Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng

Chương 46: Trời mưa




Bầu trời u ám, thỉnh thoảng có gió giật ầm ầm. Không bao lâu sau trời bắt đầu mưa to.

Không ít học sinh bị mắc kẹt trước dãy nhà dạy học, lo lắng nhìn trời đang tối dần.

Rất nhanh đã có phụ huynh cầm dù đến đón bọn họ.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Khi Ôn Noãn xuống lầu thì học sinh trú mưa dưới mái hiên đã về gần hết.

Cô nhìn thấy Giang Trác lười biếng dựa vào cây cột bên canh, thân hình mảnh mai, hai tay đút vào túi nhìn lên bầu trời, đôi mắt màu hổ phách vô cùng bình tĩnh.

Tiếng mưa ào ào bên tai.

Ôn Noãn đi ngang qua cậu thuận miệng hỏi: “Chờ mưa tạnh à?”

“Chờ cậu.” Một giọng nói đều đều vang lên.

Cô bỗng nhiên dừng bước, không hiểu nhìn cậu: "Nhưng tôi cũng không mang ô mà!"

Buổi trưa rõ ràng còn nắng chang chang, ai biết được tự dưng bây giờ lại mưa.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Chờ tôi làm gì?”

Giang Trác suy nghĩ một chút mới nói: “Chúng ta cùng nhau đợi mưa tạnh hoặc là cùng nhau đội mưa về."

Nói tóm lại là chỉ muốn cùng nhau chờ.

Ôn Noãn nhìn trời mưa tầm tã thế này chắc là còn lâu mới tạnh.

“Vậy thì… cùng nhau xông ra đi?”

Giang Trác đi tới chỗ cô, cởi áo khoác đồng phục học sinh ra khoác lên người hai người.

Cơ thể mảnh khảnh gầy yếu của Ôn Noãn được cậu toàn bộ che chở trong lòng. Trời mưa lạnh cô cũng không có cảm giác gì, ngoài thân nhiệt nóng bỏng đang quấn lấy cô như lò sưởi.

Hai người chạy như điên trong cơn mưa nặng hạt, đồng phục cũng ướt nhẹp gần như không còn che được chỗ nào nữa.

Nhưng Giang Trác vẫn giơ cao đồng phục lên, còn Ôn Noãn thì rất tự nhiên nép vào vòng tay cậu. Trong lòng hai người đều hiểu rõ nhưng không một ai nói ra, cũng không rời xa nhau.

Trái tim Ôn Noãn đập thình thịch liên hồi.

Trong quá khứ tỉnh tỉnh mê mê cô không rõ thích là cảm giác thế nào, nhưng bây giờ cô lại cực kỳ rõ ràng. Cô muốn ở gần cậu, muốn tham lam hít thở mùi hương của cậu, muốn lấy nhiệt độ trên người cậu.

Năm giác quan của cô đều bị cậu triệt để chiếm lấy dường như cả thế giới đều bị cậu bao vây, không còn lối thoát.

Mà cô lại đắm chìm trong đó, không thể tự kiềm chế rơi vào tay giặc.

Trong cơn mưa lớn, cả hai chạy như điên, rồi không nói tiếng nào cùng dừng bước.

Giang Trác trực tiếp đội áo đồng phục lên đầu giống như một cái "lều" cách ly hai người với thế giới bên ngoài.

Ôn Noãn ngẩng đầu lên, trong ánh sáng dịu nhẹ, đôi mắt đen nhánh của thiếu niên nhìn chằm chằm vào cô, hầu kết rõ ràng đã trượt lên trượt xuống mấy lần.

Cậu bám vào người cô, đưa mặt gần sát lại. Gò má hai người chạm vào nhau, giống như đang hôn môi mà dường như lại không giống.

Trong khoảnh khắc da thịt tiếp xúc đó, hai tai Ôn Noãn đỏ bừng, toàn thân mềm mại vô lực.

Trước đây dù đứng trên đỉnh vách núi chiến đấu ác liệt với người ta, cô cũng chưa từng tay chân mềm nhũn như lúc này. Vậy mà bây giờ cô lại có chút sợ hãi.

"Giang Trác…”

"Suỵt."

Khóe miệng cậu nhàn nhạt nhếch lên: “Trừ phi cậu muốn ở chỗ này chính thức công khai với tôi, nếu không thì câm miệng.” 

Tiếng mưa rơi lộp bộp trên áo đồng phục, xung quanh có không ít học sinh đi ngang qua bàn tán.

Tất nhiên, hai người đứng gần nhau như vậy cực kỳ giống như một cặp đôi trốn trong áo đồng phục hôn nhau thắm thiết, đã thu hút sự chú ý của rất nhiều ánh mắt học sinh xung quanh.

“Đừng nói chuyện.”

Cậu nhẹ nhàng dán vào tai cô, từng tia nhiệt nóng chạm vào vành tai mẫn cảm của Ôn Noãn khiến cô giật mình.

Cô có một chút sợ hãi, nhưng đồng thời không khỏi có chút mong chờ một điều gì đó có thể xảy ra tiếp theo.

Nhưng Giang Trác chỉ dán mặt lên mặt cô dụi một chút, cũng không có hành động gì quá đáng.

"Mặt cậu nóng vậy." Cậu bình luận.

Ôn Noãn: "..."

Nói nhảm, cậu không thấy cậu đang làm cái gì à?!

“Vậy cậu chờ tôi là để đo nhiệt độ cho tôi sao?” Ôn Noãn hỏi cậu.

Giang Trác cười cười: “Không chỉ là đo nhiệt độ, ông đây còn muốn làm nhiều chuyện với cậu hơn, nhưng mà điều kiện tiên quyết là… cậu cam tâm tình nguyện.”

Ôn Noãn mím chặt môi, không nói lời nào.

Vì vậy cậu ngập ngừng vươn tay, đưa ra phía sau lưng Ôn Noãn rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Thân thể Ôn Noãn gần như mềm nhũn, hai tay siết chặt thành nắm đấm, yếu ớt uy hiếp: "Tôi... tôi muốn đánh cậu."

"Tôi đếm đến ba, nếu cậu không động thủ thì tôi sẽ coi như là cậu đồng ý." Một giọng nam từ tính trầm thấp thì thầm bên tai cô: "Một, hai..."

Một giây tiếp theo, cậu hôn lên vành tai cô.

Đầu óc Ôn Noãn ngưng trệ, nắm tay siết chặt, toàn thân run rẩy.

Không động thủ tức là ngầm cho phép.

Giang Trác lại hôn lên má cô, lên mắt và sống mũi cô.

Khi hôn cô, Giang Trác mở mắt ra, nhìn hàng mi của cô khẽ run, cậu lại nghiêm túc hôn lên hàng lông mi ấy.

Lúc này Ôn Noãn như mất đi sinh mạng, đôi môi mím chặt cuối cùng cũng hơi buông lỏng, chờ đợi vận mệnh cuối cùng.

Giang Trác không chạm vào môi cô, từ nhỏ đến lớn cậu đã quen để dành những thức ăn ngon nhất cuối cùng.

Một tay cậu ôm eo cô, tay còn lại nâng cằm cô lên, xoa vành tai và tóc mai Ôn Noãn thật lâu.

Mưa tầm tã như trút nước làm ướt hoàn toàn bộ đồng phục, cả hai người đều ướt sũng, những hạt mưa nhỏ xuống tóc.

Ôn Noãn không bao giờ ngờ rằng lần đầu tiên cô suýt chút nữa đã trao nụ hôn đầu của mình lại dưới một cơn mưa to tầm tã như vậy, hơn nữa còn trong trạng thái chật vật hơn bao giờ hết.

Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ dạng ướt sũng của mình trong mắt cậu.

Sau khi thân mật là khoảng thời gian tương đối trầm mặc khó xử.

Giang Trác suy nghĩ một chút liền quyết định cứ thế ôm lấy cô để giảm bớt sự ngượng ngùng.

Ôn Noãn tùy ý để cậu ôm, khuôn mặt đỏ bừng vùi vào trong áo của cậu.

Lúc này, giọng nói của Phương Triết Hàn vang lên: "Mày xem cặp đôi đó kìa, dám lấy đồng phục che để làm mấy chuyện ấy ấy, cũng lớn gan lắm!"

Đầu máy bay: "F/u/ck, kí.ch thích quá đê!"

Phương Triết Hàn: "Mau chụp lại rồi up lên diễn đàn trường đi! Diễn đàn trường vạn năng lúc nào cũng có thể tìm ra manh mối."

Đầu máy bay: "Wow, mày có bao nhiêu thù hận với bọn họ vậy hả?"

Phương Triết Hàn: "Mày chưa từng nghe qua câu "Càng show ân ái càng chết sớm" hả?"

Ngay sau đó là tiếng nghiến răng ken két.

Ôn Noãn: "..."

Buổi tối diễn đàn trường mở ra một trận bóc mẽ, các bạn học FA hóa thân thành những quả chanh [2], bắt đầu đào bới xem cp lấy đồng phục che mà hôn nhau mãnh liệt trước cổng trường rốt cuộc là ai.

[2] quả chanh: ghen tị, đôi khi còn dùng để bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với người khác.

Với cái chiều cao này, thân hình này, quần áo, giày dép thế này, còn có dây thun buộc tóc của nữ trên tay nhân vật chính thì chỉ mấy tiếng sau hai diễn viên chính của "kích tình online" dưới trời mưa tầm tã đã được xác định.

Cùng lúc với danh tính hai người được xác định thì mấy quả chanh bắt đầu copy paste phần lớn các giá trị cốt lõi của chế độ chủ nghĩa xã hội, ghim bài viết!

Bảo vệ cp Giang Hàn tốt nhất thế giới!

Ngày hôm sau, Giang Trác đạp chuông vào học bước vô lớp. Vừa vào lớp đã không nói lời nào liền đặt cặp sách xuống bắt đầu ngủ.

Ủy viên học tập đến giục Giang Trác nộp bài tập thì cậu chỉ nói rằng mình chưa làm, sau đó gục xuống bàn ngủ tiếp.

Ôn Noãn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời trong lòng lại như đang treo một tảng đá lớn vì sợ cậu tỉnh lại hai người sẽ ngượng ngùng.

Cơn mưa lớn ngày hôm qua kéo dài đến nửa đêm, như cuốn trôi mọi dấu vết.

Ôn Noãn như vừa thức dậy sau một cơn say, trong thoáng chốc cho là mình đã có một giấc mộng xuân đẹp. Cô hồi tưởng lại, hai bên tai liền đỏ ửng.

Căn bản là cô không dám nhớ đến, mỗi một hình ảnh giống như con rắn chui vào đầu cô.

Giang Trác lại rất ung dung, trực tiếp ngủ ngon ai kêu cũng không phản ứng.

Diệp Thanh đi tới đi lui qua cậu mấy lần, ý vị thâm trường nói: “Giang Trác, tối hôm qua cậu đi làm chuyện xấu gì hả, sao giống như bị vắt sạch thân thể vậy?”

Ôn Noãn khiếp sợ nhìn cậu ta.

“Nhìn cái gì?” Diệp Thanh cong môi: “Đều là đàn ông, đừng giả bộ trong trắng.”

Ôn Noãn: …

Cô không hiểu, cũng không muốn hiểu!

Trên hành lang, Phương Triết Hàn ôm điện thoại di động hét lớn: "Không phải bài tao đăng hồi tối hôm qua đào bới cẩu nam nữ rất náo nhiệt hay sao? Sao không có ai trả lời hết vậy?"

Diệp Thanh thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn bức ảnh, ý vị thâm trường nói: “Làm sao mày biết đó là cẩu nam nữ? Cũng có thể là cẩu nam nam thì sao?"

Phương Triết Hàn nói: "Đồ ngu! Mày nhìn đi cái chiều cao này... Con nhỏ này còn phải kiễng chân thì sao có thể là cẩu nam nam được?"

Diệp Thanh vỗ vai Phương Triết Hàn cười nói: "Bạn thân à tao khuyên mày đừng có bới nữa!"

"Vì sao?"

Ánh mắt Diệp Thanh lướt qua hai người ở bàn đầu: "Biết nhiều thì mất mạng như chơi đấy!"

Phương Triết Hàn cũng không phải là tên ngốc, nhìn theo ánh mắt đùa giỡn của Diệp Thanh, nhìn thấy sợi dây thun đen trên khuỷu tay Ôn Noãn liền nhìn lại bức ảnh chụp bàn tay cô gái nắm chặt góc áo của bạn trai, trên tay cũng đeo một sợi dây thun đen y hệt.

Phương Triết Hàn trợn mắt. Mẹ nó! Cậu ta đúng là ngu mà!

Cậu ta chưa bao giờ tin rằng "anh Hàn" của mình sẽ công khai xu hướng tính dục, nhưng mà bây giờ thực sự là... chính thức công khai rồi!

Giang Trác ngủ cho đến tận lúc chuông tan học vang lên, học sinh lần lượt ra khỏi lớp mới tỉnh dậy.

Ôn Noãn thu dọn cặp sách, đứng dậy định đi, lại liếc nhìn cậu. Giang Trác vẫn gục xuống bàn như người chết.

Cô cau mày đẩy cậu một cái: "Này, tan học rồi.”

Giang Trác nói: “Ừ, tạm biệt.”

Ôn Noãn cảm thấy có gì đó không đúng lắm liền đưa tay sờ trán cậu, nhiệt độ nóng đến phỏng tay khiến cô sợ rụt tay lại.

Sốt rồi!

Thảo nào cái tên này ngủ như chết ở đây cả buổi sáng.

“Dậy đi, tôi đưa cậu đến bệnh viện trường.” Ôn Noãn bất chấp mọi thứ vội vàng kéo cậu đứng dậy.

Giang Trác mơ mơ màng màng mở mắt, liếc mắt nhìn cô nói: "Không đi!"

"Đừng tùy hứng nữa!"

"Không nhúc nhích nổi..." Cậu uể oải dựa vào cái bàn phía sau, yếu ớt nói: "Chân không có sức nữa..."

Ôn Noãn tức giận kéo khuỷu tay cậu: "Đừng có ăn vạ nữa, không lẽ còn muốn tôi cõng cậu hay sao?"

Giang Trác: "Không muốn cõng..."

“Vậy cậu mau đứng dậy đi.”

“Muốn cậu bế.”