Giá Trị Của Thanh Xuân

Chương 102-1: Nếu là anh ấy…!




Giá Trị Của Thanh Xuân.

Trong căn phòng nhỏ, có một cô gái ngồi sát góc tường, cô ấy đang chờ đợi một tình yêu? hay chờ đợi một ân huệ, chờ đợi một người? Hay là chờ đợi một câu trả lời?

*Cốc, Cốc*

- Mộc Mộc, là

anh này, anh vào nhé.

- Hôm nay em lại không chịu ăn uống gì nữa sao? Em ốm đi nhiều rồi đấy, anh mang một bó hoa đến cho em này!

Những bó hoa tôi mang tặng cô ấy, cô ấy đều vứt đi, tôi biết điều đó chứ, nhưng tôi không nói, bởi vì nếu nói ra sợ rằng tôi mất đi vị trí hiện tại của mình, nhìn cô ấy ngày một ốm đi, sức khoẻ hao mòn nhưng tôi không biết làm gì, thật sự nó rất đau khổ!

- Mộc Mộc, em hãy nhìn anh đi, nói chuyện với anh một chút có được không? Sao em lại rơi vào trạng thái giống như vậy? Mộc Mộc hãy nói cho anh nghe đi!

Vẫn không đáp lại, mỗi khi tôi ngước mặt cô ấy lên, cô ấy lại sử dụng đôi mắt vô hồn này nhìn tôi, thật khiến người khác đau lòng.

Cảnh Vương ngồi bịch xuống đất, ngay trước mặt Mộc Mộc, anh ấy nói:

- Mộc Mộc, anh kể em nghe chuyện này nhé, anh sắp kết hôn rồi, đối tượng là Tiêu Ý đó, nhưng em đừng lo, anh sẽ ngăn cản, hoặc ly hôn sớm thôi, em nghe anh nói không vậy?

Đột nhiên trong lòng tôi như hàng ngàn nhát dao đâm vào, đau lòng quá, muốn khóc quá, nhói đau quá, tại sao? Tại sao vậy Mộc Mộc? Tại sao em lại không nói gì? Chẳng lẽ anh theo đuổi em ngàn ấy năm vẫn không đủ để đổi lại một cái áng nhìn, một nụ cười, một sự bận tâm sao?

- Mộc Mộc, nói gì đi chứ?

Cô ấy ngước lên nhìn Cảnh Vương bằng đôi mắt vô hồn, một sự lạnh nhạt và chẳng mảy may quan tâm, cô ấy gật đầu!

À, mình biết rồi, dù cho mình cứ cố gắng như thế nào, dù cho mình can đảm ra sao, dù cho mình có chịu bao nhiêu đau khổ đi chăng nữa, thì cũng chỉ đổi lại được một cái gật đầu, thật là trớ trêu, làm gì có khái niệm “có công mài sắt có ngày nên kim” trong trò chơi tình ái này chứ!

- Mộc Mộc, em không quan tâm sao? Nếu như, nếu như người đổi lại lúc này là Gia Hi, em sẽ có phản ứng chứ? Em sẽ làm gì? Em sẽ ngước lên nhìn anh chứ?

Mộc Mộc dường như bị tác động, cô ấy lạnh lùng, đôi mắt vô hồn ấy được thay bằng đôi mắt tức giận “Câm miệng!” Đó chính là những gì cô ấy nói.

Khoảng khắc em đáp lại anh, anh rất vui mừng, anh mừng đến phát khóc, đây là lần đầu tiên em nói chuyện với anh từ sau vụ việc đó, mặc dù đó chỉ là một câu chửi rủa!

Đến tận bây giờ anh mới biết một điều này, rằng: “Em lạnh nhạt với tôi, nhưng lại rất ấm áp với anh ta,…!”

Thật là, bây giờ anh mới hiểu rõ rằng chúng ta chỉ thích hợp làm bạn,…

- Mộc Mộc, anh xin lỗi vì hôm nay đã làm em tức giận, nhưng anh rất vui vì em đã nói chuyện với anh, tiệc cưới của anh, nếu được em hãy đến nhé, tạm biệt, anh về trước đây!

Như một luồng gió, cậu ấy chạy xuống xe và phóng đi mặc kệ sự ngỡ ngàng của những người xung quanh.

- Cậu Cảnh Vương, sao rồi, này, cậu chạy đi đâu vậy?

Không hiểu sao, không hiểu sao tôi lại khóc, nước mắt tuôn ra như nước, tôi không thể kìm chế nó lại được, Mộc Mộc xin em đừng đối xử với anh như vậy, anh chịu không nổi nữa rồi Mộc Mộc!

Trong khoảng trời tĩnh lặng, chỉ có nước mắt thổi ngược về sau, còn lại, trong mối tình này, chẳng có gì dành cho cậu ấy cả!

——————————————

- Tiểu Hi, Tiểu Hi, à em phải không? Em về rồi sao?