Giá Trị Của Thanh Xuân

Chương 116: Điều kiện




- Cô là Tiểu Hi hay là Tuệ Anh?

Cô ta cười nửa môi, nhếch mép: Vậy anh nghĩ tôi là ai? Tôi là cô gái kì quặc mà anh gặp hay là cô gái lúc nào cũng bên cạnh anh?

- Nếu như nói vậy thì cô chính là Hà Tiểu Hi rồi, nếu như cô còn sống tại sao lại không quay về? Chuyện của cô và Trương Tuệ Anh rốt cuộc là như thế nào? Cô đã làm gì suốt thời gian qua?

- Tôi đã nói rồi, chuyện này đều do TRương Tuệ Anh gay ra, anh tin hay không? Còn chuyện vì sao tôi không trở về, tôi sẽ nói ngay bây giờ...

*KÉT*

Từ đâu bỗng xuất hiện một chiếc xe ô tôi đi ngang, nó có màu xám và không qua to lớn, đột nhiên có một kẻ dàn ông lạ mặt vội bắt cóc Hà Tiểu Hi ngay trước mắt tôi, tôi vội biết được đây là tên bắt cóc, cô ấy giang tay ra tôi vội nắm tay cô ấy lại kéo về phía mình, giằng co với bọn chúng, vì đây là một con đường vắng vẻ, không bóng người qua lại cho nên chúng tôi làm gì cũng chẳng có ai để ý đến, từ trên xe bỗng xuất hiện một người đàn ông mặc vest bước xuống, cuộc đôi co cũng dừng lại tôi bế Hà Tiểu HI xuống xe

- Niên Vũ chúng ta lại gặp nhau rồi? Anh còn nhớ tôi không?

Tôi bất giác nhìn lên khi thấy kẻ đàn ông ấy là A Nhĩ, thuộc hạ thân cận của TRương Tuệ Anh, đến bây giờ tôi lại có cảm giác bàng hoàng hoang mang, chợt có cảm giác như những gì Hà Tiểu Hi nói là sự thật.

- Hừ, tưởng là ai hóa ra chỉ là con chó bên cạnh TRương Tuệ Anh, đúng là giết gà mà không cần tới chủ cầm dao, chỉ cần có mấy con chó chạy loanh quanh đuổi bắt con gà là được.

- Hà Tiểu Hi, cô đúng thật là gan dạ khi dám cải lại lệnh của tiểu thư, cô không sợ chết hay sao?

- Sợ chết? Tôi đã chết một lần rồi bây giờ còn sợ chết gì nữa chứ? Anh nghĩ tôi thiết tha gì cái mạng và cuộc sống này sao?

Tiểu Hi nói chuyện với A Nhĩ như vậy, chứng tỏ bọn họ có biết nhau từ trước, vậy chẳng lẽ những gì Hà Tiểu Hi nói về Trương Tuệ Anh là sự thật?

- Hôm nay tôi đến đây để bàn giao một điều kiện với anh, Niên Vũ. Anh không cần phải bất ngờ vì những chuyện này, bởi vì trò chơi của chúng ta đã đến lúc lúc kết thúc rồi, chỉ là tiểu thư của tôi muốn kết thúc mọi chuyện trong êm đềm mà thôi.

- Rốt cuộc anh muốn nói gì?

- Rất đơn giản, tôi muốn anh đi cùng chúng tôi gặp tiểu thư một chuyến và giao Hà Tiểu Hi lại đây.

- Hừ người đang ở chỗ tôi các anh muốn nói bắt là bắt? Đơn giản như vậy thôi à?

Nhanh như cắt tôi nắm tay Hà Tiểu Hi chạy ra khỏi con đường đó, bọn chúng nhanh nhạy đuổi theo bám sát, tôi cứ thắc mắc vì sao bọn chúng không đi xe hơi cho tiện nhưng thôi kệ cứ chạy trước đi rồi tính, tôi thở hồng hộc mệt lã nhưng vẫn chưa nghe Hà Tiểu Hi than câu nào tôi vội ngoái nhìn lại phía sau:

- Anh muốn làm gì Niên Vũ? Thế lực của họ Trương rất lớn dù bây giờ chúng ta có chạy đế chân trời góc bể cũng chẳng thể nào trốn thoát. Chi bằng hãy giao tôi cho bọn họ...

- Cô im miệng đi, những người như cô ấy nhé, tự đâu xuất hiện rồi nói những điều lạ lùng, bây giờ tôi làm gì đến lượt cô quyết định hay sao? Đừng tiêu cực như vậy mà cho rằng bản thân của mình chỉ có một mình thôi chứ, cô còn đang chạy trốn cùng tôi đấy nhé!

Cô ta trầm ngâm không nói gì, nhưng tôi không có cơ hội để ngừng lại chỉ cần chạy ra đường lớn mọi chuyện sẽ khác, chúng tôi có thể thoát khỏi tay bọn chúng, chỉ cần tới lúc đó chúng tôi có thể thoát được!

Chạy được một lúc tôi cũng chẳng biết mình đang ở đâu, xa xa chỉ thấy một hàng cây, chúng tôi lẻn vào đó, và rồi tôi cứ nắm tay cô ấy chạy, tay cô ấy hơi run nhưng còn hơn tay tôi đẫm mồ hôi, tôi bèn nghĩ không biết chạy từ nãy giờ cô ấy có mệt hay không, chạy một lúc vào trong rừng tôi mới dừng lại thở hồng hộc.

- Này...cô không biết mệt sao?

Cô ấy không nói gì, tôi vội giục vai, buông lỏng bàn tay

- Cô...

- Tôi không sao, anh hay thật bây giờ thì bị lạc vào rừng rồi, ra kiểu gì bây giờ?

- Không sao bị lạc còn hơn bị truy giết, ngồi nghỉ một lúc chúng ta sẽ tìm được đường ra nhanh thôi

- Tùy anh vậy.

Cô ấy đi ngang tôi và ngồi cạnh, trong chốc lát ấy tôi thấy khóe mắt cô ấy sưng lên, cô ấy mới khóc sao, vì chuyện gì chứ? Bây giờ ngẫm lại dường như bàn tay nhỏ bé này đối với tôi rất quen thuộc, tuy lúc nãy không để ý nhưng bây giờ bình tĩnh lại mới thấy tay cô ấy thật nhỏ bé, đến nỗi nó nằm trọn trong vòng bàn tay của tôi, cảm giác hơi ấm vẫn còn được lưu giữ.

- Này Niên Vũ, anh có bao giờ thắc mắc chuyện của tôi và anh chưa? Cô ấy hỏi.

- Chuyện của cô tôi đã hỏi Hà Gia Hi, anh ta đã kể cho tôi nghe mọi chuyện, thật xin lỗi vì đã quên cô.

- KHông sao, anh không cần phải xin lỗi, bây giờ tôi đã tồn tại trong tâm trí anh chưa? Anh nhớ ra tôi rồi chứ?

- Chưa...vẫn chưa thể nào nhớ được.

- Tôi biết mà, vậy không biết "những cảm giác kì lạ" đã biến mất chưa nhỉ?

- Nó biến mất rồi.

Tôi mỉm cười trong vô thức rồi trả lời câu hỏi của cô ta, tôi vội ngẫm ra một điều rằng ngoài những người thân cận, tôi có nói cho ai nghe đâu, tôi nói cho Dao Dao, Gia Hi và Trương Tuệ Anh. Tại sao cô ta lại biết được chuyện này vậy chứ?

- Anh thắc mắc lắm phải không? Vì sao tôi lại biết được chuyện này, bởi vì người con gái ở cùng bờ sông với anh, người con gái đi tham gia bửa tiệc, người con gái cho anh mượn quyển tiểu thuyết, người con gái bị bắt ngủ chung phòng với anh chính là tôi đấy!