Hôm nay tôi đã được xuất viện, Tiểu Hi thì ở ngay phòng bên cạnh, do Bằng Minh Di không muốn cho mọi người biết Tiểu Hi còn sống, nên chúng tôi phải ở khác phòng, Tiểu Hi đã được xuất viện trước tôi khoảng 2 ngày. Hôm nay chúng tôi có hẹn nhau đến một nơi, không biết là nơi nào.
- Niên Vũ, tôi đến rồi, chúng ta đi thôi.
- Đợi tôi một chút, tôi ra ngay đây
Tôi vội cầm lấy ví chạy ra ngoài cổng
- Chào cậu, hồi phục lại rồi sao?
- Cũng khỏe rồi, cảm ơn anh đã quan tâm!
Mà quên nữa, hôm nay đi cùng chúng tôi là Minh Di, Dương Giai, có cả chị Dao Dao, hôm nay chúng tôi cùng đi xe của Dương Giai, tôi thật sự thì chưa đi xe của anh ta bao giờ toàn đi xe riêng thôi. Nhớ lại lúc đó Tiểu Hi có nói rằng muốn đi xả street, dạo này quá nhiều chuyện đến với chúng tôi, khiến chúng tôi không kịp trở tay.
Nào là chuyện của cô ấy và Trương Tuệ Anh, còn có chuyện về thân thế thật sự của tôi, tôi không dám nói cho ba mẹ nghe chuyện mình đã nhớ lại mọi thứ, tôi cũng rất sốc khi biết chuyện tôi mất trí nhớ, chuyện này còn quá nhiều thứ mà tôi chưa biết, tôi sẽ điều tra, tìm hiểu chúng nhưng chẳng phải là ngày hôm nay.
- Sao vậy? Anh cảm thấy không ổn à? Tiểu Hi hỏi.
- Không, không có gì tôi không sao.
Tay cô ấy đặt lên trán tôi khiến tôi hết hồn, đôi bàn tay nhỏ bé và mềm mại như có lót bông gòn, cùng tỏa ra một thứ gì đó ấm áp đến lạ thường, hi vọng mặt tôi không đỏ như quả cà chua.
- Anh đâu có sốt? Tiểu Hi nói.
- Thì..thì tôi vẫn bình thương mà...
- Xem chừng anh ta đang căng thẳng vì bị tay của cô chạm đến đấy!
- Anh đúng thật biết nói đùa nhỉ Lưu Dương Giai, là người tiếp quản cái khối tàn sản bể tay đó mà lại thế à?
Không biết mặt tôi đã thế nào nữa rồi, tôi cứ ấp a ấp úng ngăn cản họ cãi nhau, trong trí nhớ của tôi Tiểu Hi là một cô bé với nụ cười tươi, còn bây giờ nhìn như một cây hoa ăn thịt.
Đúng thật, trong khoảng thời gian tôi mất trí nhớ cô ấy đã thay đổi rất nhiều, không biết cô ấy đã phải chống chọi với xã hội ngoài kia ra sao, không biết cô ấy đã phải trải qua những gì mà gặp ai cũng xù bộ lông nhọn hoắc. Cô bạn bé nhỏ của tôi từ nay tôi sẽ đi cùng cậu.
"Có một đóa hoa nhỏ nở giữa vùng đất lạnh lẽo, đóa hoa tỏa sáng như trăng, lung linh như sao, đóa hoa kiên cường nở rộ đợi chờ xuân đến cho đến khi héo úa. Có một đóa hoa xưa kia dũng cảm đợi chờ xuân đến, đến khi nó hòa làm một với đất xuân mới sang"
Chị Dao Dao bỗng đập tan cái mọi tiếng ồn bằng giọng hát của chị ấy, đây là lần đầu tôi nghe chị ấy hát, mọi sự tập trung đều đổ dồn vào chị ấy, tiếng hát du dương tựa như tiếng của một chú chim, khiến tôi cảm thấy như mình đang ở giữa thảo nguyên mênh mông, lời bài hát rất cô độc lại cho tôi cảm giác buồn man mác, canh cánh trong lòng.
- Chị hát hay thật đấy Diệp Dao Dao. Minh Di nói.
- Đúng vậy rất hay nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy rũ rượi. Dương Giai nói.
- Chị ấy rất thích bài hát này, em biết không đóa hoa kia đã đợi chờ đến khi nó chết thì xuân mới sang, chị liệu đang thắc mắc mùa xuân sang rồi liệu mang ấm áp cho ai.
Bỗng nhiên không khí trở nên trầm mặc, Dương Giai đang cằn nhằn bỗng chốc im phăng phắt, kẻ cúi mặt người hướng lên, mọi người như đang bị bủa vây bởi sự trầm mặc, chẳng ai nói với ai lời nào cho đến khi tới nơi mà chúng tôi đi hôm nay. Cả chặng đường của chúng tôi thật yên tĩnh.
Nhìn sang Tiểu Hi, tôi thấy cô ấy nhìn ra cửa sổ, đôi mắt man mác nỗi buồn, tôi cũng chẳng dám hỏi hay hó hé lời nào, bởi vì tôi cũng hiểu ra lí do vì sao mọi người lại im lặng như vậy, chính bản thân tôi cũng rất canh cánh trong lòng.
Chiếc xe bỗng dừng lại tôi phát hoảng khi nhìn thấy điểm đến của chúng tôi là công viên giải trí!
Đón xem chap sau xem có chuyện gì xảy ra nhe~~~