Giá Trị Của Thanh Xuân

Chương 113: Con về rồi!




Giá Trị Của Thanh Xuân

Ba chấm

Chiếc xe chạy chầm chậm trên đường, có một, hai ba, rất nhiều chiếc xe ô tô theo phía sau, gió thổi nhẹ nhẹ lướt qua mái tóc, vì sự nghiệp nên tôi phải lên sang thành phố khác làm ăn, cũng như đem lại sự vinh quang cho Ngô gia dù sao Ngô gia cũng nằm trong tứ tộc không ngai mà. Bây giờ tôi đang trên đường về nhà, trở về với cha mẹ tôi.

________________20 phút sau_______________

- Mẹ à, con về rồi đây!

- Niên Vũ, tại sao lại về ngay lúc này? Sao không nói mẹ một tiếng?

Bà ấy chạy ra mặt mày vừa hớm hở vừa ngạc nhiên chạy ra đón con của mình, tay chân khéo léo thu dọn đồ đạc, hỏi han, sau khi chào hỏi xong, Niên Vũ gặp ba của mình (Ngô Y Phu), hai cha con ôm nhau, còn mẹ của cậu ấy thì đi làm một món ăn ngon cho gia đình, đúng là không gì vui bằng khi ở cùng người thân, chẳng món gì ngon hơn món mẹ nấu!

- Niên Vũ, chuyện của con và Minh Di sao rồi? Có tiến triển gì chưa?

Niên Vũ nghe xong câu hỏi liền bỏ chén đũa xuống, anh ấy trầm ngâm và nói:

- Ba à, con thấy mình và cô ấy không hợp nhau, con cũng đã biết rằng cô ấy đã có người trong lòng rồi! Vì vậy con thấy làm bạn là tốt nhất rồi đó ba!

- Thôi tùy con vậy, chứ ba thấy con bé rất tốt, vậy con dã có người nào mình thích chưa?

- Này ông à, ông phải hỏi rằng khi nào nó chịu có vợ mới đúng!

- Bà đúng thật là tâm lí!

- Ba mẹ con chưa thích ai hết,...

- Thật vậy không? Nếu con không muốn nói thì ta không ép buộc con vậy.

Tôi chẳng hiểu bản thân của mình đang nghĩ gì và tâm ý của nó là thế nào, thú thật khi nói câu "chưa thích ai hết" tôi lại cảm thấy ngượng miệng, đột nhiên trong tâm trí tôi xuất hiện hình ảnh cô gái có mái tóc màu vàng, tôi không biết tên cô ấy, tôi không biết cô ấy là Trương Tuệ Anh hay là Hà Tiểu Hi nữa, rốt cuộc người mà tôi gọi là 'cô bạn' là ai nữa? Người mà tôi ở cùng bờ sông lúc đó là ai? Là ai vậy?

- Niên Vũ, đột nhiên con về đây làm gì vậy? Nhớ ta quá nên về à? Ba của cậu ấy hỏi.

- Ba à, lần này con về để xả street một chút, con cũng đang tìm kiếm một câu trả lời nữa.

Trong vô thức tôi tìm đến cha mẹ của mình, tôi không biết tại sao lại về nhà nữa, chỉ là lúc tôi đang chìm ngặp trong sự rối loạn tôi nghĩ về họ mà thôi!

- Niên Vũ à, con cũng lớn rồi, nên tìm một người bầu bạn đi, nếu như một ngày bố mẹ không còn trên đời, chẳng ai chăm sóc bầu bạn cùng con đâu!

- Này Y Phu, ông nói năng kiểu gì thế hả?

- Em à, nó lớn rồi chúng ta cũng cần phải nên nói sự thật cho nó nghe, nó cũng đâu phải là con nít.

- Nhưng...

- Ba mẹ sự thật gì vậy?

Tôi không hiểu ba mẹ tôi muốn nói gì nữa, và sự thật là gì, có chuyện gì mà dấu tôi à?

- Niên Vũ, đừng nghe ba con nói bậy, ông ấy già lẫm cẫm rồi, không biết mình đang nói gì đâu.

- Bà sao lại nói thế? Tôi già hồi nào?

- Thôi đừng ngụy biện nữa, ông ăn cơm đi!

- Ba mẹ thật là...

________________TRỜI TỐI______________

- Niên Vũ, con không cảm thấy lạnh sao? Sao lại ra ngoài hiên thế này?

Từ ngoài cửa, bà ấy bước vào đứng bên cạnh tôi, cùng tôi ngắm trăng và sao, cơn gió lạnh thổi qua bờ vai gầy gò của bà ấy làm tôi thấy xót.

- Mẹ à, tối rồi, chúng ta đừng nên ở đây, vào trong thôi!

- Niên Vũ, con về đây là vì lí do gì vậy? Con đang cầm có tâm sự gì muốn giải bày sao? Cứ nói mẹ nghe đi.

Đùng là bản năng của một người mẹ là thứ mạnh mẽ nhất trên đời, không có gì mà tôi có thể qua mặt bà ấy được, bà ấy như đi giày trong bụng tôi vậy, nếu đã như vậy làm sao tôi có thể nói dối bà ấy điều gì được chứ!

- Mẹ à, thật ra con chỉ cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc, lúc nào cũng có những "cảm giác kì lạ" xung quanh tâm trí con, con cảm thấy một chút tồi tệ, một chút hối hận, một chút trống rỗng, một chút xót xa, thật sự con không thể nào hiểu nổi bản thân mình nữa!

Tôi cú nghĩ bà ấy sẽ nhìn tôi bằng con mắt lạ lẫm, nhưng hoàn toàn không bà ấy im lặng một hồi lâu và chỉ nở một nụ cười nhìn tôi, bà ấy xoa đầu tôi như thể tôi là một đứa con nít lên ba, bàn tay mẹ thật ấm áp và có mùi của sự vất vả, nụ cười của mẹ như bầy trời đêm kia, nó làm tôi cảm thấy ấm lòng và an toàn!

- Niên Vũ à, hãy gọt bỏ lí trí của con qua một bên và nghe theo con tim của mình đi, nếu như con không biết tim con đang nghĩ gì thì hãy nhắm mắt lại suy nghĩ về nó, người nào tên nào xuất hiện đầu tiên thì đó chính là câu trả lời của con, còn những thứ khác hãy gọt bỏ nó, đừng quan tâm đến!

"Nếu như con thật sự thích một người nào đó, dù cho đi đến chân trời góc bể con cũng sẽ nghĩ về họ đầu tiên!"

Tôi nhìn mẹ không chớp mắt, bây giờ cả người tôi là hơi ấm của mẹ, đến bây giờ tôi mới để ý mẹ tôi gầy hơ trước rất nhiều, trong cũng chẳng được khỏe mạnh, áy thế mà hơi ấm ấy, lời nói ấy vẫn ấm áp như ngày nào! Đột nhiên cảm thấy yêu mẹ biết bao nhiêu,...

- Mẹ à, con biết rồi, cảm ơn mẹ rất nhiều, chúng ta vào nhà thôi!

- Ừm, vào nhà thôi!

__________MỘT LÁT SAU_________

- Niên Vũ nó ngủ rồi à?

- Ừm, nó ngủ rồi, nó đang phiền lòng một chút chuyện của tuổi trẻ thôi mà.

- Một ngày nào đó chúng ta phải nói cho nó sự thật và thân thế của nó thôi em à, đừng giấu nó nữa!

- Ừm, em biết rồi Y Phu, em sẽ nói với nó nghe sự thật vào dịp sinh nhật của nó, về chuyện nó chỉ là con nuôi của chúng ta!