thấy tiếng khóc của Cảnh Vương, mà thôi bỏ đi chắc cũng là tiếng mưa thôi.

*

Lúc về đến nhà nhìn lại mớ lộn xộn mà Tiểu Hi đã gây ra lúc sáng, tôi thở dài trong sự mệt mỏi và não nề. Không biết rằng bây giờ cô ấy đang làm gì nữa? Đột nhiên cảm thấy trong lòng giảm đi một gánh nặng khi nghĩ đến cô ấy, mặc dù nụ cười của cô ấy chẳng giúp tôi giảm bớt phần nào công việc, nhưng tôi vẫn rất thích.

Tôi nằm xuống giường nhắm mắt lại, hình ảnh của Tiểu Hi lúc nào cũng chiếm lấy não tôi, nhớ lại xem nào lần đầu tôi gặp cô ấy, tuy rằng lúc đó còn nhỏ nhưng tôi vẫn đứng hình mất 5 giây trước vẻ đó chứ đừng đùa rằng trẻ con không biết gì. Cô ấy khiến tôi trưởng thành, lần đầu tiên tôi biết thế nào là thích một người. Chẳng lẽ đến bây giờ tôi vẫn thích cô ấy? Tôi si tình giống như Cảnh Vương sao? Không đâu, lúc nhỏ chắc chỉ là sự rung động nhất thời, làm gì có chuyện đến giờ tôi vẫn thích cô ấy. Nhất định không có chuyện đó.

"Mãi nghĩ đến em khiến tôi ngủ lúc nào cũng chẳng hay!"