Giá Trị Của Thanh Xuân

Chương 119: Lời hứa tôi lãng quên từ lâu




- Đại Thịnh, nếu như một ngày tớ không còn làm bạn của cậu nữa, cậu sẽ làm gì?

- Ý của cậu là sao?

- Không có gì, cậu đừng để ý đến, ăn kem không? Tớ bao cho cậu đấy. Để tớ mua nhé.

- Tớ sẽ đợi.

- Hả?

- Tớ nói là tớ sẽ đợi cậu, nếu không đợi được nữa tớ sẽ tìm cậu, đến khi nào tìm thấy cậu thì thôi.

- Vậy à? Vậy tớ yên tâm rồi!

Lời nói lúc đó của cô ấy tôi không thể nào nghe rõ được, cô ấy mỉm cười với tôi một nụ cười vừa vui xen lẫn nỗi buồn, đến mãi sau này tôi mới biết rằng, đó là nụ cười của sự chia ly...

____________________________________

Ngày hôm nay khi tôi mở cửa nhà ra thì đã có một hộp quà để sẵn trước cửa nhà, tôi bèn nhìn xung quanh xem có ai đặt nhầm hay không, biết chắc rằng không có ai tôi mới đem vào, vừa mở cái hộp đó ra tôi nhìn thấy một bức thư, nội dung của bức thư đó là:

- "Gửi con trai thân mến, cứ gọi ta là "Mây", ta là người đã nuôi con và hằng tháng gửi cho con số tiền tương tự, ta nghĩ bây giờ đến lúc chúng ta trò chuyện cùng nhau rồi, từ nay con hãy gửi thư cho ta thường xuyên nhé, con trai của ta!"

Tôi bàng hoàng trước những dòng thư này, tôi cảm thấy cuộc sống của tôi đã lộ ra chút ánh sáng, tuy tôi không biết hình dáng người này ra sao khuôn mặt người này thế nào, nhưng người này gọi tôi là "con trai', chỉ có ba mẹ mới gọi con mình như thế, trong thoáng chốc tôi nghĩ rằng mình đã có mẹ thật rồi.

Hằng ngày tôi đều gửi thư qua lại, tôi mới biết đây là một người phụ nữ, "Mây" là tên tôi gọi bà ấy, tôi hỏi bà ấy đủ mọi chuyện trên đời nào là "công viên có những trò chơi gì" hay là "bà ấy thích ăn những món ăn gì", "bà ấy bao nhiêu tuổi", tôi đã hỏi rằng bà ấy tại sao lại nuôi tôi bà ấy chỉ trả lời đây là bí mật, nếu tôi hỏi mình và bà ấy có thể gặp nhau hay không bà ấy lại trả lời rằng đợi đến thời cơ chúng tôi sẽ gặp được nhau.

Tôi còn nhớ mình đã đòi hỏi bà ấy một điều mà mình nghĩ sẽ chẳng bao giờ dám hỏi đó là:

- Mây cô có thể cho con gọi một tiếng "mẹ" được không?

Và bà ấy chẳng trả lời lại câu hỏi đó, tôi cũng lảng sang chủ đề khác tôi biết đòi hỏi của mình rất quá đáng nên tôi cũng chẳng mong chờ gì nhiều, nhưng nếu được gọi một người phụ nữ nào đó một tiếng "mẹ" tôi sẽ hạnh phúc chết mất thôi.

Thời gian cứ thế trôi qua tôi càng cảm thấy thân thiết với bà ấy hơn rất nhiều, tôi thấy hạnh phúc lắm vì tôi đã có bạn bè và có cô Mây, tôi càng yêu cuộc sống của mình hơn rất nhiều, nói đi cũng phải nói lại tất cả cũng nhờ cô ấy, nếu cô ấy không biết vào cuộc sống của tôi thì chắc tôi đã chết dần chết mòn rồi chứ. Niềm hạnh phúc không kéo dài được bao lâu cho đến một hôm...

______________________________________

- Đại Thịnh, cậu đi ra bờ sông gắp, tớ có chuyện muốn nói với cậu

- Hả? Trời tối rồi mà tại sao lại đi ra bờ sông lúc này chứ?

- Cậu phiền thật, ra nhanh đi nào

- Tớ biết rồi.

Tuy không hiểu vì sao trời tối thế này Tiểu Hi lại kêu tôi đi ra ngoài bờ sông, nhớ có lần lúc mới quen cô ấy trượt chân ngã ngay xuống sông, thật sự tôi cảm thấy rất có lỗi ngay lúc đó, hên mà có người lớn kéo lên nếu không thì toi xương mạng rồi.

Bởi vì trời tối cho nên tôi không dám để đi một mình, tôi liền bắt chiếc taxi để đi

CÒn tiếp