Giá Trị Của Thanh Xuân

Chương 101: Mối tình đơn phương




Giá Trị Của Thanh Xuân.

- Vậy đây là những gì các cậu có được? Nếu đúng như Tiêu Ý nói, thì thật sự chúng ta đã có gián điệp!

Kim Chí nghiêm túc, đâm chiêu, không khí ở đây có vẻ rất căng thẳng.

- Nhưng,…chúng ta chưa chắc được mọi chuyện mà phải không? Dao Dao nói.

- Không đâu chị Dao Dao, nếu như không có gián điệp, vậy tại sao chúng lúc nào cũng đi trước ta một bước, từ chuyện của A Cố, đến mấy bức ảnh, đây không thể chỉ là sự trùng hợp được! Bằng một giọng điệu khẳng định, Niên Vũ nói.

- Mà thôi, chuyện này tôi cần phải suy nghĩ một lát, hôm nay tạm thời đến đây vậy, mọi người giải tán hết đi! Kim Chí ra lệnh, anh đâm chiêu, mệt mỏi ngồi xuống ghế. Mọi người bước ra khỏi cửa, chỉ còn Niên Vũ ở lại, anh tiến lại gần Kim Chí

- Kim Chí này, nếu như anh đã nghe được chuyện này, thì tôi hy vọng anh sẽ suy nghĩ lại, lễ hội Chương Vũ Đài sắp đến, là sẽ đến lễ đính hôn, nếu muốn giúp thì hãy nói với tôi!

Niên Vũ nói xong liền bước ra khỏi cửa, để mặc Kim Chí ở đó, Kim Chí mệt mỏi, anh úp mặt xuống bàn, lấy từ trong túi ra một sợi dây thắc tóc, nó màu hồng và có đính một hình trái tim.

Anh nhìn sợi dây và mỉm cười: “Báu vật của tôi, tôi ước gì em để ý đến tôi, dù chỉ một chút,…”

———-Bên ngoài———

- Niên Vũ, tôi muốn anh cùng đi với tôi được chứ?

- Sao hôm nay cô khách sao vậy Nhã Giao? Niên Vũ hỏi

Nhã Giao mỉm cười đáp lại: “không có gì, tôi muốn anh đi dạo với tôi một lát”. Niên Vũ đáp lại “được thôi” đồng ý.

Hai người cùng đi dạo, không biết nói gì hơn, Niên Vũ nhìn Nhã Giao mà thắc mắc không biết nói gì, Nhã Giao trầm mặc đi trên đường, đột nhiên cô nhìn vào một cửa tiệm váy cưới

- Cái váy này đẹp thật đấy Niên Vũ, nó không phải do tôi thiết kế nên!

*Nhã Giao là thiết kế thời trang, xem lại chương 45( giới thiệu) sẽ rõ*

- Cô sao? Khi nào cô cưới chồng thì hãy mua nó đi! Sao lại ngưỡng mộ như vậy?

Đột nhiên, Nhã Giao trầm lặng, cô ấy ngắm nhìn chiếc váy không chớp mắt bằng một đôi mắt lung linh được điểm sắc bằng hàng ngàn vì sao.

- Này Niên Vũ, tôi đã nghĩ rất nhiều về tình cảm của mình với Cảnh Vương đấy, tiếc thật đấy, tôi đã yêu anh ấy từ thời học đại học, chắc cũng 7 năm rồi chứ, nhưng bây giờ người đàn ông tôi yêu sắp lên lễ đường, anh ấy sắp trao chiếc nhẫn, anh ấy khoác cho cô ấy bộ váy cưỡi, nhưng tiếc thật, người phụ nữ ấy không phải là tôi, tôi phải làm sao đây Niên Vũ? Tôi không biết làm gì cả?

Cô ấy tâm sự với tôi cùng với hai hàng nước mắt, đây không phải lần đầu tôi gặp con gái khóc, nhưng tôi biết được rằng, đối phương ắt hẳn phải chịu nhiều đau khổ, bởi vì những giọt nước mắt ấy, chẳng có long lanh gì cả, hãy khóc đi, khóc đi Nhã Giao, để nước mắt trôi hết đi nỗi buồn của cô, đã bao lâu rồi cô không dám khóc vậy?

- Nhã Giao, cô hãy khóc đi, khóc đến khi nào cô cảm thấy thoải mái, tôi sẽ ở đây!

- Niên Vũ, Niên Vũ tôi sợ phải thấy cảnh anh ấy bước trên lễ đường khoác tay người phụ nữ khác, mặc dù tôi biết rằng dù cho anh ấy không kết hôn với Tiêu Ý chăng nữa, thì mãi mãi người con gái anh ấy khoác tay cũng không phải là tôi! Vã mãi mãi, khi tôi khoác lên chiếc váy cưới này thì người khoác tay đi cùng tôi cũng không phải là anh ấy, thật sự tôi mệt mõi lắm! Mệt lắm,…!

- Ừm, tôi biết mà Nhã Giao, đừng buồn nữa, mọi chuyện sẽ qua thôi, đừng buồn nữa,…!

Không biết khi nào tôi khóc đến mức chẳng còn nghe thấy xung quanh, những giọt nước mắt của tôi như mang theo kí ức của anh ấy, nó biến mất dần dần, nó trôi theo nước mắt ra ngoài, Thân Cảnh Vương, đây sẽ là lần cuối em khóc vì anh,…em mệt rồi, đã đến lúc em buông tay và từ bỏ!

“Em sẽ quay mặt lại và sống cuộc sống của riêng bản thân mình, cảm ơn anh, vì đã cho em cảm giác biết yêu một người là gì! Dù cho nó chỉ là mối tình đơn phương,…!”

Khu phố tấp nập người qua lại, ồn ào, náo nhiệt, vậy mà trong những con hẻm nhỏ, những toà biệt thự cao tầng, hay những bàn ăn chẳng hề có ai, vẫn có những trái tim cô đơn, đau khổ cần được sưởi ấm, không ai dám buông bỏ, cũng không ai dám tiến thêm môt bước, vì sợ sẽ mất đi quan hệ hiện tại, cô ấy, anh ấy, đã khóc rất nhiều, những giọt nước mắt của nỗi buồn và nỗi cô đơn!