Cuộc sống từ bé của Lục Tự Dương, Ôn Hàn không thể nào hiểu được, mà có lẽ, cũng chẳng ai có thể hiểu được, những áp lực và trách nhiệm mà cậu ta gánh trên vai.
Lần nào cha cũng dùng ánh mắt ngập tràn kỳ vọng nhìn cậu, nói bên tai cậu vô số lần, con là niềm hi vọng duy nhất của nhà họ Lục chúng ta, con phải trở nên xuất sắc hơn tất cả những anh em họ khác, con sẽ trở thành niềm kiêu ngạo của tất cả người nhà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu ta thực sự muốn nói một câu: “Cứt chó!”
Cậu ta chẳng hề muốn trở thành niềm kiêu ngạo gì đó, càng không muốn trở thành niềm hi vọng của bọn họ, đối với cậu ta mà nói, gia đình giống như một nhà tù, còn cậu ta thì bị vây khốn đến chết bởi đám kền kền bên trong.
Cậu ta mơ tưởng vô số lần, cảm giác khoan khoái khi trả thù được bọn họ… Đợi sau khi đạt được những thành tựu mà bọn họ kỳ vọng, cậu sẽ híp mắt cười nói với những người đó, làm các người thất vọng rồi, tôi là một thằng gay đấy.
Có điều, chuyện đó vĩnh viễn chỉ nằm trong suy nghĩ mà thôi.
Còn trong hiện thực, cậu ta vĩnh viễn tự mình tuân theo những nguyên tắc chuẩn mực kia, nguyên tắc hệt như một cuốn sách giáo khoa mẫu mực.
Vậy nên Lục Tự Dương cũng không tài nào hiểu được, vì sao Ôn Hàn lại tha thiết muốn có một gia đình đến thế.
Đêm đó ở sau núi, Ôn Hàn uống say khướt, vừa khóc vừa cười kéo cậu ta: “Tôi sắp sửa thành công rồi, chỉ cần ba tôi biết chuyện này, ông ấy nhất định sẽ ly hôn với người phụ nữ kia, tái hôn lại với mẹ tôi. Cậu nói xem, bây giờ tôi bắt đầu nỗ lực còn có thể bắt kịp cậu không, không chỉ là điểm số, mà còn các phương diện khác, tôi thực sự siêu muốn biến thành cậu đó.”
Lục Tự Dương thật sự muốn cười, biến thành cậu ta, điên rồi hay sao mà muốn biến thành cậu ta?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trời mới biết cậu ta ngưỡng mộ Ôn Hàn lúc này như thế nào, muốn khóc là khóc, muốn cười là cười, ngày nào tan học cũng đi chơi net thâu đêm suốt sáng không về nhà cũng không có ai quan tâm, càng không có ai quan tâm cậu có phải gay hay không.
Đêm đó Lục Tự Dương không nhịn được, cũng thổ lộ bí mật của mình với cậu, thổ lộ những tình cảm thầm kín mà mình dành cho cậu, bộc bạch tất cả những sự đè nén trong quá khứ với cậu.
Thế nhưng đổi lại… chỉ là ánh mắt ghét bỏ của Ôn Hàn, hệt như ánh mắt của những người xung quanh.
Lục Tự Dương nổi điên lên.
“Cách xa tôi ra, kinh tởm!” Ôn Hàn giãy giụa đứng dậy, tránh xa cậu ta.
Cũng chính câu nói cuối cùng này của cậu, đã châm lên lửa giận của Lục Tự Dương.
Quá khứ cậu ta nhẫn nhịn gò mình bao nhiêu, thì đêm đó lại mất khống chế bấy nhiêu, cậu ta học Taekwondo, hơn nữa còn là đai đen…
Cậu ta thật sự không kiểm soát nổi bản thân, ra tay tàn nhẫn.
Ôn Hàn không phản kháng nổi, gần như ngất đi.
Ai mà biết lại gặp Giang Trác trên đường đến trường lấy sách.
Cậu ta tuyệt đối không thể để người thứ hai biết được bí mật của mình, cho nên cậu ta quăng Ôn Hàn lại, đội mũ vội vàng bỏ chạy.
Cho dù là thế nhưng vẫn bị cục đá Giang Trác b ắn ra làm cho trọng thương, đến bây giờ vết bầm trên lưng vẫn chưa nhạt đi.
Sau đó Giang Trác báo cảnh sát, cũng gọi xe cứu thương, có điều cậu có lẽ không nhận ra cậu ta, nếu không đã khai cậu ta ra từ lâu rồi.
Lục Tự Dương sờ phần bụng âm ỉ đau của mình, nhếch miệng cười.
…
Ôn Noãn đi ra khỏi con hẻm, gió lạnh thổi qua, cảm thấy đầu óc quay cuồng, suýt nữa đứng không vững.
Cô thật sự không uống được rượu, một chút rượu thôi cũng có thể làm cô say.
Ôn Noãn chếnh choáng đi trên đường, bấu víu vào một tia lý trí cuối cùng, muốn mau chóng về nhà ngủ một giấc quay cuồng trời đất.
Mấy người Giang Trác và Diệp Thanh đi ra khỏi siêu thị tiện lợi 24/24.
“Cậu muốn tham gia giải đấu võ mở rộng mùa xuân sao?” Lục Vũ khó tin nhìn Diệp Thanh: “Không phải trước giờ chú cậu không cho tham gia những cuộc thi kiểu vậy à…”
Diệp Thanh có hơi phấn khích: “Lần này chú ấy đồng ý rồi.”
Lục Vũ ngồi lên xe mô-tô, cười nói: “Hiếm có à nha.”
Diệp Thanh nhìn Giang Trác một cái, cậu đang cúi đầu coi điện thoại, ánh sáng xanh từ màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của cậu.
“Trác ca, cậu xem gì đó.”
Giọng cậu trầm thấp khàn khàn: “Cái gì?”
“Thôi bỏ đi, coi như chúng ta chưa nói gì, cậu tiếp tục…”
Coi tiểu thuyết BL của cậu đi.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, một tên nhóc tựa như đang say rượu, loạng choạng xông tới từ bên đường, trực tiếp bổ nhào vào lòng Giang Trác.
Điện thoại Giang Trác suýt nữa rớt xuống, cậu theo bản năng nhấc chân lên tính đạp, có điều sau khi nhìn rõ khuôn mặt say mèm kia, cái chân kia lại rút về.
Ôn Hàn?
Cậu ta có vẻ say lắm, hai má ửng hồng mất tự nhiên.
Giang Trác khẽ nhíu mày.
Lục Vũ vươn tay nắm lấy cổ áo của Ôn Noãn, cười nói: “Ôi giồi, tên nhóc này vừa tan học sao đã uống cho say mèm thế này rồi?”
Diệp Thanh bổ sung: “Hơn nữa, say rồi mà vẫn có thể bổ nhào chính xác vào lòng Trác ca, nhắm chuẩn ghê, đây chắc chắn là skill rồi.”
Lục Vũ nhìn cậu một cái, he he nói: “Vậy nên người ta mới viết tiểu thuyết BL về Trác ca với cậu ta, mà không phải là với Diệp Thanh cậu đó.”
Diệp Thanh nôn oẹ: “Thôi đi…”
Ôn Noãn ôm lấy eo Giang Trác, vùi vào lòng cậu: “Trùng hợp quá!”
Tay trái Giang Trác dịch sang một bên, tránh cho tàn thuốc đốt vào cô.
Ôn Noãn hít hít, ngửi thấy một mùi thuốc lá nhàn nhạt— “Giang Trác, cậu lại lén đi hút thuốc!”
Giang Trác dập điếu thuốc trong tay, ném chuẩn xác vào thùng rác.
“Không có.”
Ôn Noãn bắt lấy tay cậu, bẻ năm ngón tay ra, rồi đặt lên mũi ngửi ngửi: “Tôi ngửi thấy rồi!”
Giang Trác mở lòng bàn tay ra, đẩy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đi: “Cậu đang nằm mơ, trong mơ cậu uống say rồi.”
“Tôi không nằm mơ, cũng không uống rượu…”
“Vậy sao.”
“Trên người tôi không có lấy chút mùi rượu nào.” Ôn Noãn kiễng chân lên, tựa cằm lên vai cậu: “Không tin cậu ngửi đi.”
Giang Trác nhìn xuống liền thấy xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp và cái cổ thon thả của cô, trên người cô quả thực không có mùi rượu, ngược lại, một loại mùi hương ngọt ngào mà chỉ có ở con gái chui vào mũi cậu, hệt như mùi hương nhàn nhạt của dầu gội đầu.
Mặt hai người gần như chạm vào nhau.
Giang Trác cảm thấy như có một luồng điện chạy qua toàn thân, cậu nhíu mày lại: “Tránh xa tôi ra.”
Mặc dù đầu óc Ôn Noãn đang quay cuồng, nhưng cô vẫn có thể nghe ra được uy hiếp trong giọng nói của cậu.
Ôn Noãn cách xa cậu một chút rồi đấm một quyền vào ngực Giang Trác, hùng hồn la lên: “Tự nhiên dữ với người ta.”
Cơ thể Giang Trác rụt lại rõ ràng, môi mỏng mím lại, sắc mặt sa sầm đi mấy phần.
Lục Vũ và Diệp Thanh đồng cảm nhìn Giang Trác, con mẹ nó… nội thương rồi chắc luôn.
Sau khi chưởng cho cậu một quyền, Ôn Noãn lại vươn tay xoa xoa ngực cậu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lần sau mà còn hung dữ với tôi thử xem.”
Giang Trác bị cô nhẹ nhàng x oa nắn, cảm giác… quá quỷ dị rồi.
Cậu bắt lấy cổ tay cô đưa đến trước mặt Diệp Thanh—
“Xem thử coi rốt cuộc cậu ta bị gì.”
Diệp Thanh vạch mắt Ôn Noãn ra nhìn: “Uống say thôi, ngủ một giấc là khoẻ.”
Lục Vũ cảm thán nói: “Tên này đẹp như vậy, say mèm ra đường là nguy hiểm lắm đó nha!”
Nói xong, cậu ta ẩn ý nhìn Giang Trác một cái.
Giang Trác lười để ý cậu ta, cậu vươn tay giữ lấy thân hình xiêu vẹo của Ôn Noãn.
Diệp Thanh hỏi Giang Trác: “Trác ca, cậu định đưa cậu ta về hả?”
Giang Trác lạnh lùng nói: “Về cái gì, nhà tôi có phải khách sạn đâu.”
“Vậy…”
“Cho tôi mượn mô tô.”
Lục Vũ không do dự quăng chìa khoá xe cho Giang Trác.
Giang Trác tra chìa khoá vào máy, nói với Ôn Noãn: “Lên xe.”
Ôn Noãn tự nhiên như ruồi bắt chéo chân ngồi lên đằng trước xe mô tô, dùng tay cậu ôm lấy mình, cả người cuộn tròn vào trong lòng cậu.
Lũ Vũ và Diệp Thanh nhìn hai người kia dùng tư thế thân mật như người yêu, đồng thời nuốt một ngụm nước bọt.
Ôn Noãn phấn khích la lên: “Xuất phát xuất phát!”
Giang Trác kiên nhẫn nói: “Cậu đứng dậy cho tôi, đổi tư thế đi.”
Ôn Noãn lại đứng dậy, suy nghĩ một hồi, quyết định vẫn ngồi ở phía trước, có điều cô quay người lại, ngồi đối diện với Giang Trác.
Hai người mắt to mắt bé nhìn nhau vài giây.
Giang Trác: “…”
Ôn Noãn thấy cậu không động đậy gì bèn vươn tay ôm lấy cậu, tựa đầu vào vai cậu: “Được rùi, ngồi vững roài đó, xuất phát!”
Giang Trác không muốn phí nước bọt với cô nữa, khởi động động cơ, chạy xe đi.
Lục Vũ và Diệp Thanh hoàn toàn ngu người, mắt chữ a mồm chữ o nhìn tư thế quỷ dị của hai người kia biến mất nơi đầu đường.
Giang Trác đội chiếc mũ bảo hiểm duy nhất lên đầu Ôn Noãn.
Ôn Noãn quan sát cậu thông qua kính mũ màu xám.
Mắt cậu hẹp dài, đuôi mắt hếch lên tự nhiên, mang theo kiểu cách lạnh nhạt nhìn về phía trước, tựa như chẳng để ai vào mắt.
Có điều, lúc này cậu lại thu tầm mắt về, nhìn cô một cái.
Nhìn nhau vài giây, Giang Trác vô cùng mất tự nhiên dời mắt đi.
Thế nhưng Ôn Noãn lại chẳng ngại ngùng gì, cô ôm lấy mặt cậu, nhìn trái nhìn phải, trầm trồ khen ngợi hết lời, sau đó nói một câu—
“Cậu thực sự rất quá đáng.”
Giang Trác chả nói gì.
Nhìn cái kiểu ngồi đi, con mẹ nó ai mới là người quá đáng!
“Quá đáng lắm luôn.” Ôn Noãn nắm lấy cổ áo cậu, ghé sát vào cậu: “Cậu đẹp trai như vậy là muốn quyến rũ ai hả!”
Giang Trác suy nghĩ về câu nói này, dường như không có gì để phản bác, cậu bèn biếng nhác nói: “Ghen tị à?”
“Đúng, ngưỡng mộ ghen tị hận! Tôi mà đẹp trai như cậu, thì con gái theo đuổi tôi có thể xếp từ trường chúng ta tới tận quảng trường Columbia luôn.”
Khóe miệng Giang Trác khẽ nhếch—
“Cậu nằm mơ giữa ban ngày đi.”
“Giang Trác, tôi hỏi một câu nghiêm túc.”
“Hỏi đi.”
“Tôi có một cô em gái, siêu cấp ngoan ngoãn, cậu chắc chắn không muốn làm quen sao?”
Giang Trác làm mặt lạnh: “Nói nữa ông đá cậu xuống bây giờ.”
“Đừng đừng!”
Ôn Noãn vội vàng khoác lấy cổ cậu, ôm chặt cậu, lầm bầm nói: “Không nhắc nữa, được chưa!”
Tối hôm đó, trên diễn đàn của trường, tiêu đề “Đảng CP Giang Hàn phát đường cho tôi!” kèm hashtag #Đầu gấu trường học khẽ biết yêu và #Anh em mọt truyện có phúc lợi lớn!
Lầu một cảnh báo lượng đường cao.
Lầu hai lầu ba lầu bốn đều không có động tĩnh, các bạn học cú đêm mất kiên nhẫn—
“Giật tít cút đê!”
“Đêm hôm chọc fan cp vui lắm hả!”
“Có phải người không vậy?”
Trong lúc mọi người đang mất kiên nhẫn, một tấm ảnh được lầu giữa đăng lên—
Hai người Giang Trác và Ôn Noãn ngồi đối diện nhau trên xe mô tô, cánh tay thon nhỏ của Ôn Noãn ôm lấy cổ Giang Trác, đôi mắt lim dim nhìn rất khiêu khích, quan trọng là đẹp trai quá chừng!
Vẻ mặt Giang Trác bất đắc dĩ, nhưng cũng không cự tuyệt.
Chỉ trong vỏn vẹn hai giờ, bài đăng đã đứng top, được đánh dấu đỏ--
“Đam mỹ ngoài đời thực nè!”
“Đêm hôm làm iem tỉnh cả ngủ!”
“Tư thế gì ngọt ngào dạ chời!!! Á á á!!!”
“Tui nghi ngờ hai người này đang chạy xe.”
“Rõ ràng mà, đang chạy xe xịn trên đường chứ đâu!”
…
Sáng hôm sau, Ôn Noãn tỉnh lại trong phòng ngủ của mình, đọc bài đăng mà Phương Triết Hàn gửi cho cô, sững sờ mười phút…
“Con mẹ nó trông tôi… s.exy quá vậy.”
Cô bình tĩnh đặt điện thoại xuống, thậm chí còn có ý định thu dọn hành lý, trốn về Nam Sơn với sư phụ.
Cái danh “Tiểu sư muội băng thanh ngọc khiết đệ nhất của Nam Sơn” mà cô tự phong, sẽ bị huỷ hoại từ đây.
Vấn đề nghiêm trọng hơn là, đến lúc anh cô tỉnh dậy nhìn thấy tấm ảnh này, có lẽ sẽ tức đến nỗi tiếp tục giả chết, có điều trước khi giả chết sẽ đem cô đi chôn sống trước.