Giá Trị Của Thanh Xuân

Chương 129: Cô ấy bệnh rồi




- Này Tiêu Ý, cái nơi chật hẹp này cô có thể ở lại không vậy? Nhã Giao hỏi.

- Đương nhiên rồi, còn đỡ hơn phải tốn tiền ở khách sạn. Tiêu Ý trả lời

Tôi thật không hiểu nỗi cô ấy, một đại tiểu thư của một gia tộc vậy mà lại ở cái ngôi nhà này cùng tôi khiến tôi rất ngại, còn nhớ những ngày đầu gặp cô ấy, cô ấy rất dịu dàng nhưng không hiểu vì sao bây giờ lại sắc sảo và nổi loạn như vậy.

- Nhã Giao này

- Chuyện gì không? Cô cần gì à?

- Không phải, chỉ là cảm ơn cô rất nhiều vì hôm nay đã cho tôi ở nhờ.

Cô ấy mỉm cười cảm ơn nhìn tôi, tôi mới thấy ngại ngùng, bỗng nhiên cảm thấy cô gái này rất tốt.

- Không sao đâu, cô đừng ngại

- Vậy được rồi tôi sẽ ở đây thêm vài ngày nữa.

- Hể? Cô nhử tôi!!!!

Cô gái này thật là nghịch ngợm mà, cô ấy cứ như là một đứa trẻ với cái thân xác của một cô gái trưởng thành. Không hiểu sao tôi lại không giận cô ấy được, ngược lại cảm thấy rất có cảm tình nữa.

- Nhã Giao. Đột nhiên cô ấy trầm giọng bảo tôi

- Có chuyện gì? Tôi đáp

- Cô có một mối tình nào sâu đậm với một chàng trai chưa?

Khi cô ấy nhắc đến chuyện này, lòng tôi bỗng nhớ nhung bóng hình đó, mối tình của tôi, thanh xuân của tôi đều bỏ lại để chờ đợi một người, và đến ngay bây giờ tôi mới buông bỏ được mối tình ấy, tôi không dám nghĩ về chuyện này thêm lần nào, nhưng mà một kỉ niệm như vậy làm sao quên được.

- Có, tôi đã có một mối tình kéo dài cả thanh xuân nhưng mà nó chỉ là tôi đơn phương thôi, lúc nào ánh mắt của người ấy cũng chỉ hướng về một cô gái. Tôi mỉm cười đáp lại cô ấy

Cô ấy nhìn chăm chăm vào tôi như thể đang rất bất ngờ, chuyện tôi có một mối tình bất ngờ lắm à? Làm vẻ mặt như thể chuyện này ngoài sức tưởng tượng. Tôi mới hỏi rằng: Có gì ngạc nhiên lắm sao?

Cô ấy quay mặt đi nhìn về phía cửa sổ, cô ấy chăm chú nhìn hàng ngàn vì sao trên bầu trời đêm, cô ấy đang nghĩ gì không biết nữa, tôi cũng nhìn bầu trời theo cô ấy, tuy cửa sổ của chúng tôi rất nhỏ nhưng đủ để thấy khoảng hàng trăm triệu ngôi sao đang tỏa sáng lấp lánh, bầu trời đêm tối mịt mù và được điểm bằng những vì sao sáng chói khiến ta cảm thấy nhung nhớ đến lạ thường.

- Nhã Giao, tôi đã hiểu được một vài chuyện rồi. Tiêu Ý nói.

- Chuyện gì? Tôi hỏi.

- Bí mật! Cô ấy tinh ranh trả lời

*

Hiện tại tôi đang trong một hoàn cảnh rất rất căng thẳng

- Thịnh....

- Này...này Tiểu Hi đừng làm vậy!

- Đại Thịnh...

Cô ấy bổ nhào đến tôi, câu cổ và ôm lấy tôi, chuyện quan trọng hiện tại là tôi có thể cảm nhận đươc rằng cô ấy không mặc đồ lót! Lỡ như cô ấy tỉnh dậy rồi biết làm sao, chắc từ mặt tôi mất thôi, cô ấy sẽ nhìn tôi bằng một đôi mắt y như rằng tôi là thằng sở khanh, và lỡ cô ấy cho tôi ăn một đạp vào *** như tên kia thì sao? Không không, tôi không muốn!!!

Nếu như không phải do cái tên Lưu Dương Giai thì chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra!

*Khoảng 5 tiếng trước tại công viên*

- Tiểu Hi, sao cô có thể lạc đường trong một công viên giải trí chứ?

- Tôi chỉ đi mua thêm một cây kem thôi, tôi nhìn thấy cái bòng bay trên trời ứng với cầu vồng đẹp quá, định lấy điện thoại ra chụp, kết quả là chạy theo cái bóng bay nên bị lạc lúc nào cũng chẳng hay.

- Cô là con nít à? Thật không thể tin được.

Tôi nhìn thấy cô ấy chắc cũng hoảng loạn lắm, thật là không ngờ 24 tuổi đầu vậy mà có thể lạc đường trong một công viên giải trí, không biết khoảng thời gian cô ấy ở nước ngoài lạc đường hết bao nhiêu lần nữa. Không khác gì một đứa con nít lên ba, Khi nãy cô ấy lấy can đảm ở đâu ra để đá vào *** của tên kia chứ?

- Được rồi Tiểu Hi để tôi gọi cho Minh Di đến đón, đừng có lạc nữa đó

- Anh đừng xem tôi là trẻ con

- Rồi, rồi cô là người trưởng thành.

Minh Di à, tôi tìm được Tiểu Hi rồi này, cô đang ở đâu?

Cái gì????!!!!!! Tôi la lớn trong sự tuyệt vọng

*Hiện tại*

Cái tên Lưu Dương Giai đó đã bỏ mặc chúng tôi tại công viên, tôi phải đưa cô ấy về nhà mình, bởi lẽ lúc đang ở trên taxi cô ấy bị sốt, không thể về khách sạn được, tôi phải dẫn cô ấy về nhà của mình để chăm sóc, khổ nỗi là tôi chẳng thể thay quần áo cho cô ấy, cô ấy phải tự thay và trong cái đầu óc mông lung đó cô ấy đã mặc ngược cái sơ mi của tôi và còn chẳng thèm thay đồ lót!

Nhớ đến cái ánh mắt chị nhân viên ở cửa hàng tiện lợi nhìn tôi khi tôi phải mua đồ lót cho cô ấy, thật không thể tin được, tôi là thanh niên hai mươi mấy tuổi đầu lại đi mua đồ lót cho một cô gái. Không dám nghĩ nữa!

- Đại Thịnh.

Tiếng kêu khe khẽ của cô ấy vào lỗ tai tôi, cơ thể nóng ran lên, trán đổ mồ hôi rất nhiều, cô ấy cứ ôm chầm lấy tôi và gọi tên "Đại Thịnh", chắc cô ấy rất nhớ tôi của 15 năm về trước. Người ta thường hay nói khi con người mông lung, sợ hãi, say xỉn chính là lúc người ta thật lòng nhất, thì ra người cô ấy luôn đợi, người cô ấy luôn đặt vào tim là tôi của 15 năm về trước.

- Tiểu Hi, cô đang bệnh nằm xuống nghỉ ngơi đi.

- Không, không! Tớ muốn ở với cậu! Tớ không muốn đi đâu hết, tớ sợ rằng chúng ta sẽ lại bị chia cắt...

Giọng nói của cô ấy bắt đầu run run, những giọt nước mắt của cô ấy rơi xuống áo tôi, khiến tôi không thể kiềm lòng mà ôm cô ấy. Eo của cô ấy nhỏ xíu, mái tóc thoang thoảng mùi hương rất ngọt ngào. Đây không phải lần đầu tiên tôi ôm cô ấy, nhưng...lần này cảm nhận rõ nhất

- Tiểu Hi, đừng khóc nữa, tôi ở đây

- Đại Thịnh...

Đêm đó là đêm tôi ngủ ngon nhất với một mùi hương ngọt ngào, bên ngoài lạnh bao nhiêu thì cơ thể cô ấy ấm bấy nhiêu, cô ấy ôm tôi ngủ qua một đêm rất dài.