Giả Trai

Chương 2: Đã lâu không gặp




Hai năm sau, tại trường Trung học số Một.

“Nộp bài tập nào!”

Cán sự môn Văn là một tên bốn mắt, mỗi lần hô hào nộp bài tập về nhà đều gào muốn tắt thở.

Cậu ta thu bài tập mà cứ như đang khiêu vũ, nhảy từ trên bục giảng xuống, dùng sách nện xuống mỗi đầu bàn cậu ta đi qua.

Khi nện đến chỗ Lý Minh Châu thì cậu ta dừng lại.

Cậu ta không dám lấy sách nện xuống bàn của Lý Minh Châu.

“Nộp bài tập hè đi.”

Lý Minh Châu lấy một chồng vở dày cộp trong cặp ra, tìm cuốn vở Ngữ Văn ném cho cán sự.

Cô lạnh lùng ngồi đó, chẳng nói chẳng rằng, nguyên một mùa hè chưa cắt tóc nên tóc đã dài quá mang tai, gò má anh tuấn đẹp đẽ, dưới chiếc áo đồng phục là cái cổ nhẵn mịn. Cô có ngoại hình chuẩn điểm mười nhưng tâm hồn thì không thú vị đến mức ấy.

Nội tâm Lý Minh Châu rất lạnh lùng, cái lạnh phát ra từ trong sâu thẳm, ảnh hưởng đến số lượng bạn bè của cô.

Trong mắt bạn bè cùng lớp, đây là một gã bảnh trai lạnh lùng.

Từ hôm khai giảng lớp Mười đến giờ cô luôn một thân một mình, chẳng kết bạn với ai, không hỏi bài, không tham gia hoạt động tập thể, chỉ biết học và học.

Ít nói, mắt yếu.

Học một năm với nhau mà bọn họ trừ việc biết cô tên Lý Minh thì không biết gì hơn.

Cán sự bốn mắt cũng không dám nói chuyện với Lý Minh Châu.

Ngày đầu tiên của học kỳ mới, sau khi học xong buổi sáng thì Lý Minh Châu ở lại phòng học thay vì đến căn tin.

Trường Trung học số Một có hai căn tin, một cái là căn tin chính thức của trường, có ba tầng. Lớp Mười và Mười Một ăn chung một chỗ, còn lớp Mười Hai thì ăn ở tầng Một.

Để đến căn tin còn lại phải đi băng qua sân bóng rổ, sau đó băng qua sân thể dục, nằm ở phía Bắc của trường. Đó là một tiệm ăn nhanh, bên trong bán mấy thứ rác rưởi như hamburger, thực đơn cũng chẳng phong phú là bao nhưng vẫn được đám học sinh, đặc biệt là mấy cặp đôi, yêu thích hơn căn tin chính.

Lý Minh Châu bình thường không đến căn tin, cũng không đến tiệm ăn nhanh này. Cô là học sinh ngoại trú, cô tự mang theo cơm trưa đi đến bãi đất trống sau lưng khán đài nhìn xuống sân thể dục gần tiệm ăn nhanh để ăn.

Đồ ăn trong trường mắc quá, cô làm gì có dư tiền mà mua.

Dù là ngày khai giảng cũng không có ngoại lệ, Lý Minh Châu mang cơm theo, đi thẳng ra sau khán đài: Dù gì cô cũng có chút sĩ diện, không muốn ăn trong lớp.

Trên đường đi đến sân thể dục thì Lý Minh Châu gặp Nhị Pháo.

Anh trai Nhị Pháo không biết làm gì mà phát tài, mua cho Nhị Pháo một suất trong ban Nghệ Thuật, nên cậu ta cũng được vào trường Trung học số Một học.

Vậy nên Lý Minh Châu đụng phải Nhị Pháo trong trường cũng không có gì lạ.

Nhị Pháo vừa thấy Lý Minh Châu liền chào hỏi.

Lý Minh Châu chỉ có mỗi người bạn này, mà Nhị Pháo lại rất nghĩa khí.

Vì thế Lý Minh Châu không bày ra vẻ mặt như người chết cho cậu ta xem, thái độ thoải mái hơn bình thường.

Lần này Nhị Pháo gặp cô không niềm nở như thường ngày mà cứ như thể gặp kẻ thù vậy.

Cậu ta vừa nhìn thấy Lý Minh Châu thì mặt trắng bệch ra, nhanh nhảu mở miệng, “Lý Minh, cậu chuyển trường đi!”

Lý Minh Châu liếc cậu ta, “Điên à?”

Nhị Pháo hoảng loạn đến nói chẳng nên lời, “Lý Minh, tôi kể cậu nghe chuyện này, tôi vốn chẳng tin đâu, để tôi kể….”

Cậu ta càng nói càng vấp váp, “Cậu có nhớ năm đó cậu tốt nghiệp cấp Hai, tôi giúp cậu trộm thẻ sinh viên của đại học Thanh Hoa rồi cậu đóng giả sinh viên đi làm gia sư không?”

Lý Minh Châu thấy cậu ta nhắc lại chuyện đó thì sắc mặt không tốt lắm.

Lúc cô tốt nghiệp cấp Hai hình như bị hỏng não mới làm chuyện đó, khổ nỗi tài ăn nói của cô quá cao siêu, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, cứ thế lừa được một bà cụ.

Lý Minh Châu vì vậy mà quen biết cháu trai của bà ấy tên là Lục Dao.

Một thằng nhóc coi trời bằng vung, kiêu ngạo vô cùng.

Ngày đầu tiên Lý Minh Châu đi dạy đã kết thù với Lục Dao, thế nhưng tiền lương gia sư một giờ bà cụ ấy trả cho Lý Minh Châu thì thật đáng suy nghĩ.

Lý Minh Châu bị tiền tài che mắt, kiên trì phụ đạo cho cháu trai bà ấy.

Lục Dao phải nói là dốt đặc cán mai, Lý Minh Châu chưa gặp ai có thành tích bết bát đến thế. Nhưng Lục Dao chẳng để tâm gì đến chuyện ấy, suốt ngày trốn học đi chơi điện tử, ngày nào về nhà cũng sứt đầu mẻ trán.

Hễ cậu ta về đến nhà sẽ gặp phải Lý Minh Châu mặt lạnh đứng ở cửa, hỏi cậu ta làm bài tập chưa.

Cậu ta có cứt ấy mà làm!

Lục Dao thấy cô là thấy mắc mệt, mệt Lý Minh Châu suốt ngày ra vẻ học sinh giỏi.

Lục Dao chẳng những tính tình chẳng ra sao mà cái nết cũng xấu, ngày nào cũng mặt sưng mày sỉa như thể Lý Minh Châu nợ cậu ta một tỷ. Song cái khuôn mặt đó lại đào hoa vô kể, tuần nào cậu ta cũng đổi một cô bạn gái mới, chưa bao giờ mang một cô về nhà hai lần, Lý Minh Châu gặp sơ sơ cũng phải bốn năm cô.

Học sinh cấp Hai quen bạn gái toàn là sĩ diện hão chứ có nên cơm nên cháo gì, cùng lắm là hẹn nhau cùng đi học về, đi ăn kem với nhau, ngây thơ vô đối.

Hơn nữa một đại ca như Lục Dao sao có thể thiếu vài bóng hồng ở bên chứ.

Gia đình Lục Dao rất có điều kiện, cha làm quan to, mẹ là nghệ sĩ nổi tiếng. Cậu ta xài chính là thẻ vàng, ăn chính là rượu vang đỏ bò bít tết, đi giày hàng hiệu mấy ngàn một đôi, ra vào quán karaoke sang chảnh nhất thành phố H, vẫy tay một cái là một đám người chạy tới xách giày cho cậu ta.

Thế mà Lục Dao chẳng có chút bản lĩnh gì, suốt ngày chỉ biết so đo với Lý Minh Châu.

Mấy cậu nhóc cấp Hai, chuyện hứng thú nhất mỗi ngày là muốn đối đầu với giáo viên để tăng địa vị của mình trong lòng bạn bè đồng trang lứa.

Tuy Lý Minh Châu chỉ là thầy dạy kèm, nhưng vẫn là thầy.

Lục Dao thích làm khó cô, bắt nạt cô. Vì thế ngày nào Lý Minh Châu cũng phải đấu tranh tâm lý giữa việc cầm dao chém chết Lục Dao và khom lưng trước tiền tài. Mãi tới khi hết hè, cô liền cầm tiền chào vĩnh biệt Lục Dao.

Lý Minh Châu là người thù dai. Lục Dao làm khó cô mấy lần cô đều ghi lòng tạc dạ, thề phải báo thù.

Thế nên lúc rời đi, cô đã làm một chuyện kinh thiên động địa, khiến Lục Dao mất hết thể diện trước đám bạn bè của cậu ta.

Cô nhớ lại dáng vẻ khi đó của Lục Dao, có vẻ như muốn nhảy dựng lên cầm dao chém cô vạn nhát mới hả giận.

Lục Dao sĩ diện như vậy, chuyện này đủ ám ảnh cậu ta nhiều năm, trở thành vết nhơ không thể xóa nhòa thời cấp Hai của cậu ta..

Lý Minh Châu lưu loát cho hết số điện thoại, QQ, Wechat của cậu ta vào danh sách đen, xem như chưa từng gặp Lục Dao trên cõi đời này.

Nếu giờ Nhị Pháo không nhắc lại chuyện này thì cô đã quên khuấy hè năm đó đã đấu trí đấu dũng với Lục Dao ra sao.

“Nhắc lại chuyện đó làm gì?” Lý Minh Châu cầm hộp cơm, vừa đi về phía trước vừa nói chuyện với Nhị Pháo.

Nhị Pháo đổ mồ hôi lạnh, “Vì có liên quan tới chuyện đó!”

Lý Minh Châu nói, “À, tôi quên mất chuyện đó rồi, sao vậy? Chuyện tôi giả mạo sinh viên bị anh cậu phát hiện à?”

“Vấn đề không phải anh tôi có biết hay không.” Nhị Pháo vội vàng đi lên phía trước cô, “Lý Minh, cậu xem danh sách học sinh lớp Mười năm nay chưa?”

Lý Minh Châu thản nhiên lách qua cậu ta đi tiếp, không hề biết mình sắp gặp họa đến nơi.

“Tôi cần gì phải biết mấy cái đó, tôi có phải Hiệu trưởng đâu.”

Ngụ ý: Liên quan quái gì tới tôi.

Đôi khi Lý Minh Châu tỉnh rụi vậy đó.

Nhưng giờ có vẻ hơi tỉnh quá, Nhị Pháo vội nói với cô, “Học sinh kia của cậu, Lục Dao đó, có tên trong danh sách học sinh mới nhập học! Ban Nghệ Thuật, lúc tôi chỉnh sửa danh sách giùm lão Viên đã nhìn thấy!”

Lão Viên là chủ nhiệm lớp Mười Một ban Nghệ Thuật, còn kiêm luôn giáo viên Mỹ thuật lớp Mười.

“Chậc, có gì đâu, trên đời này có rất nhiều người trùng họ trùng tên với nhau.” Lý Minh Châu chỉ kinh ngạc trong nháy mắt rồi đáp.

Nhị Pháo nói, “Đệt, Lý Minh, giấy báo trúng tuyển của học sinh mới đều có dán ảnh! Trên đời có người trùng tên trùng họ mà mặt mày còn giống nhau y như đúc à? Cậu phải tin tôi chứ!”

Nhị Pháo đang cãi cọ với cô thì Lý Minh Châu đột nhiên dừng lại.

Hai hàng cây dọc con đường xi măng đến tiệm ăn nhanh bị gió thổi xào xạc.

Ở khán đài trước sân thể dục có một lũ học sinh cá biệt đang tụ tập. Chúng mặc đồng phục chẳng chút chỉnh tề, cầm đầu bọn chúng là một nam sinh đẹp trai, lạ mặt, tám chín mươi phần trăm là học sinh lớp Mười mới vào. Trong miệng cậu ta ngậm một điếu thuốc, kiêu ngạo ngẩng đầu dưới nắng, bên cạnh là một nữ sinh eo thon chân dài, người mềm như không có xương dựa vào cánh tay cậu ta.

Đám người đó có bốn năm đứa, vừa nói vừa cười, ném bảy tám tàn thuốc xuống đất.

Lý Minh Châu đứng yên, ánh nắng phản chiếu sự lạnh lùng trên khuôn mặt đang tái nhợt đi của cô. Trong đám học sinh đang đứng trên khán đài có một tên nhảy xuống, chặn đường Lý Minh Châu.

“Đàn anh, chúng ta có vẻ rất có duyên với nhau, đi lên đó tâm sự không?”

Giọng điệu vô lại, không có ý tốt.

Lý Minh Châu bình tĩnh đáp, “Không có gì để nói.”

Tên đó quay đầu lại nhìn lên trên. Tên ma mới đẹp trai đang được nữ sinh kéo tay, buộc đồng phục ngang hông, vứt đầu thuốc lá đang ngậm đi, khoan thai đi xuống.

Trán Lý Minh Châu đổ mồ hôi lạnh, càng nhìn càng thấy nam sinh đang đi xuống trông quen quen, mãi đến khi người này ung dung đứng trước mặt cô thì cô mới nhận ra.

Cái tên chặn đường cô mở miệng, “Mày không thích nói cũng không sao, anh Lục có chuyện muốn nói với mày.”

Lý Minh Châu cảm giác như sét đánh ngang tai, tuy ngoài mặt vẫn ra vẻ thờ ơ, nhưng trong đầu thì nghĩ: Nói cái mả mẹ ấy!

Lục Dao đã đứng trước mặt cô, đầy hứng thú nhìn cô.

Lý Minh Châu đối mặt với cậu ta, hai người cẩn thận quan sát đối phương, muốn xem đối phương định làm gì.

Nhị Pháo kinh hãi, “Lục, Lục, Lục Lục …. Lục Dao!”

Lục Dao dường như đã ôm cây đợi thỏ ở đây rất lâu, vừa mở miệng đã lộ cả răng nanh ra, cười xấu xa nói: “Thầy Lý, đã lâu không gặp, sao tốt nghiệp đại học Thanh Hoa mà lại tới đây dạy học vậy?”

Đầu lưỡi cậu ta đè trong khoang miệng nhấn mạnh từng chữ, “Thầy khó tìm lắm đó thầy biết không?”

Ánh mắt Lý Minh Châu đầy phức tạp, lập tức…. co cẳng chạy!

Vở kịch nhỏ:

Lục Dao: Nhưng mẹ nó, tôi tìm thấy cậu rồi!

Lý Minh Châu: Có thù báo thù……. Có oán báo oán……