Giá Trị Của Thanh Xuân

Chương 125: Vậy thì...




Tôi đi cùng với Tiểu Hi vào nhà ma, cô ấy khá bình tĩnh về chuyện này, cứ như cô ấy chẳng sợ cái quái gì trên đời này hết, cũng đúng cô ấy đã chịu rất nhiều khổ cực rồi mà, đến bước đường này rồi còn sợ gì chứ

- Sau chuyện này cậu định làm gì?

- Ý cô là sao, cô muốn nói về chuyện gì?

- Anh cũng thừa biết rồi=))

Thú thật là tôi cũng hiểu ra chút ít cô ấy muốn hỏi gì.

- Tôi dự định sẽ nói cho ba mẹ vào ngày sinh nhật sắp đến của mình, tôi muốn sống là một Ngô Niên Vũ, tôi cũng dự định sẽ đi tìm lại cô Mây.

Cô ấy trầm ngâm thật, hỏi đã rồi không trả lời

- Ừm, vậy thì được rồi.

Câu trả lời thật đơn điệu kèm theo một điệu bộ nhạt nhẽo.

- Cô dự tính sẽ làm gì? Tiếp tục như vậy?

- Đương nhiên, tôi vẫn sẽ trả thù Trương Tuệ Anh vì những gì cô ta gây ra.

- Nhưng tôi nghĩ cô cũng đã biết về thân thế của mình.

- Ừ, cô ta đã nói cho tôi nghe, tôi đã rất sốc nhưng rồi không muốn chấp nhận thì cũng phải chấp nhận, cô ta gọi tôi là chị, tức rằng tôi "ra" trước cô ta, dù cô ta thừa biết chúng tôi có quan hệ ruột thịt nhưng vẫn làm vậy với tôi, tôi không buông được mối thù này, bằng mọi giá cô ta phải trả giá!

Cô ấy dừng bước, nắm chặt tay lại đến nỗi tay run, cô ấy cúi gặm mặt xuống, tôi không biết cô ấy đã phải trải qua những việc gì, tôi rất muốn biết nhưng không dám hỏi, nhưng cứ thấy cô ấy như vậy, tôi không muốn.

- Cô ta đã làm gì cô?

Cô ấy trầm mặc không trả lời, bởi vì cô ấy bước đi trước nên tôi không biết vẻ mặt cô ấy ra sao, nhưng người cô ấy toát lên một vẻ hận thù pha lẫn chút đáng thương, đau đớn,...không hiểu sao nữa, tim tôi lại không chịu được cảnh này

- Tôi...mất thiên chức làm mẹ rồi!

Đôi mắt tôi mở to tròn không tin những gì mà mình đã nghe, cô ấy thốt ra từng câu, từng chữ một trong rất đau đớn, cô ấy bặm môi nhìn tôi và rồi quay đi

- Đừng nhìn tôi...

Trong khoảng chốc ấy tôi thấy cô ấy đã khóc, những giọt nước mắt như một hạt nước ở một đại dương, không hiểu sao chỉ một hạt nước thôi mà tôi lại đau như vậy, tôi có thể nhìn bất kì ai khóc, ngoại trừ cô ấy!

- Đừng lo tôi sẽ không nhìn cô, đừng khóc Tiểu Hi, mọi chuyện ổn rồi!

Tôi không biết làm gì hơn, rất muốn ôm cô ấy vào lòng, nhưng lại chẳng dám vượt qua ranh giới, tôi đứng bên cạnh xoa đầu cô ấy, nhưng chẳng dám nhìn thẳng, không biết tay tôi có quá lạnh hay không, chết thật tôi cảm giác xót xa, ngậm ngùi này vẫn chưa dứt.

- Nếu như cô giống như nhân vật Tiên Tinh trong câu chuyện "Người nắm tay tôi năm ấy" có số phận bi thảm đó, đừng khóc Tiểu Hi, đứng lên đi. Nếu đúng như vậy...

"Vậy thì tôi sẽ trở thành nam chính trong câu chuyện về cuộc đời cô"

Tôi hứa với cô rồi mà, chúng ta là bạn với nhau, tôi sẽ mãi mãi bên cạnh cô như một người bạn, tôi sẽ không để cô khóc, hay làm cô buồn, tôi sẽ tâm sự và bên cô, mãi mãi như vậy!

Trong lòng tôi lúc này tồn tại rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, tôi không biết phân biệt hay tách chúng ra, nhưng tôi cũng chẳng quan tâm, bởi vì cô ấy đã hết khóc rồi, những cảm giác kia tôi sẽ bỏ mặc chúng, tôi sẽ đi cùng cô ấy.

- Anh bị hâm rồi Niên Vũ à.

- Gì chứ, tôi nhớ trước khi tôi mất trí cô dễ thương lắm mà, tôi vừa mới an ủi cô đấy!

- Tôi biết rồi, nhưng anh hãy nhớ một điều tôi lúc này mới là Hà Tiểu Hi, con người lúc trước tôi bỏ rồi!

- Cô thật là, một lời cảm ơn cũng chẳng có.

- Ừm, cảm ơn...

- Sao chẳng có thành ý gì hết vậy?

~o~ ~o~

"Một nụ cười với giọt nước mắt, một niềm hạnh phúc cùng với nỗi buồn, trái tim đập "thình thịch, thình thịch' tạo ra những cảm xúc đó và vô số cảm xúc khác, nhưng trong đó trộn lẫn một thứ cảm xúc em chẳng thể nào hiểu được, đó là...tình yêu!"

*

*

- Này, này A Di hình như lúc nãy có cái gì chạm vào vai anh, A Di đừng bỏ anh, đợi anh với!

- Haizz, Dương Giai không biết bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn chết nhát như vậy, vì số tiền nên cố gắng đi!

- Đâu có, anh tham gia cái này không phải vì số tiền, anh chỉ muốn đi riêng với em thôi!

Bỗng nhiên trong tim tôi tồn tại một cảm giác hạnh phúc lạ kì, không kìm nỗi, tôi phì cười:

- Anh ngốc thật!