Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng

Chương 26: Đồ chuyên dùng cho kỳ k inh ng uyệt




Hiện tại, Ôn Noãn dành một nửa thời gian để luyện võ và học tập, một nửa thời gian còn lại cô đều đi dạo phố mua sắm. Gần đây cô đang có hứng thú mua các phụ kiện dành cho nam giới để thay đổi cách ăn mặc của mình.


 


Đời này có cơ hội được làm con trai, cô phải dựa theo ánh mắt thưởng thức nam sinh của mình để làm cho thật tốt.


 


Đương nhiên, bản lĩnh của cô không phải để không cho vui, trong khoảng thời gian này, sức hấp dẫn của "Ôn Hàn" đã lên đến đỉnh điểm.



 


Những tâm hồn thiếu nữ của nữ sinh cũng bắt đầu rục rịch, hết bức thư tình này đến bức thư tình khác còn có cả những món quà nho nhỏ được trao đến tận tay bạn học Ôn Noãn.


 


Bàn học của Ôn Noãn ngày nào cũng đầy ắp quà của nữ sinh.


 


Trong giờ học, Ôn Noãn nhìn những lá thư chân thành này mà khóe môi cong lên nở một nụ cười hấp dẫn chết người.


 


Dù là con trai hay con gái khi đi ngang qua cô đều không thể không nhìn cô thêm vài lần nữa. Trong đầu chỉ có mấy từ này.


 


“A, chết tôi rồi, chết mất thôi!”


 


“Sao cậu ấy có thể đẹp mắt đến vậy chứ!”


 


“Mẹ ơi, con muốn gả cho anh ấy!"



 


"Tôi là con trai mà còn muốn cảm nắng cậu ấy nữa kìa."


 


Đối với bức thư từ một lời tỏ tình chân thành này, Ôn Noãn cũng sẽ trả lời và khéo léo từ chối, đồng thời còn khích lệ những nữ sinh thích cô, hy vọng họ sẽ cố gắng học tập chăm chỉ để tương lai có thể đậu vào một trường đại học tốt, gặp được những chàng trai ưu tú hơn.


 


Cháo gà đặc được hầm của cặn bã lớp cuối thật thơm. Những cô gái này nhận được thư hồi âm chân thành của "Ôn Hàn" không những không cảm thấy xấu hổ khi bị từ chối mà càng ngày càng cảm thấy cô là người ngay thẳng.


 


Vì thế trong khoảng thời gian đó, hình ảnh của Ôn Hàn trong tâm trí các cô gái đã trở thành “thanh liêm, chính trực”. Thậm chí danh tiếng của cô cũng sắp đuổi kịp chủ tịch hội sinh viên Lục Tự Dương.


 


Vào một buổi chiều nắng ấm, Giang Trác đang nằm nghỉ dưới gốc cây ở sân cỏ, trên tay cầm ná cao su kéo căng ra.


 


Con chim sẻ nhỏ đậu trên vai Giang Trác, thỉnh thoảng lại mổ vào tóc cậu, nhảy tới nhảy lui, như thể muốn đi theo cậu.


 


Diệp Thanh đang cầm cuốn vở vẽ, cây bút chì trên tay cậu rơi trên cuốn vở kêu sột soạt.


 


Mu bàn tay của cậu rất trắng, đến nỗi mạch máu hơi nổi lên, có thể thấy rõ những đường gân xanh nhạt. Các ngón tay thon dài đẹp đẽ.


 


Một đôi tay như vậy có thể coi là hoàn hảo.


 


Lúc này, cái người đang cầm ná cao su nhàm chán tranh tài với một chiếc lá.


 


Chiếc lá ở đầu ngọn cây ngô đồng gần như bị cậu bắn nát.


 


Lục Vũ ngồi bên cạnh thở dài: “Nghe nói nữ sinh mười tám thay đổi lớn, Ôn Hàn này có chỗ nào là mười tám thay đổi đâu, nhất định là bảy mươi hai thay đổi, hiện tại tất cả nữ sinh trong trường đều trở thành fan của cậu ta.” 


 


Diệp Thanh vừa vẽ vừa bổ sung: “Không chỉ có con gái.”


 


“Đúng vậy, nam sinh cũng không may mắn tránh khỏi. Tôi nghe nói rằng trong mấy bức thư tình gửi cho cậu ta còn có vài số 0 hỏi cậu ta thuộc phương diện giới tính nào nữa cơ.”


 


Diệp Thanh lẩm bẩm: “Thật là khủng khiếp.”


 


Giang Trác ngước mắt hỏi: “0?”


 


"Thanh Nhi mau tới đây giải thích cho anh trai Giang Trác của cậu một chút 0 là gì.” 


 


Diệp Thanh đặt bút xuống, tay trái là 1, tay phải là 0. Sau đó, cậu ta đặt tay trái của mình vào vòng tròn của tay phải.


 


“Hai người là fan của cp, không phải là một thời Giang Hàn, một thời Hàn Giang sao?” Lục Vũ cười híp mắt nói: “Ở đây cũng không khác lắm đâu.”


 


Giang Triệt cau mày: “Khác nhau ở chỗ nào?"


 


”Khác ở chỗ ai ở trên và ai ở dưới, khác chỗ ai là 1 và ai là 0. Hồi trước, bọn họ đã từng đứng ở thuyền Hàn Giang, còn bây giờ Giang Hàn cũng đã có tiếng nói, điều này có nghĩa là có rất nhiều đảo cp.”


 


Giang Trác mạnh mẽ đánh vào cái cây đối diện. Bây giờ cậu thật sự nghe không nổi cái này.


 


“Câm miệng.”


 


Lục Vũ rất thức thời giữ im lặng.


 


Giang Trác nhắm vào một chiếc lá khô trên ngọn cây, "vèo" một tiếng sau đó chiếc lá rơi xuống đất.


 


Một lúc lâu sau, cậu mới lẩm bẩm một câu: "Người như cậu ta mà cũng muốn làm 1."


 


Ôn Noãn nhìn trúng một cái áo len quốc triều [1] mùa mới. Cái áo màu đen, oversize, sau lưng có một con dơi đỏ như máu tuyệt đối có thể tránh gió rất ấm áp.


 


[1] Quốc triều: thuật ngữ được sử dụng để mô tả thời trang hiện tại cho các thương hiệu và văn hóa địa phương, đại diện cho một xu hướng nổi bật đang ảnh hưởng đến thị trường bán lẻ Trung Quốc và một xu hướng đang thách thức các thương hiệu quốc tế ở Trung Quốc.


 


Mua hai món được giảm năm mươi phần trăm nên Ôn Noãn không chút ngần ngại copy đường link gửi cho Giang Trác: “Trác ca, muốn mua một cái không?”


 


Lúc nhận được tin nhắn, Giang Trác đang uể oải ngáp một cái, lười biếng nghe giảng rồi ghi chú.


 


Cậu mở đường link Ôn Noãn gửi đến kéo xuống cuối, nhìn lướt qua rồi trả lời: "Lòe loẹt."


 


"Tuổi trẻ thì nên lòe loẹt một chút! Mua một cái đi mà, mua hai cái được giảm năm mươi phần trăm lận đấy. Hai người chúng ta mặc vào rất giống anh em rất thu hút."


 


Giang Trác bận rộn ghi chép, hơn nữa cậu cũng quá lười biếng để nói chuyện nhảm với cô. Cậu đặt hai cái, một cái lớn, một cái nhỏ, nhớ đến dáng người của cô liền chọn cỡ nhỏ nhất.


 


“Mua đi.”


 


“Được!” Ôn Noãn lập tức chuyển tiền cho Giang Trác.


 


Mấy ngày sau, khi Ôn Noãn đang đứng ở sân bóng rổ chỉ huy mấy người Hạ Huy chơi bóng rổ.


 


"Phòng thủ! Chú ý phòng thủ!"


 


"Chú ý, cẩn thận phía sau!"


 


"Động tác giả, đừng để bị chặn, trời ơi!"


 


Dưới tàng cây, Giang Trác từ xa nhìn cô. Cơ thể cô nhỏ gầy nhưng lúc nào cũng thích mặc quần áo rộng rãi, ngũ quan cũng cực kỳ xinh đẹp, nhìn qua không giống con trai chút nào.


 


Nhưng hiện tại hết lần này đến lần khác cô chơi chung với bọn nam sinh không hề có một cảm giác khác biệt.


 


Con gái không lớn giọng chỉ huy người khác giống như cô.


 


Ngay khi Ôn Noãn đang rất hăng hái chỉ huy, trước mắt bỗng tối sầm lại như thể sắp bị người ta trùm đầu đánh một trận.


 


“Ahhhhhh!” Ôn Noãn la lên một tiếng, dùng sức lấy cái áo trên đầu mình ra định chửi người nào đó. Nhưng cô lại phát hiện Giang Trác đang đứng trước mặt mình hất hàm nhìn cô.


 


Ôn Noãn cúi đầu nhìn cái áo trong tay mình, chính là chiếc áo len cánh dơi mà lúc trước cô năn nỉ Giang Trác mua chung.


 


“Oa, đã giao tới rồi sao!” Ôn Noãn hưng phấn cầm lấy quần áo ướm thử lên người mình: “Nhìn có đẹp không?”


 


Giang Trác xoa xoa mũi: “Cũng bình thường thôi.” Mặc dù nói vậy nhưng ánh mắt của cậu chưa từng rời khỏi người cô dù chỉ một phút đồng hồ.


 


Ôn Noãn cảm thấy chất vải rất mềm mại, không giống quần áo mới được giao tới. Cô vừa ngửi thử một cái đã thấy một mùi thơm nhẹ thoang thoảng giống như mùi bột giặt trên người Giang Trác.


 


Giang Trác đã giặt giúp cô sao?


 


Khóe môi Ôn Noãn không kìm được mà nở nụ cười, đi tới khoác lên vai của Giang Trác: "Biết giúp bạn trai mình giặt quần áo rồi sao? Đúng là bạn gái hiền huệ nha!!"


 


"Cậu thử nhắc một lần nữa xem.”


 


Thật đúng là không nhắc thì thôi, tuy Giang Trác trông rất dễ bị bắt nạt, cũng không biết võ, nhưng thật sự Ôn Noãn rất sợ cậu bởi vì chỉ bằng cái khí thế của cậu cũng có thể khiến cô cảm thấy bị áp chế.


 


Lúc trước ở Nam Sơn, cô là một hỗn thế ma vương không sợ trời không sợ đất, nhưng mà trước mặt Giang Trác cô thật sự không dám.


 


Cô mỉm cười, cởi áo khoác khoác lên tay Giang Trác mặc chiếc áo len này vào.


 


Cổ áo hơi nhỏ, cô chui vào thì đầu bị kẹt ở bên trong: “Giang Trác ca, mau tới giúp tôi một tay với.”


 


Giang Trác bất lực bước tới, kéo áo xuống, thuận tay vuốt thẳng ra.


 


Ôn Noãn mặc áo mới quay hai vòng trước mặt cậu: “Đẹp không?”


 


Đẹp, cô lớn lên trông rất đẹp.


 


Giang Trác nhìn nét mặt thanh tú của cô nhàn nhạt nói: “Ông đây không thưởng thức nổi mấy cái thứ lòe loẹt này của cậu.”


 


“Cậu không mua à?” Ôn Noãn cười nói: “Ngày mai mặc đi học nhé! Chúng ta mặc chung xong rồi giả bộ đi chung với nhau, như vậy sẽ rất thu hút người khác đó."


 


Diệp Thanh ngồi xếp bằng dưới chân trụ bóng rổ, đầu ngón tay xoay xoay trái bóng, thờ ơ nói: "Trên đời này tôi còn chưa nghe nói có quần áo anh em nữa đấy. Tôi chỉ nghe nói có đồ đôi thôi. Nếu hai người thật sự muốn mặc thì đừng nghĩ đến chuyện lật cái thuyền [2] Giang Hàn này."


 


[2] "Đẩy thuyền” hay còn gọi là “ship”, chữ ship được viết gọn từ mối quan hệ (trong tiếng Anh là relationship). Đẩy thuyền hay ship là hoạt động nhằm gán ghép mối quan hệ lãng mạn gồm hai người trở lên. Còn lật thuyền là mối quan hệ đó bị chấm dứt hoặc không tồn tại.


 


Ôn Noãn đang cầm điện thoại di động tự sướng thì nghe thấy lời của Diệp Thanh liền quay đầu lại hỏi: "Giang Hàn là cái quái gì vậy?"


 


"Cái quái gì vậy cái gì?"


 


Ôn Noãn lập tức không vui: "Rõ ràng là Hàn Giang nghe chưa? Hàn Giang cp là thứ không thể thay đổi! Cả đời này cũng sẽ không đảo ngược lại! Mấy thứ như vấn đề nguyên tắc tôi nhất quyết sẽ không nhượng bộ, cậu dám nhắc một tiếng Giang Hàn nữa xem!"


 


Diệp Thanh quay đầu cứng ngắc liếc nhìn Giang Trác một cái.


 


Sắc mặt Giang Trác lúc trắng lúc xanh, còn hơi lộ ra chút đỏ.


 


Diệp Thanh khó khăn nuốt nước miếng, kiểu này chẳng lẽ...


 


Thật sự là muốn ở trên Giang Trác sao?


 


Dù sao thì Giang Trác cũng không mặc áo len cánh dơi tình nhân đó một lần nào, trái lại Ôn Noãn lại rất thích nó, suốt ngày mặc nó đi khắp nơi.


 


Cô quả thật là cái móc treo quần áo [3], dù là mặc gì thì cũng nổi bật giữa đám đông.


 


[3] Móc treo quần áo: ý nói mặc gì cũng đẹp


 


Giang Trác bị câu nói "Hàn Giang cp không thể thay đổi" làm tức giận, cả mấy ngày liền không thèm để ý tới cô.


 


Ôn Noãn cảm giác rất rõ ràng, khi không có Giang Trác ở bên cạnh, cô làm gì thì cũng chỉ có xinh đẹp một mình rất nhàm chán.


 


Gần đến kỳ thi cuối kỳ, các bạn học cũng đã bắt đầu dốc sức cho việc ôn tập căng thẳng. Mức độ nghiêm trọng của kỳ thi cuối kỳ này trước đây chưa từng có bởi vì nó liên quan trực tiếp đến việc xếp lớp của học sinh cuối cấp trong học kỳ tới.


 


Theo quy củ của trường trung học Thập Tam, học sinh sẽ phải đối mặt với một đợt chuyển lớp vào học kỳ hai của năm lớp 11.


 


Điều này cũng giống như việc được ưu tiên chọn chỗ ngồi trong lớp sau các kỳ thi bình thường. Những học sinh lớp thường trước đây nếu hoàn thành tốt kỳ thi cuối kỳ lần này cũng có thể chuyển vào lớp chọn, do các giáo viên đặc biệt có kinh nghiệm nhất trong trường phụ trách, được hưởng những nguồn tài nguyên giáo dục chất lượng tốt nhất.


 


Có thể nói, thành hay bại của cả năm cuối cấp và cả kỳ thi tuyển sinh đại học đều nằm ở kỳ thi này.


 


Bình thường trong sân vận động luôn có mấy nam sinh chơi bóng, nhưng lúc này sân vận động lại vắng hoe. Cho dù là những bạn học kém nhất cũng cảm thấy căng thẳng vào lúc này.


 


Ai cũng biết tỉ lệ đậu đại học của lớp chọn là một trăm phần trăm, càng về sau thì tỉ lệ đậu càng giảm, đến lớp cuối cùng thì tỉ lệ đậu trong danh sách có khi không tới bốn mươi phần trăm.


 


Đây chính là hiện thực đẫm máu và tàn khốc không khác gì lúc thiên quân vạn mã vượt qua cây cầu độc mộc.


 


Đương nhiên Ôn Noãn không cần lo lắng. Trong các kỳ thi cô vẫn luôn hạ thấp điểm số của mình, cố gắng duy trì thành tích giống như Ôn Hàn trước đây, nhưng nếu cô thật sự thi nghiêm túc thì đạt hạng nhất không khó.


 


Dù sao khi ở Nam Sơn, cô không chỉ luyện võ mà chương trình học hằng ngày của cô cũng rất nặng. Những giáo viên mà sư phụ mời đều là những giáo viên hàng đầu.


 


So với mình thì Giang Trác mới là người làm cho cô lo lắng nhất.


 


Bình thường cái đám người này rất tùy tính. Lúc tâm trạng vui vẻ thì cầm bút chăm chỉ ghi chép, còn lúc tâm trạng không tốt thì có thể ngay cả thi cũng có khả năng nộp giấy trắng.


 


Cho nên thành tích thực sự của Giang Trác vẫn luôn là một ẩn số.


 


Ôn Noãn muốn trở thành bạn cùng lớp với Giang Trác trong năm cuối cấp, vì vậy cô đi đến tiệm photo tất cả các ghi chú của từng môn học trước đây của mình để đưa cho cậu.


 


Cô thật sự không hiểu sao trong mấy cuốn ngôn tình vườn trường người ta cứ phải khổ sở thức trắng mấy đêm để tự tay chép lại. Mỗi lần nhìn thấy cốt truyện kiểu này, cô lại muốn xuyên vô đó nói với họ: “Cầu xin các người! Làm ơn dùng máy photocopy đi!"


 


Ôn Noãn sao chép ghi chú của mình thành mấy cuốn sách dày cộm, cô đang định gửi tin nhắn cho Giang Trác, nhưng không ngờ đúng lúc Giang Trác lại gửi tin nhắn tới trước.


 


"Tới Thiên Thai một chút, tôi có thứ muốn đưa cho cậu."


 


Ôn Noãn: "Chúng ta có thần giao cách cảm thật nha, đúng lúc tôi cũng có đồ muốn đưa cho cậu! Tới ngay đây!"


 


Trên sân thượng ở Thiên Thai, Giang Trác dựa tường nhìn bốn chữ "thần giao cách cảm" trong điện thoại di động mà khóe miệng khẽ cong lên.


 


Diệp Thanh đang dùng giá vẽ phác thảo cảnh nắng chiều hoàng hôn ngoài lan can, khẽ nói: "Trác ca, chú ý đến sắc mặt mình một chút, cười như vậy nữa tôi sẽ nghĩ cậu bị búa đập vào đầu đến điên rồi đấy."


 


Giang Trác lập tức ngừng cười lạnh nhạt nói: "Chỉ là bạn thôi."


 


Diệp Thanh rõ ràng không tin: "Tôi cũng là bạn của cậu đấy, tại sao không thấy cậu thức khuya để chép cho tôi mấy quyển ghi chú dày như vậy."


 


Giang Trác lạnh nhạt liếc cậu ta một cái: "Cây gậy của chú cậu còn hiệu quả hơn ghi chú của tôi."


 


Diệp Thanh bĩu môi: "Cho dù cậu có viết cho cậu ấy mấy bản ghi chú thì cũng không nhất định hữu dụng. Điểm kém của cậu ấy đã được ghi vào bảng đếm ngược của cả khối rồi."


 


Giang Trác rõ ràng có chút phiền não, lẩm bẩm nói: "Câm miệng đi." 


 


"Giang Trác ca!” 


 


Từ xa, giọng nói thanh thúy của Ôn Noãn từ lối vào hành lang truyền tới. Cô luôn có cái kiểu người chưa tới đã nghe thấy tiếng này, từ xa đã vẫy tay chào cậu.


 


Khi Giang Trác nhìn thấy cô, đôi mắt đen của cậu sáng ngời hẳn lên.


 


“Cậu có gì muốn cho tôi sao?” Ôn Noãn đi trước mặt cậu, chắp tay sau lưng tò mò hỏi.


 


Giang Trác từ trong túi xách lấy ra một quyển sổ dày, nói: “Diệp Thanh vẽ bức chân dung phác thảo cho cậu nên tôi muốn đưa cho cậu thôi.”


 


Diệp Thanh: ???


 


Cậu tò mò ngẩng đầu lên liền thấy trên trang nhất cuốn sổ có một bức phác họa Ôn Hàn hiên ngang chơi bóng rổ.


 


Diệp Thanh chợt nhớ đến đây là ngày diễn ra giải bóng rổ, lúc đó cậu ta đang buồn chán thì tình cờ tìm thấy một cuốn sổ nên lật trang bìa ra bắt đầu tập vẽ, vừa hay là vẽ Ôn Noãn đang mặc đồ nữ.


 


Vẽ xong liền tiện tay ném đi, cũng không để ý, ai có thể ngờ rằng Giang Trác lại nhặt được quyển sổ này.


 


Hóa ra cậu đã sớm nghĩ ra lý do, đem toàn bộ nhọ nồi quăng cho mình?


 


Đúng là tính toán thật tốt!


 


Ôn Noãn nhìn bản phác thảo chân dung của cô trong quyển sổ. Lúc đó cô đang mặc một chiếc váy cổ động làm động tác úp rổ, quả là quá cmn đẹp!


 


Cô ngạc nhiên thích thú nói: "Diệp Thanh, cám ơn nhiều! Vẽ rất đẹp! Tôi muốn tặng một trăm lượt thích cho cậu."


 


Khóe miệng Diệp Thanh giật giật, thôi đi, cậu ta thật sự không kham nổi trăm lượt thích.


 


Sau khi lật thử vài trang, cô phát hiện trong sổ còn có chằng chịt ghi chú bài học rất cặn kẽ, ngạc nhiên hỏi: “Đây là vở của cậu à?”


 


Giang Trác đút tay vào túi, mất tự nhiên lẩm bẩm: “Ừm, cậu ta vẽ trong vở của tôi. Đây là tôi ghi chép bài học, sắp đến thi cuối kỳ rồi nếu cậu không có việc gì thì cầm về đọc đi.”


 


Ôn Noãn nghiêm túc mở ra xem, càng xem cô càng… cảm thấy Giang Trác không hề đơn giản xíu nào.


 


Nếu chỉ xem sơ qua mấy phần ghi chú này có thể sẽ không thấy gì đặc biệt, nhưng Ôn Noãn cũng được xem là một học thần nên nhìn một cái cũng biết phần ghi chú tài liệu này rất có tâm.


 


Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Giang Trác thờ ơ giải thích: "Đây là tự tôi ghi chép, chỉ là bản vẽ này lại ở trang trước nhưng Diệp Thanh lại nhất định phải bắt tôi đem quyển sổ này cho cậu."


 


Diệp Thanh không ai yêu cố gắng tiếp tục vẽ, dạ dạ, là cậu ta làm phiền hai người rồi.


 


Trác ca à cậu vui là được.


 


“Đây là ghi chú của cậu, sao tôi có thể lấy một thứ quan trọng như vậy chứ?” Ôn Noãn nói: “Chỉ cần tôi xé bức tranh xuống là được rồi, cảm ơn Thanh Nhi nha!”


 


Đúng lúc Ôn Noãn thật sự muốn xé trang bìa, Giang Trác nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, uy hiếp nói: “Cậu thử xé một cái xem.” 


 


Khóe miệng Ôn Noãn nở nụ cười xấu xa nhìn Giang Trác: “Cái này là cậu đặc biệt viết cho tôi đúng không?”


 


“Không phải thì cậu không muốn lấy đúng không?” Giang Trác nói xong, lạnh lùng quay người bỏ đi.


 


Ôn Noãn nhanh chóng đoạt lại quyển sổ trong tay cậu: "Muốn muốn muốn! Đương nhiên là muốn rồi!"


 


Nghe vậy vẻ mặt của Giang Trác mới hơi dịu đi hỏi: "Không phải cậu cũng có đồ muốn đưa cho tôi sao? Cái gì vậy?"


 


Ôn Noãn lúc này mới nhớ ra trong cặp sách của cô còn có một bản ghi chú tài liệu photo dày cộp vốn định đưa cho Giang Trác ôn tập cuối kỳ.


 


Không ngờ rằng Giang Trác lại đưa trước cho cô một bộ, hơn nữa toàn bộ đều ghi bằng tay như vậy. Người ta có tâm như vậy khiến cho cô không dám đưa bản tài liệu photo ra.


 


Thật không ngờ, cốt truyện cẩu huyết trong ngôn tình vườn trường lại thực sự xảy ra với cô.


 


Không, không, không, đây không phải ngôn tình, là đam mỹ thì đúng hơn.


 


“Cậu định cho tôi cái gì?” Giang Trác tò mò hỏi lại lần nữa.


 


Tay Ôn Noãn đút vào trong cặp sách, s/ờ soạng, tiện tay lấy ra một miếng cao dán đưa cho Giang Trác: "A, cái này, cái này cho cậu, để lúc đi thi thì dùng. Bây giờ là mùa đông, trời rất lạnh, hahaha, coi như là bánh ít đi qua bánh quy đi lại đi, cám ơn bản ghi chép của cậu nhé.”


 


Nói xong, Ôn Noãn không đợi cậu phản ứng liền ôm quyển sổ ghi chú xoay người chạy đi.


 


Diệp Thanh tò mò đi tới, đoạt lấy miếng cao dán trong tay Giang Trác, lẩm bẩm đọc dòng chữ giải thích bắt mắt bên trên.


 


“Đồ chuyên dùng trong kỳ kinh nguyệt.”


 


Giang Trác quay đầu nhìn chằm chằm Diệp Thanh với vẻ mặt phức tạp.


 


Diệp Thanh cầm miếng cao dán nói: “Đừng nhìn tôi, trên đây viết vậy mà!”


 


Tác giả có lời muốn nói: Trác Trác là người thẳng nam nên không chịu nổi người khác coi mình là đồng tính luyến ái, điều này phù hợp với tính cách của nhân vật. Ý tưởng của nhân vật không đại diện cho ý tưởng của tác giả, tác giả tôn trọng tình yêu của tất cả tính hướng.