Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng

Chương 38: Tín vật




Sau khi dạo hội chợ xong, hai người đi về nhà. Trên đường về cả hai không nói câu nào, bầu không khí xung quanh hai người rất kỳ quái.

Ôn Noãn là người phá vỡ sự im lặng trước, cô nói với Giang Trác: “Anh Giang Trác, cậu đã tính đến chuyện tương lai chưa?”

"Chuyện tương lai gì?”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Thì tương lai cậu muốn làm gì?”

Giang Trác lấy chân đá viên sỏi trên đường.

Cậu đã quen cúi đầu nhìn mặt đất khi đi đường rồi, ít khi nào ngước lên nhìn các vì sao.

Tương lai còn quá xa, cậu cũng không biết mình có thể làm được gì. Nếu như năm đó cậu không được chú Diệp Lan đón về thì có lẽ cả đời của cậu sẽ phải uổng phí.

Trước đây cậu còn nói mấy lời tốt đẹp như cậu sẽ là một người nổi bật giữa những người khác nhưng thật ra căn bản chính cậu cũng không tìm được lối đi cho mình. Nếu nói đến ước mơ thật sự của cậu thì có lẽ là...

"Có lẽ là một cảnh sát." Cậu thản nhiên nói: "Nếu như tôi có thể thi đậu."

"Dĩ nhiên là có thể đậu rồi! Xạ kích của cậu chuẩn như thế, nếu đánh người xấu là hợp nhất!"

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

"Bình thường cảnh sát cũng không được tùy tiện nổ súng." Giang Trác vỗ gáy của cô.

Vốn dĩ Ôn Noãn có thể tránh nhưng mà cô cứ đứng im không thèm trốn. Tuy rằng động tác của cậu có chút thô bạo nhưng chẳng khác gì đang sờ đầu cô, hừ!

“Nhưng tại sao cậu lại muốn trở thành cảnh sát?” Cô hỏi.

Giang Trác nghĩ đến người phụ nữ hận cậu đến tận xương tủy kia, không nói gì nữa.

Ôn Noãn thấy cậu không trả lời cũng không hỏi thêm. Cô tìm trong cổ áo một chút rồi lấy ra một cái ngọc bội bằng cẩm thạch màu trắng, cởi ra đưa cho Giang Trác: “Đây, tặng cậu."

Giang Trác cầm lấy miếng ngọc bội. Hình dáng nó giống như đang được một con rồng ôm lấy, tay nghề tinh xảo, màu sắc nhẹ nhàng.

Ôn Noãn giải thích: "Có một năm tôi xuống núi chung với sư phụ, ông ấy đã mua nó ở một gánh hàng rong, cũng không đáng bao tiền. Dù sao thì cậu cũng đã tặng tôi con búp bê Na Tra này, nên xem như chúng ta huề nhau.

Giang Trác không có nghiên cứu nhiều về ngọc bội nên không nhìn ra được đây có phải là ngọc thật hay không. Mong là nó không nên quá đắt, nhưng mà sợi dây đỏ buộc ngọc bội có nút thắt tinh xảo khiến cậu cảm thấy thích thú.

“Cảm ơn.”

“Cậu mau đeo vào đi.” Ôn Noãn mong đợi thúc giục: “Đeo vào đi mà.”

Giang Trác đeo sợi dây đỏ vào cổ.

Ôn Noãn thưởng thức nhìn khối ngọc bội trên cần cổ thon dài của cậu càng làm lộ ra làn da trắng nõn nà.

Người đàn ông cô thích đúng là đẹp trai quá mà!

Đương nhiên Giang Trác không thể đeo một khối ngọc bội lớn như vậy ở bên ngoài được cho nên cậu liền nhét nó vào trong cổ áo để lúc nào cũng đeo bên người.

Miếng ngọc bội vẫn còn nhiễm nhiệt độ cơ thể của cô, quả thật là noãn ngọc, trên đó vẫn còn mang theo một mùi thơm.

"Cậu có chắc cái này là sư phụ cậu mua ở gánh hàng rong không?" 

Ôn Noãn giải thích: "Cậu yên tâm đi, nó thật sự không đáng bao nhiêu tiền đâu. Sư phụ của tôi rất nghèo. Ngay cả tiền Huabei [1] hàng tháng mà còn không trả nổi nữa là. Nghe nói là gần đây ông ấy đang muốn tăng học phí!”

[1] Huabei: Huabei (Ant Credit Pay) là một loại sản phẩm thẻ tín dụng ảo tạo điều kiện thanh toán tín dụng

Giang Trác cười nhạt một tiếng: "Thật sao?"

...

Sau khi về nhà, Ôn Noãn nằm trên ghế sô pha, trong đầu đều là nụ cười xinh đẹp của cậu liền bật cười khúc khích.

Văn Trạm và Lục Tư Yến nhìn cô như có bệnh tâm thần.

“Thế nào rồi? Tối nay được ăn thịt chưa?” 

Ôn Noãn khinh bỉ nhìn Lục Tư Yến: “Sư huynh sao anh có thể hạ lưu như vậy chứ!”

"Em xem em đang cười thành cái dạng đức hạnh gì rồi hả? Chẳng khác nữ đại vương sơn trại chút nào!"

"A, anh thật là phiền phức!" Ôn Noãn đẩy Lục Tư Yến ra, lấy con búp bê Na Tra trong túi ra: "Nói tóm gọn lại là đã trao đổi tín vật đính ước rồi."

Lục Tư Yến cầm con búp bê lên quan sát: "Cậu ta tặng cho em?"

"Ừ!”

“Thật đáng yêu, vậy em đưa cái gì cho cậu ta?

"Em đưa cho cậu ấy miếng ngọc bội mà sư phụ đưa cho em.”

Ôn Noãn vừa dứt lời thì đại sư huynh Văn Trạm đang nhàn rỗi ngồi uống sữa trên ghế sô pha, suýt chút nữa là bị sặc sữa!

… 

Lúc Giang Trác đi lên lầu thì tình cờ thấy Diệp Lan đang bưng mẹt thuốc Đông y xuống lầu phơi nắng, Giang Trác lễ phép gọi: “Chú Diệp.” 

Diệp Lan đi ngang qua cậu, mũi ông khẽ nhúc nhích, ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc, ông liền gọi Giang Trác: “Chờ đã.”

Giang Trác mù mịt không hiểu chuyện gì quay đầu lại. Không ngờ khi cậu vừa quay đầu lại thì Diệp Lan đã vươn tay móc sợi dây màu đỏ trên cổ cậu kéo khối ngọc bội ra.

Khi nhìn thấy khối ngọc bội hình con rồng, vẻ mặt ông hơi thay đổi: “Con bé đó đưa cho cháu sao?”

"Vâng.” Cậu nhàn nhạt đáp.

Diệp Lan im lặng hồi lâu, biểu tình hơi đổi hỏi: “Cháu định kết hôn với con bé?"

Giang Trác: …

"Tạm, tạm thời cháu không có ý ​​này.”

Chút nữa là sặc nước miếng chết rồi!

"Không có ý này mà cháu còn đi nhận loạn đồ của người khác."

Giang Trác cười cười: “Lấy đồ của cô ấy thì cháu phải cưới cô ấy, chuyện này ở đâu ra vậy!"

"Cháu thì biết cái rắm.” Diệp Lan vốn luôn là một quý ông cũng không nhịn được nữa mà thô bạo chửi một câu.

"Miếng ngọc bội này có thể xua được tất cả tà khí trên đời, trấn an tinh thần, bây giờ cháu như thế nào thì năm mươi năm sau cháu vẫn như vậy. Đây là bảo bối giấu dưới đáy hòm của sư phụ Tạ Tu của con bé, nói là đồ cưới cho đồ đệ cưng của ông ta."

Giang Trác có chút bối rối: “Cái gì cơ?"

"Từ nhỏ sức khỏe cháu đã không tốt, nếu cháu đeo khối ngọc bội này trên người thì lại rất có ích." Diệp Lan nhét ngọc bội vào trong cổ áo, vỗ cậu một cái rồi nhẹ nói: "Đừng để cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy nó."

Đầu óc Giang Trác trống rỗng vài giây, trong đầu toàn là mấy chữ "của hồi môn".

Ngày đầu tiên đi học lại, Ôn Noãn mặc đồ nam giả thành "Ôn Hàn" tới trường học, tất nhiên gây náo loạn không ít.

Cô mặc một bộ đồng phục giản dị kiểu đại học, đi dọc theo con đường rợp bóng cây của trường. Tóc mái của cô dường như đã dài ra một chút rủ xuống lông mày. Trong ánh nắng mùa đông, nét mặt thanh tú của cô thêm vài phần tươi sáng.

Suốt một kỳ nghỉ đông không gặp thì giá trị nhan sắc của "Ôn Hàn" lại tăng lên không ít, cả người mang mười phần hơi thở thanh xuân đầy sức sống.

Dưới sự chú ý của một đám nữ sinh, Ôn Noãn đã đi tới lớp mình. Cô nặng nề đặt cặp sách lên bàn, lấy bút ra, bắt đầu điên cuồng làm bài tập.

Mặc dù hai vị sư huynh đã giúp cô viết không ít, nhưng vẫn chưa viết xong, lúc này cô cảm thấy cực kỳ bất lực, bây giờ có thể tranh thủ được bao nhiêu thì tranh thủ, lát nữa bị ăn mắng ít được chút nào thì đỡ khổ chút ấy.

Học sinh đều đã lần lượt đến lớp, ai cũng ngầm hiểu, đứa nào chưa làm xong bài tập đều đến sớm, nằm gục trên bàn hì hục chép bài của người khác.

Ôn Noãn lục trong ngăn bàn của Giang Trác, vốn là cô cũng không có nhiều hy vọng nhưng không ngờ cô lại lục được bài tập của kỳ nghỉ đông.

Hóa ra anh chàng này đến sớm!

Chỉ là bây giờ không biết đã chạy đi đâu ngủ rồi.

Ôn Noãn tiện tay mở cuốn sổ tổng hợp các dạng bài tập của cậu ra, trong sách dày đặc các bước giải đề.

Đều nói là chữ giống người, nét chữ của Giang Trác trong cái ngạo nghễ còn mang một chút lười biếng, từng chữ đều giống như viết lúc đang ngủ gà ngủ gật.

Mặc dù lười biếng nhưng mỗi đề đập vào mắt Ôn Noãn đều chính xác.

Ôn Noãn cúi người nhìn hành lang ngoài cửa sổ, xác định Giang Trác vẫn chưa về, đang muốn lấy chép vào bài mình thì Diệp Thanh ngồi phía sau sau kéo cái giọng điệu lười biếng nói: "Này này làm gì vậy hả! Không hỏi mà tự lấy là ăn trộm, trộm sách là trộm, trộm đáp án cũng là trộm!"

Ôn Noãn quay đầu lại nhìn cậu ta, cây ngay không sợ chết đứng nói: "Chuyện học hành thì làm sao có thể tính là ăn trộm chứ!"

Mới sáng sớm mà kỹ năng châm biếm của Diệp Thanh đã hoàn toàn kích hoạt: "Sợ là cậu muốn bị đánh gãy chân giống Khổng Ất Kỷ [2] rồi!"

[2] Khổng Ất Kỷ: là tên một truyện ngắn của nhà văn Lỗ Tấn, cũng là tên nhân vật chính của truyện. Tác phẩm nói về một người đàn ông tên Khổng Ất Kỷ rất đam mê đọc sách. Ông là khách quen của một quán rượu ở Lỗ trấn, khi ông tới uống rượu ở đây thì trên người toàn vết thương và mọi người đều nói là ông bị đánh do ăn cắp sách. Tuy nhiên ông vẫn luôn không thừa nhận chuyện đó và luôn bịa ra một lý do để thoát hai chữ "ăn cắp". Cho đến một ngày ông bị đánh gãy hai chân vì tội ăn cắp sách đến quán rượu. Ông phải lết bằng tay rất thê thảm, nhưng vẫn giữ kiểu cách như xưa: vẫn tỏ ra khó chịu khi người ta nói mình ăn cắp sách. Uống xong bát rượu, ông lết đi ngay, để lại sau lưng là những tiếng cười. Kể từ sau lần đó không còn thấy Khổng Ất Kỷ nữa.

Ôn Noãn để quyển sách giáo khoa xuống, khinh thường nói: "Lúc trước chép bài tôi sao không thấy cậu chính trực như vậy nhỉ."

Diệp Thanh vẽ một bức tranh Ôn Noãn ăn trộm bài tập về nhà trên một cuốn sách tiếng Anh, giả vờ ngớ ngẩn nói: “Có chuyện này nữa à? Không phải chứ!"

Ôn Noãn buồn bã trả lại sách giáo khoa của Giang Trác lại ngăn bàn cậu, trừng mắt nhìn Diệp Thanh: “Đừng tùy tiện vẽ tôi, tin tôi kiện cậu xâm phạm quyền chân dung không hả!”

Diệp Thanh nhàn nhạt nói: “Tôi không vẽ cậu nữa, chúng ta đi xem Trác ca.”

Ôn Noãn bĩu môi: “Đợi lát nữa tôi với Giang Trác phải đổi vị trí ngồi rồi. Chúng ta phải tạm biệt nhau từ đây thôi."

Cuối học kỳ trước, giáo viên chủ nhiệm lớp của cô Trương Chí Minh định thay đổi vị trí chỗ ngồi, nhưng chưa kịp đổi thì đã nghỉ đông."

Tâm tư của Giang Trác đối với "Ôn Hàn" rất rõ ràng, cho nên ngồi chung một bàn không phải là chuyện tốt.

"Trác ca của cậu đâu?"

Diệp Thanh thờ ơ nói: "Có lẽ là đi tiễn em gái cậu."

Ôn Noãn dừng bút: "Tiễn ai?"

"Em gái cậu chứ ai! Không phải sáng nay cậu ta sẽ lên xe lửa rời khỏi Bắc Thành sao?"

"Không phải chứ..." Ngày hôm qua Giang Trác hỏi cô lúc nào đi, cô chỉ thuận miệng nói, không ngờ Giang Trác thật sự sẽ chạy đến ga xe lửa!

Nhắc đến Ôn Noãn, Diệp Thanh liền tá hỏa oán giận: “Thật sự là em gái ruột của cậu sao?”

"Tại sao lại không phải ruột thịt?"

"Cậu ta đúng là một loli bạo lực mà." Đến giờ trong lòng Diệp Thanh vẫn còn cảm thấy sợ hãi nói: “Tôi đã lớn như vậy rồi nhưng chưa bao giờ gặp ai có thể đánh được như cậu ta. Thật là đáng sợ!”

Ôn Noãn mỉm cười: “Vậy là đúng rồi, em gái tôi rất lợi hại mà."

Tất nhiên lúc cô đóng giả "Ôn Hàn", làm bất cứ chuyện gì cô cũng giấu đi ba phần võ công, tuyệt đối không lộ công phu thật ra nếu không sẽ dễ khiến người khác nghi ngờ.

Diệp Thanh lại gần Ôn Noãn kề vào tai cô nói nhỏ: “Nói cho cậu biết một chuyện nhưng mà cậu ngàn vạn lần đừng có nói là tôi kể với cậu nghe chưa.”

"Nói nghe thử xem!"

Ôn Noãn lấy chai nước táo đỏ cẩu kỷ đại sư huynh làm cho cô ra từ từ uống một hớp.

“Tối hôm qua em gái cậu đã đưa của hồi môn của cậu ta cho Giang Trác, có lẽ Giang Trác sẽ trở thành em rể của cậu đấy.”

"Phụt!"

Ôn Noãn không chú ý liền phun hết nước táo đỏ trong miệng ra ngoài.

“Của hồi môn cái gì?!”

"Cậu không biết sao?” Diệp Thanh như biết được bí mật lớn nào đó, thì thầm nói: “Chú của tôi nói cho cậu ấy biết, miếng ngọc bội kia rất có giá trị, là bảo bối giấu dưới đáy hòm của sư phụ cậu ta, sau này sẽ làm của hồi môn để tìm một mối hôn sự tốt cho đồ đệ cưng của ông ấy.”

Ôn Noãn ôm ngực, bỗng nhiên có một chút buồn bực trong lòng.

Tối hôm qua cô có để ý thấy biểu hiện của đại sư huynh có gì đó không đúng, nhưng anh ấy không để lộ ra điều gì, chỉ nói là tặng rồi thì thôi, Giang Trác là một tên nhóc tốt.

Hóa ra miếng ngọc bội đó còn có nguyên nhân như vậy.

Diệp Thanh có chút ghét bỏ nhìn Ôn Noãn: "Về sau có lẽ chúng ta sẽ thật sự thành người một nhà, cho nên bình thường cậu chú ý lời nói và hành động một chút đừng để cho tôi với Trác ca phải mất mặt."

Ôn Noãn nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, lưng dựa vào trên bàn nói: “Chờ đi, Giang Trác biết chuyện này nhất định sẽ đem ngọc bội trả lại cho tôi."

“Trả lại cho cậu?”

"À, ý của tôi là để tôi trả lại cho em gái tôi." Ôn Noãn chắc chắn nói: "Chính miệng cậu ấy đã nói là không thích em gái tôi rồi.”

"Thật không?"

“Chắc chắn.”

Hai người đang nói chuyện thì Giang Trác bước vào phòng học, trực tiếp đi đến bên cạnh Ôn Noãn ngồi xuống.

Ôn Noãn vùi đầu làm bài tập, chột dạ không dám nhìn cậu.

Cậu vừa đi tới, khí ép bức người trên người hắn liền tỏa ra khiến cho Ôn Noãn khó lòng giữ bình tĩnh.

Giang Trác lười biếng, lạnh lùng liếc cô một cái.

Ôn Noãn vùi đầu làm bài tập, chột dạ né tránh ánh mắt của cậu.

“Trác ca, vừa rồi cậu đi đâu vậy?”

"Mua đồ ăn sáng."

Giang Trác tựa vào ghế đặt một hộp bánh tiramisu lên bàn: "Tiệm này cũng quá trêu ngươi rồi, tôi đến sớm vậy mà vẫn chưa mở cửa."

"Tiệm tráng miệng đó làm việc rất tùy hứng." Diệp Thanh đồng tình nói:" Nhưng bánh làm ra thật sự rất ngon."

Giang Trác nhẹ giọng đáp.

"Không phải cậu không thích ăn bánh gato sao?"

"Tôi không ăn."

Giang Trác nói xong thì quét mắt qua bạn cùng bàn Ôn Noãn của cậu.

Tóc mái che khuất tầm mắt, đôi mắt hạnh cong cong xinh đẹp kia đang nhìn chằm chằm bài tập trên tay. Xương quai xanh mảnh mai, đôi môi hơi hơi ửng hồng.

Cậu từ từ đẩy chiếc bánh tiramisu qua bàn bên cạnh rồi tiếp tục đẩy nó đến trước mặt Ôn Noãn.

Ôn Noãn liếc nhìn chiếc bánh tiramisu hình tam giác được đóng gói đẹp mắt, bên trên còn được trang trí bằng quả dâu tây đỏ xinh xắn.

"Cho tôi sao?"

Đuôi mắt hẹp dài của Giang Trác hơi hếch lên: “Ừ.”

Diệp Thanh nín thở, một đám nam nữ ở phía dưới cũng im bặt. Trong nháy mắt những âm thanh ồn ào, huyên náo buổi sáng ngay lập tức biến mất. Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn hai "thiếu niên" phía trước.

Giang Trác đưa bữa sáng cho "Ôn Hàn", hơn nữa bữa sáng đó lại là bánh gato!

Fan cp im hơi lặng tiếng trong kỳ nghỉ đông phút chốc sống lại.

Có cần phải ngọt ngào như vậy không?!!

Ôn Noãn như một tiểu hồ ly nhìn cái bánh tiramisu trước mặt, rồi lại nhìn Giang Trác, chần chừ không nhúc nhích.

“Sao, muốn tôi đút cho cậu ăn à?”

“Không cần đâu!”

Ôn Noãn vội vàng mở gói bánh ra ngửi một cái, xác nhận là bánh thật, cô cầm lấy cái nĩa nhỏ múc một miếng nếm thử.

Tiệm bánh ngọt Nhất Vị là cửa hàng tráng miệng nổi tiếng nhất trong trường trung học số mười ba. Bình thường muốn mua được bánh thì phải xếp một hàng dài, hương vị thì khỏi phải nói. Dưới ánh mắt sáng quắc của Giang Trác, Ôn Noãn nếm thử một miếng cuối cùng lại không nhịn được mà nếm miếng thứ hai, thứ ba.

Giang Trác dựa vào bàn, kiên nhẫn nhìn cô từng chút một ăn gần hết cái bánh tiramisu.

Một tên tóc húi cua ở phía sau lớn tiếng nói Ôn Noãn: “Ơ, Ôn Hàn, lúc trước cậu nói sẽ đổi vị trí với tôi, giờ cậu không đổi nữa à?”

Ôn Noãn đặt thìa xuống, chưa kịp nói gì thì Giang Trác đã quay đầu lại nói: “Cậu ấy không đổi nữa.”

Ôn Noãn kinh ngạc suýt chút nữa thì cắn đứt cái thìa.

Cái gì mà không đổi nữa chứ?! Không phải trước khi nghỉ đông đã nói là sau khi đi học lại sẽ đổi chỗ ngồi, sau đó an phận không làm phiền nhau sao?!

Đã nói đổi thì cô nhất định phải đổi!

"Tôi lập tức đổi ngay đây."

Ôn Noãn bắt đầu thu dọn sách vở trên bàn, Giang Trác đè cặp cô lại nói: “Hiện tại cậu không được phép đổi, sau này cũng không được.”

Ôn Noãn sắp tức đến phát khóc rồi!

"Tôi... Tôi là trai thẳng! Tôi không nghĩ tới mấy chuyện này, tôi... chỉ muốn chăm chỉ học tập!"

"Thật là trùng hợp, tôi cũng vậy." Giang Trác vỗ đầu cô, khóe môi mang ý cười khẽ cong lên: “Đừng suy nghĩ nhiều, ngoan.”

Diệp Thanh ngồi phía sau khó khăn nuốt nước miếng.

Sáng nay Trác ca uống nhầm thuốc hả trời?!

Trước kia không phải chuyện Trác ca kiêng kỵ nhất là chuyện tình cảm với Ôn Hàn, đến chết cũng không chịu thừa nhận mình thích người ta hay sao? Sao hôm nay... cậu ta như biến thành người khác vậy?

Bạn học muốn đổi chỗ với Ôn Noãn thấy thái độ của Giang Trác cứng rắn như vậy, đương nhiên cảm thấy rất lúng túng.

Nếu đổi vị trí với Ôn Hàn, không chừng cậu ta còn bị Giang Trác hành không ít.

"Ờm cái đó... Ôn Hàn à, tôi suy nghĩ lại rồi... quên đi, tôi không đổi chỗ nữa.

"Này! Cậu đừng sợ, có tôi ở đây cậu ấy không dám làm gì đâu." 

Cậu bạn cúi gằm mặt xuống đất: "Thôi quên đi."

Giang Trác nhìn cô lạnh lùng cười nói: “Có cậu ở đây thì tôi không dám làm gì sao? Cậu lấy tự tin ở đâu ra vậy?”

"Cậu... nắm đấm của cậu không mạnh bằng tôi không lẽ tôi còn sợ cậu sao?"

Ôn Noãn hiện tại đang giả làm "Ôn Hàn" nên không cần bận tâm chuyện gì, giơ nắm đấm ra so với Giang Trác: “Nếu dám chọc tôi thì tôi sẽ đánh cho cậu một trận nhớ đời!"

Giang Trác chuẩn xác bắt lấy một quyền của Ôn Noãn, kéo lại gần mình. Cô mất thăng bằng lao vào trong lồng ngực cậu: "Đây, người này đang chọc ghẹo cậu này, Hàn gia tuyệt đối đừng khách khí với cậu ta!"

Ôn Noãn bị cậu trêu đến hai má đỏ bừng.

Trai đẹp trêu chọc cô, thật muốn chết mà!

“Không đổi thì không đổi.” Cô thu tay về, đờ đẫn lầm bầm: “Ông đây là đàn ông thì sợ gì chứ! Chẳng lẽ còn sợ cậu ăn tôi sao?"

"Tạm thời sẽ không ăn."

Giang Trác lấy vở bài tập từ trong ngăn bàn ra hỏi: “Bài tập của kỳ nghỉ đông làm xong chưa?”

Ôn Noãn nhìn chằm chằm sách của cậu hồi lâu, cuối cùng bực bội lẩm bẩm: “Còn thiếu nhiều lắm.”

Giang Trác cuộn vở bài tập lại gõ đầu cô một cái: “Gọi Trác ca đi!"

Ôn Noãn nghiến răng nghiến lợi nói: “Sĩ có thể chết nhưng không thể nhục!"

"Mới kêu cậu gọi một tiếng Trác ca mà cậu đã coi như là đang sỉ nhục cậu, mai mốt kêu cậu gọi tên khác có phải cậu muốn đâm đầu chết không hả?" 

"Còn muốn tôi kêu tên gì khác nữa?"

Khóe miệng Giang Trác cong lên: "Tự mình nghĩ đi."

Ôn Noãn không nghĩ ra, nhìn vở bài tập trong tay cậu rồi lại nhìn bài tập lởm chởm chỗ trống của mình, quyết định cúi đầu ngoan ngoãn kêu: "Trác ca."

Sư phụ cô thường nói quân tử không đứng dưới chỗ hiểm, hơn nữa phải vượt qua nguy cơ trước mắt trước tiên!

Giang Trác hài lòng đưa vở bài tập qua.

"Cám ơn lão đại!" Cuối cùng Ôn Noãn cũng có thể mở tập ra điên cuồng chép vào, tốc độ có thể so với Diệp Thanh.

Giang Trác lấy một chiếc thìa khác ăn hết nửa chiếc bánh tiramisu còn lại của cô.

Ôn Noãn chớp mắt nhìn cậu.

"Nhìn cái gì, cậu còn rất nhiều thời gian sao?”

Ôn Noãn vội vàng thu hồi ánh mắt, sau đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim [3] tiếp tục đại sự chép bài của cô.

[3] mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: chỉ dáng vẻ cúi đầu vì ngại ngùng, xấu hổ, v.v. Ngoài ra còn có dùng để nói trạng thái tập trung tinh thần để làm một việc gì đó.

Giang Trác thưởng thức vị ngọt nhẹ nơi đầu lưỡi, trước kia cảm thấy những thứ này quá ngấy khó ăn, hiện tại nếm thử thì thấy cũng không tệ lắm.

“Em gái cậu đi rồi à?”

"À, ừ.”

“Khi nào cô ấy trở về?”

“Có lẽ phải đợi đến lễ Thanh Minh, lúc bắt đầu thi đấu.” Ôn Noãn có chút chột dạ nói.

Cậu ngậm thìa bánh trong miệng, mở cuốn sách giáo khoa tiếng Anh cũng không suy nghĩ nhiều.

Cũng đúng, kỹ năng nhập vai của cô bây giờ đã có thể đoạt giải Oscar rồi cho nên cậu không thể nhìn ra chút mánh khóe gì.

Ánh mắt Ôn Noãn rơi vào động mạch trên cổ cậu.

Làn da vùng cổ trắng nõn, căng bóng, bên dưới hầu kết khiêu gợi lộ ra một sợi dây mảnh màu đỏ.

Cô vẫn một mực chờ hắn tức giận trả ngọc bội cho cô, nhưng không ngờ rằng cả buổi tự học buổi sáng đã trôi qua, Giang Trác cũng không có ý định trả lại.

"Giang Trác, đây là em gái tôi đưa cho cậu sao?”

Ôn Noãn dùng đầu ngón tay kéo sợi dây đỏ trên cổ cậu tuy nhiên cô không lấy miếng ngọc bội ra: “Tôi đoán là cậu không thích nó. Không sao đâu. Cậu đưa cái này cho tôi đi, tôi sẽ giúp cậu trả lại cho con bé. Con bé đó xem phim Thái riết rồi không còn biết rụt rè là gì, vậy gì cũng đem tặng loạn. Đợi con bé về tôi sẽ giúp cậu hung hăng trách mắng nó!"

Nói xong Ôn Noãn định gỡ sợi dây xuống nhưng Giang Trác lại nắm cổ tay cô: "Thế nào? Nói đông nói tây một hồi cuối cùng là muốn lấy lại đồ đã tặng sao?"

"Không phải, tôi đoán lúc đó cậu nhất định không muốn nhận quà của con bé nhưng lại ngại làm tổn thương tấm lòng của nó nên mới miễn cưỡng nhận lấy! Không có gì đâu, anh trai sẽ giúp cậu trả lại cho nó.”

Đôi mắt Giang Trác híp lại: “Cảm ơn nhưng mà cậu không cần phải trả lại đâu. Tôi rất thích miếng ngọc bội này.”

"Cậu... cậu chắc chắn là muốn nhận sao?"

Cậu nheo mắt cười, nói: "Tôi rất chắc chắn."