Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng

Chương 14: Đội cổ vũ




Trên đường đi, Ôn Noãn phát hiện, Lục Tự Dương đối xử với anh trai vừa ân cần vừa quan tâm, không chỉ cho cô đi nhờ xe mà còn mời cô ăn sáng, thật là tình anh em đồng chí kiểu mẫu.


 


Xe đạp băng qua một con đường gồ ghề, Ôn Noãn vô thức vịn vào eo Lục Tự Dương.



 


Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cơ thể Lục Tự Dương nhạy cảm… run lên.


 


Sau đó, xe đạp đi đến chỗ bằng phẳng, Ôn Noãn bèn buông cậu ra.


 


Thế nhưng cậu ta lại cố tình lượn một hình chữ S cong vèo, buộc cô phải nắm lấy eo cậu ta một lần nữa.


 


Thân là con gái, Ôn Noãn nhạy cảm rụt tay về, cảm thấy quái quái.


 


Lục Tự Dương và anh trai cô, thực sự chỉ là tình đồng chí đơn thuần của xã hội chủ nghĩa… phải không?


 


Lục Tự Dương ngoảnh đầu mỉm cười với cô, mang theo ý trêu chọc, Ôn Noãn nghi ngờ có phải bản thân đã nghĩ nhiều rồi hay không.


 


Dạo gần đây, trong đầu cô thường hay nảy ra một vài suy nghĩ kỳ quái.


 


Ở bên đường, Ôn Noãn nhìn thấy tên ngố Phương Triết Hàn, lưng đeo ba lô, miệng ngậm xíu mại, đang đi về phía cổng trường.



 


Ôn Noãn dứt khoát nhảy xuống xe, nói với Lục Tự Dương: “Tôi không vào cổng trường cùng cậu nữa nhé.”


 


“Két” một tiếng, Lục Tự Dương phanh xe lại, quay đầu nhìn cô: “Vậy cậu cẩn thận, có chuyện gì cứ nhắn tin cho tôi.”


 


“Ok.”


 


Ôn Noãn tập tễnh đi tới bên Phương Triết Hàn, cánh tay trực tiếp đặt lên vai cậu: “Em trai, đỡ anh cái coi.”


 


Phương Triết Hàn vội vàng chà tay vào đồng phục trường, rồi đỡ lấy Ôn Noãn: “Sao cậu lại bị làm thành thế này?”


 


“Đừng hỏi, hỏi xong ai cũng khó xử.”


 


Phương Triết Hàn nhìn cái tướng đỡ eo của Ôn Noãn, lại nhìn Lục Tự Dương ở phía đối diện, trên mặt lộ ra vẻ quái gở.


 


“Cậu bị Lục Tự Dương làm à?”


 


Ôn Noãn cố tình thăm dò Phương Triết Hàn, làm bộ thần bí nói: “Nhỏ tiếng lại.”


 


“Vãi lúa!!!” Phương Triết Hàn nhảy vội ra xa, vẻ mặt cả kinh: “Không ngờ cậu là loại con trai như vậy!”


 


Khoé miệng Ôn Noãn cong lên, híp mắt cười nói: “Chẳng lẽ cậu không biết quan hệ giữa tôi và cậu ta sao?”


 


“Đậu má, tôi mà biết thì đã tuyệt giao với cậu lâu rồi!” Cả đầu Phương Triết Hàn toàn dấu hỏi chấm, thực sự hoài nghi nhân sinh: “Thật méo ngờ cậu có khuynh hướng này! Mẹ ơi!”


 


Ý định của Ôn Noãn chính là thăm dò Phương Triết Hàn, nếu cậu ta đã sớm biết giữa Ôn Hàn và Lục Tự Dương có quan hệ kỳ quặc gì thì tuyệt đối sẽ không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc như vậy.


 


Quả nhiên là cô nghĩ nhiều rồi.


 


Cho đến tận lúc này, Ôn Noãn mới phát hiện mình thực sự chẳng hiểu gì về người anh trai sinh đôi này cả, sở thích của anh, xu hướng tính dục của anh, bí mật của anh thậm chí còn bao gồm cả bạn bè mà anh hay giao du, tất cả những thứ đó, cô đều không biết gì cả.


 


Ôn Noãn vỗ vai Phương Triết Hàn, trấn an nói: “Giỡn thôi, đừng nghĩ nhiều.”


 


Phương Triết Hàn vẫn còn nghi ngờ cô: “Thật à?”


 


“Chứ sao nữa.” Vẻ mặt Ôn Noãn thản nhiên: “Ông đây chỉ thích con gái thôi.”


 


“Vậy cậu với Lục Tự Dương là làm sao, cậu ta là học sinh xuất sắc đứng đầu toàn khối đấy, bình thường mắt để lên giời, ai thèm làm bạn với đám chúng ta, cớ gì lại đèo cậu đến trường?”


 


Ôn Noãn mỉm cười, nói: “Đương nhiên là vì mị lực vô biên của Hàn gia ta, nam nữ đều đổ như rạ.”


 


Phương Triết Hàn nhìn khóe mắt cong cong của cô, nốt ruồi lệ nhạt màu dưới khoé mắt vô cùng chói loá, cậu ta nuốt nước bọt, trong mắt lộ ra sự sùng bái.


 


Ngay cả người như Lục Tự Dương mà cũng bị cậu ấy thu phục, đỉnh quá Ôn Hàn ơi.


 


“Nhìn gì mà nhìn, lại đỡ tôi coi.”


 


Ôn Noãn mất kiên nhẫn kêu lên, Phương Triết Hàn lập tức ngốc nghếch đi tới đỡ lấy cô: “Rốt cuộc cậu bị gì vậy?”


 


“Tư thế rời giường không đúng, bị đau eo.”


 



 


Cuối năm, các trường cấp 3 lớn tổ chức giải đấu bóng rổ theo thể thức thi đấu vòng tròn.


 


Ôn Noãn dĩ nhiên cũng bị cán sự thể dục trong lớp lôi vào đội bóng rổ của trường, cùng luyện tập với các thành viên, chuẩn bị giành lấy vinh quang cho trường trong cuộc thi bóng rổ.


 


Giang Trác cũng nằm trong đội bóng rổ của trường, không còn gì để nghi ngờ, tỉ lệ ném trúng của cậu từ giữa sân là 100%, có thể coi là con át chủ bài của đội bóng rổ trường trung học Thập Tam.


 


Trong đội bóng rổ toàn mấy đứa cao lêu nghêu từ 1m85 trở lên, Ôn Noãn tuyệt đối chính là đối tượng để chà lết trên sàn, lúc đầu còn bị mấy tên kia cười cợt, thế nhưng lúc bọn họ nhìn thấy Ôn Noãn nhanh nhẹn dẫn đầu, nhảy lên úp rổ như lò xo thì đều ngậm miệng.


 


Tỉ lệ trúng rổ của người này tuyệt đối không thua kém Giang Trác!


 


Mặc dù kỹ thuật chơi bóng của Ôn Noãn không tệ, nhưng bởi vì không quen luật chơi thực tế nên phạm lỗi suốt.


 


“Ôn Hàn, cậu bị gì vậy? Bắt đầu được 20 phút thì cậu mắc lỗi hết 10 lần rồi.” Đội trưởng bóng rổ Hạ Huy phàn nàn: “Tiếp tục như thế thì khỏi ra sân luôn đi.”


 


Ôn Noãn bất lực, sao mà trách cô được, hồi trước cô có chơi bóng rổ chính quy đâu, không hiểu luật cũng là chuyện bình thường thôi mà.


 


“Cậu mà như thế thì chỉ có nước làm chân dự bị thôi!”


 


“Cậu là heo à Ôn Hàn! Cầm bóng đụng người khác mà cũng được à!”


 


“Cậu thử phạm lỗi một lần nữa xem!”


 


Hạ Huy sắp bị cô làm cho tức chết rồi, lúc này, Lục Tự Dương đi tới, nói: “Không hiểu luật thì từ từ dạy, chửi người ta làm gì.”


 


Lục Tự Dương rất có tiếng nói trong đám con trai, do đó, cậu ta vừa mở miệng nói chuyện thì Hạ Huy bèn ngậm miệng.


 


Lục Tự Dương cầm bóng đi tới trước mặt Ôn Hàn, nói: “Đi qua bên kia sân, tôi dạy cậu.”


 


“Được.” Ôn Noãn đi theo cậu qua bên kia sân.


 


Lục Tự Dương cầm bóng tiến công, đồng thời kiên nhẫn giảng giải cho cô luật chơi—


 


“Không được tấn công giữa sân quá 24 giây.”


 


“Không được đập bóng 2 lần.”


 


“Ngoài khu cấm không được cầm bóng chạm người.”


 


Ôn Noãn dang tay nghiêm túc phòng thủ, Lục Tự Dương làm ra một động tác giả rồi luồn qua cô, Ôn Noãn không cam tâm yếu thế, nhanh chóng đuổi theo muốn kéo cậu lại.


 


Song lại đổi ý, hình như kéo người cũng là phạm luật, cô gắng sức kiềm chế bản thân.


 


Giang Trác tiếp lấy bóng rổ từ đồng đội, quay đầu nhìn về phía đối diện—


 


Ôn Noãn và Lục Tự Dương đang đấu 1-1 với nhau, cơ thể… cũng khó tránh khỏi động chạm.


 


Sắc mặt Giang Trác càng lúc càng sa sầm, cậu trợn mắt, vứt bóng ra sau, rảo bước bỏ đi.


 


Nhưng không ngờ, quả bóng tiện tay ném đi kia lại bay ra xa đập trúng lưng 


Lục Tự Dương, làm cậu ta lảo đảo về phía trước.


 


Lục Tự Dương quay đầu nhìn về phía Giang Trác: “Giang Trác, cậu làm gì vậy.”


 


Tâm trạng Giang Trác không tốt lắm, nghe thấy giọng Lục Tự Dương, máu nóng liền bốc lên.


 


Cậu nhặt bóng rổ lên, ước chừng trong tay, biếng nhác hếch cằm lên, nói nhỏ: “Cậu.”


 


Làm cậu.


 


Cậu rõ ràng là đang khiêu khích, nhưng Lục Tự Dương cũng không phải dạng dễ chọc, ném trái bóng trong tay về phía Giang Trác.


 


Giang Trác nghiêng đầu, dễ dàng né được, giễu cợt nói: “Kỹ thuật như cậu mà cũng đòi dạy người khác à, ghê gớm nhỉ?”


 


Lửa giận bùng lên rõ ràng trong con ngươi của Lục Tự Dương.


 


Cậu ta là chủ tịch hội học sinh, ngày thường là một học sinh rất có tiếng nói, còn Giang Trác luôn là đối tượng bị người khác bài xích.


 


Do đó, một số nam sinh xung quanh lập tức quây lại: “Giang Trác, mày đừng có mà ức hiếp người quá đáng, Lục Tự Dương có làm gì mày đâu.”


 


Giang Trác cười khẩy, hếch cằm lên, con ngươi đen nhánh mang theo sự kiêu ngạo: “Từng người từng người một tới, hay là hội đồng.”


 


Mấy nam sinh đều đang tuổi thiếu niên nóng nảy, làm sao nhịn được cậu khích tướng như thế: “Sợ mày quá cơ.”


 


“Tao ngứa mắt mày lâu lắm rồi.”


 


Ôn Noãn chắn trước mặt Giang Trác, chỉ vào bọn họ mắng: “Làm gì đấy làm gì đấy, chủ tịch hội học sinh còn ở đây mà các cậu đòi đánh nhau à, muốn đi phòng giáo vụ uống trà hả?”


 


Ôn Noãn quay đầu nói với Lục Tự Dương: “Tôi thay cậu ta xin lỗi cậu, được không?”


 


Lục Tự Dương nhìn động tác che chở rõ ràng của Ôn Noãn, ánh mắt có chút phức tạp: “Cậu thay cậu ta, việc gì cậu phải thay cậu ta làm thế?”


 


“Giang Trác là anh em của tôi.”


 


Quá khứ người trong giang hồ thường là kiểu quan hệ sinh tử, hiện tại, cô và Giang Trác cũng là giao tình cứu mạng.


 


Cho dù Giang Trác có làm gì, là đúng hay sai, Ôn Noãn cũng sẽ đứng về phía cậu vô điều kiện.


 


Lục Tự Dương không vui vứt trái bóng trong tay, lúc rời đi, sắc mặt hiện rõ sự khó chịu.


 


Ôn Noãn thở dài, làm lung lay chiếc thuyền hữu nghị với Lục Tự Dương, không biết sau khi anh giai tỉnh dậy có bóp chếc cô không.


 


Cô đứng cạnh Giang Trác, khẽ thở dài.


 


Giang Trác mặt không cảm xúc nhìn cô, đôi mắt đen nhánh hệt như một hồ nước tĩnh lặng, không nhìn ra được cảm xúc gì.


 


Ôn Noãn có hơi không thoải mái, cô xoa xoa mũi: “Cậu… nhìn tôi làm gì, đừng có nghĩ nhiều nhá, lần sau mà còn bắt nạt người khác nữa là tôi không giúp cậu đâu.”


 


Giang Trác dời ánh mắt đi, mím mím môi mỏng, chẳng nói câu nào mà quay người bỏ đi.


 


Ôn Noãn ôm bóng rổ, nhẹ nhàng đập đập, quay đầu ném một cú 3 điểm.


 


Đi được hai bước, Giang Trác cuối cùng vẫn quay lại, mạnh mẽ đoạt lấy bóng rổ trong tay Ôn Noãn.


 


Ôn Noãn đề phòng nhìn cậu: “Làm gì đó.”’


 


Giang Trác lạnh giọng nói—


 


“Sau này tôi dạy cậu chơi bóng.”


 


*


 


Dưới sự huấn luyện của Giang Trác, Ôn Noãn dần dần nắm được luật chơi cơ bản trong thi đấu bóng rổ.


 


Thế nhưng, cô hoàn toàn không ngờ tới rằng, vào cuộc thi bóng rổ hai tuần sau đó, thứ cô nhận được không phải là đồng phục thống nhất của thành viên đội bóng rổ, mà là… váy ngắn chếch chi của đội cổ vũ.


 


Mắt Ôn Noãn dại ra, cô cầm váy ngắn tới tìm ban thể dục.


 


“Phát nhầm… đồng phục cho tôi rồi hả?”


 


Bạn học trong ban thể dục dò lại tên của cô, nói: “Đúng mà, đây chính là đồng phục của cậu đó.”


 


Ôn Noãn vội vàng nói: “Tôi là thành viên của đội bóng rổ, cậu đưa tôi váy của đội cổ vũ là có ý gì?”


 


Cán bộ thể dục đáp: “Ôn Hàn, cậu không có tên trong đội bóng rổ.”


 


“Gì?”


 


Cậu ta đưa danh sách tên cho Ôn Noãn, chỉ vào tên cô, đúng là như vậy, tên của cô không nằm trong đội bóng rổ, mà là bị liệt vào nhóm nữ sinh… của đội cổ vũ.


 


“Các cậu có phải nhầm lẫn rồi không?” Ôn Noãn mờ mịt: “Sao tôi mặc váy được, tôi là… con trai mà.”


 


Đúng vào lúc này, Ôn Thừa Nghiệp tiến vào phòng thể dục, híp mắt cười nói: “Không phải bình thường em thích mặc mấy đồ hoa hoè hoa sói kia lắm sao em trai Ôn Hàn, lại còn đeo khuyên tai, anh nghĩ… đối với em, giả gái hẳn không phải là chuyện khó đâu.”


 


Vừa nhìn thấy Ôn Thừa Nghiệp, Ôn Noãn lập tức hiểu ra, tại sao tên mình lại từ đội bóng rổ bay sang đội cổ vũ rồi.


 


Ôn Thừa Nghiệp là người đứng đầu ban thể dục.


 


“Danh sách đội cổ vũ đã được chốt rồi, bây giờ em không rút được đâu.” Bạn học ban thể dục vẫn giữ nguyên bộ dáng bàn việc công, nói: “Nếu bây giờ rút ra thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, sau này cậu sẽ không được đề cử học sinh tốt đâu.”


 


Ôn Noãn chẳng hề quan tâ m đến đề cử học sinh tốt gì đó, dù sao cái thành tích be bét của Ôn Hàn còn lâu mới được đề cử lên học sinh ba tốt.


 


Có điều cô rất ngứa mắt cái mặt vênh váo chơi sau lưng người khác của Ôn Thừa Nghiệp.


 


Anh ta muốn thấy cô mất mặt giả gái lên sân, Ôn Noãn sẽ không để anh ta được như ý nguyện.


 


“Vậy thì anh chống mắt lên mà nhìn đây.”


 


Khoé miệng Ôn Noãn cong lên, cô cầm váy ngắn quay người đi vào phòng thay đồ.


 


Chẳng qua chỉ là mặc váy ngắn thôi mà, cô là con gái hàng thật giá thật đó, mặc váy thì có là gì!


 



 


Hội trường bóng rổ chật ních, học sinh hai trường ngồi kín khán đài, reo hò cổ vũ cho đội trường mình.


 


Tại chỗ nghỉ ngơi của thành viên, đội trưởng đội bóng rổ Hạ Huy đi tới đi lui, nhìn xung quanh tìm Ôn Hàn: “Tên kia lại chạy đi đâu rồi! Còn mấy phút nữa là thi đấu, giờ này rồi còn làm tôi điên lên!”


 


Giang Trác biếng nhác ngồi trên ghế, nhìn Hạ Huy gần như bò trên đất, thò đầu xuống nhòm dưới chỗ ngồi.


 


Một sợi dây cao su quấn quanh đầu ngón tay, vẻ mặt cậu ung dung: “Cậu cảm thấy cậu ta có thể núp dưới chân tôi à?”


 


“Ai mà biết được.” Hạ Huy vỗ vỗ đầu gối, ngồi thẳng dậy: “Dạo này bên ngoài đồn tin về hai cậu, hai người suốt ngày đi cùng nhau, cậu ta sắp trở thành cái đuôi của cậu luôn rồi.”


 


Giang Trác trợn mắt: “Con mẹ nó, đừng có tởm như vậy.”


 


Đội trưởng Hạ Huy ngồi bên cạnh Giang Trác, vươn tay đặt lên vai cậu: “Nói thật mà, nhan sắc của Ôn Hàn, nếu mà là con gái thì không biết còn đẹp cỡ nào nữa.”


 


Đúng lúc này, tiếng nhạc cổ động sôi nổi vang lên, vài nữ sinh trong đội cổ động mặc áo hở rốn và váy xếp ly màu xanh trắng vẫy tay hoa, nhảy vào sân.


 


Giang Trác chẳng buồn ngẩng đầu, lấy điện thoại chuẩn bị gửi tin nhắn cho Ôn Hàn.


 


Đột nhiên, Hạ Huy bên cạnh thét lên một tiếng: “Tôi hoa mắt rồi chăng, bạn gái đầu tiên ở hàng thứ hai… là Ôn Hàn?”


 


Giang Trác bừng tỉnh ngẩng đầu lên nhìn về phía đội cổ động.


 


Khoảnh khắc nhìn thấy cô, đầu óc Giang Trác chỉ có đúng hai chữ--


 


“Đù… má.”