Bố mẹ Mimi đang ở bên ngoài. Cô đứng trong phòng ngủ của mình, lắng nghe tiếng gót giày của mẹ trên nền nhà nát bằng đá cẩm thạch, theo sau là những bước chân nặng nhọc của bố.
- Chào con yêu - Trinity gọi khi gõ cửa phòng cô con gái - Bố con và mẹ sắp ra ngoài.
- Bố mẹ vào đi - Mimi nói. Cô đeo đôi bông tai hình chùm đèn rồi chăm chú ngắm mình trong gương.
Trinity mở cửa bước vào trong phòng. Bà mặc một chiếc áo dài chấm đất, hiệu Valentino, cô nghĩ thế và đang khoác bên ngoài một chiếc áo da lông chồn Zebelin. Mẹ cô mang một vẻ đẹp thanh lịch, tao nhã và quyến rũ với mái tóc vàng dài, quấn quanh vai. Không biết đã có bao nhiêu tạp chí thời trang và xã hội chụp ảnh bà.
Bố mẹ của Mimi sắp thamgiabuổi khiêu vũ của một hội từ thiện nào đó. Hai người luôn vắng nhà. Mimi không thể nhớ được lần cuối cùng bố mẹ cô cùng ăn tối là khi nào. Có khi cả tuần liền cô không nhìn thấy họ. Mẹ cô thường tốn cả ngày ở trong một salon tóc, phòng tập thể dục, văn phòng của vị bác sĩ chuyên khoa của bà hay tại những cửa hàng nhỏ bán quần áo ở Đại Lộ Mandison; còn bố cô thì luôn ở trong văn phòng làm việc của ông.
- Đừng về khuya quá - Trinity dặn rồi hôn lên má con gái - Trông con thật đáng yêu. Cái váy này có phải mẹ đã mua cho con không?
Mimi gật đầu.
- Hãy đeo đôi bông tai nhỏ hơn, con không nghĩ như vậy sao? - Mẹ cô khuyên nhủ. Mimi cảm thấy như bị xúc phạm. Cô ghét bị khuyên nhủ.
- Con nghĩ là trông nó ổn mẹ ạ.
Trinity nhún vai.
Mimi để ý thấy bố cô đang đứng ở cửa, trông vẻ rất khó chịu. Ông đang nói chuyện bằng chiếc điện thoại di động với giọng giận dữ. Sau đó, trông ông mất bình tĩnh hơn thường ngày. Có cái gì đang quấy rầy bố cô, tâm trạng ông không vui. Một ngày cách đây vài hôm cô đã về nhà sau giờ giới nghiêm nhưng bố cô, người đã bắt gặp cô lén lút ngang qua phòng bếp đúng lúc ông rót đầy ly rượu Brandy, chẳng nói gì cả.
- Jack đâu rồi? - Mẹ cô hỏi, nhìn quanh quất cứ như Jack có thể bị giấu dưới cái bàn rỗng kia vậy.
- Dĩ nhiên là ở đó - Mimi giải thích - Bạn trai của con đến muộn.
- Chà, vui đấy - Trinity nói, vỗ vỗ lên má của Mimi - Đừng bận tâm đến chuyện đó.
- Chúc con một buổi tối vui vẻ - Charles thêm vào khi đóng cửa phòng con gái lại.
Mimi nhìn mình trong gương một lần nữa. Chẳng biết vì lý do gì cứ mỗi khi bố mẹ nói tạm biệt vào buổi tối, Mimi lại có cảm giác như bị tước đi cái gì đó. Như bị bỏ rơi. Chưa bao giờ cô thoát được cảm giác này. Mimi tháo đôi bông tai ra. Mẹ cô nói đúng, nó chẳng hợp với cái váy của cô chút nào. Không lâu sau khi bố mẹ Mimi rời khỏi nhà, anh chàng người Ý đến. Anh chàng thay đổi thấy rõ kể từ ngày hai người gặp nhau ở Barneys. Thái độ tự mãn biến mất, nụ cười đểu cáng cũng không còn. Cô đã tẩy tất cả
chúng ra khỏi anh. Mimi gần như nắm được toàn bộ quyền điều khiển anh chàng. Hầu như lúc nào hai người cũng ở bên nhau, anh chàng này rất dễ điều khiển. Không một ai có thể cưỡng lại được cô. - Em sẽ lái xe - Cô nói, lấy chiếc chìa khóa từ trong túi anh bạn trai. Anh ta không phản đối.
Tòa nhà Xã Hội Mỹ cách đây không xa, nhưng Mimi vẫn vượt qua mấy cái đèn đỏ, đó chính là nguyên do một xe cứu thương phải đổi hướng thình lình để tránh tai nạn. Cô dừng lại trước mái hiên, nơi người gác cửa đang chờ. Hai người bước xuống xe, Mimi ném chiếc chìa khoá cho người phục vụ. Anh chàng người Ý đi theo cô giống như một con chó con đi theo chủ. Họ cùng bước vào tòa nhà.
Mimi chiếu ánh mắt sắc lẻm vào cái váy bằng vải satanh màu trời đêm của Peter Som, cùng với búi tóc buộc cao, một sợi dây chuyền ngọc trai ở Biển Bắcgiatruyền kiểu ba dây gộp lại của cô ta trong khi cô chỉ có duy nhất một đồ trang sức đi kèm. Cô giật mạnh cánh tay người bạn trai của mình rồi đi lên các bậc thang. Ở đó, cô được chứng kiến cảnh người bạn thân nhất của mình, Bliss Llewellyn, đang đắm đuối hôn cậu bạn trai Dylan Ward.
- Xin chào… - Giọng của Mimi lạnh băng. Chuyện quái quỷ này xảy ra từ khi nào vậy? Mimi không thích bị cho ra rìa mọi chuyện.
Bliss rời môi Dylan. Cô đỏ mặt khi trông thấy Mimi. Lớp son môi của Bliss bị nhòe và mái tóc của cô hơi rối. Dylan nở một nụ cười tự mãn với Mimi.
- Bliss. Tới nhà vệ sinh. Ngay bây giờ.
Bliss trao cho Dylan cái nhìn hối lỗi, nhưng cô phải đi theo Mimi tới phòng của các quý bà mà không được phép hỏi bất kì câu nào. Mimi kiểm tra các ngăn phòng đồng thời đuổi các cô gái đang ở trong phòng rửa mặt ra. Khi căn phòng trống không, không còn ai theo ý muốn của cô thì cô mới quay sang Bliss.
- Chuyện chết tiệt gì đang xảy ra với cậu vậy? Cậu và tên con trai đó? - Mimi bực bội - Cậu có thể hẹn hò với bất kì anh chàng nào cậu muốn trừ cậu ta.
- Mình thích cậu ấy - Bliss bướng bỉnh - Cậu ấy rất đáng yêu.
- Đáng yêu…. - Mimi kéo dài từ đó thành một từ đó mười âm tiết. Đáng yêu… u… u. - Vấn đề của cậu là gì? - Bliss ương ngạnh hỏi.
- Vấn đề? Tôi không có vấn đề gì cả. Ai nói là tôi có vấn đề chứ? - Mimi nhìn quanh quất cứ như thể là vẫn còn ai đó đang ở đây vậy.
- Có phải là vì chuyện ở Connecticut không? - Bliss hỏi - Chuyện ấy không phải là sự thật, cậu ấy không làm chuyện đó.
- Cậu đang nói về chuyện gì vậy? - Mimi hỏi.
- Mình không biết, mình chỉ nghe nói là có một vài tai nạn với một cô gái nào đó ở Greenwich, và cậu ấy bị kéo vào - Bliss nói - Nhưng dù sao thì đó không phải là sự thật.
Mimi nhún vai. Đây là lần đầu tiên cô nghe về chuyện này, nhưng nó không hề làm cô thấy ngạc nhiên. - Mình thực sự không biết tại sao cậu lại tốn thời gian cho cậu ta nữa.
- Tại sao cậu lại ghét cậu ấy như thế?
Mimi sửng sốt. Đúng. Cô thường phản ứng thái quá với Dylan. Tại sao cô lại ghét cậu ta? Cô không chắn chắc, nhưng cô luôn cảm thấy như vậy và cảm giác của cô chưa bao giờ sai cả. Có cái gì đó ở cậu ta làm cô không thích, chắc chắn là vậy, nhưng cô không thể chỉ ra nó là cái gì.
- Tiện đây mình cũng muốn hỏi, có chuyện gì xảy ra với anh bạn trai của cậu vậy? Trông anh ta cứ như một thâymasống lại nhờ phù phép ấy - Bliss nói khi hướng sự chú ý về góc phòng. Anh chàng người Ý cũng theo bọn họ vào đây và lúc này trông anh ta thật thiểu não ở một ô cửa. Tất cả bạn trai của Mimi trông đều như thế - cứ như thể bị mắc bệnh u sầu vậy.
- Mình sẽ nói về anh ta sau.
- Mình sẽ quay lại chỗ bạn trai của mình - Bliss nhấn mạnh.
- Tốt thôi. Nhưng tốt hơn hết là cậu nên có mặt trong buổi họp mặt với Ủy Ban vào sáng thứ hai.
Bliss gần như chẳng nhớ chút gì về chuyện này cả. Cô thậm chí còn chưa chắc chắn là có nên thamgiamột ủy ban xã hội kiêu kỳ nào đó hay không, nhưng dù sao thì cô cũng phải nhượng bộ để làm Mimi nguôi giận. - Chắc chắn rồi.
Mimi nhìn cô bạn rời đi. Thật đáng tiếc. Bliss đang dần dần thoát khỏi sự khống chế của cô. Đáng lo ngại thật. Mimi ghét nhất việc nhóm thuộc cấp nổi loạn. cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, kéo mạnh chiếccàvạt của anh chàng người Ý để lôi anh ta đi theo cô. Chính lúc này cô nhìn thấy cảnh tượng thứ hai làm cho đầu cô như nổ tung ra. Anh trai cô, Jack đang trên sàn nhảy với cô gái họ Van Alen, hai người đó đang tay trong tay. Mimi bỗng có cảm giác buồn nôn thực sự.
- Sẽ ổn thôi - Mimi đang nói - Anh ấy chỉ bị ngất thôi. Chúa ơi, bình tĩnh nào Kitty - Anh chàng người Ý, bạn trai của Mimi đang nằm sóng xoài trên nền nhà, hoàn toàn chẳng biết trời đất gì, khuôn mặt cắt không còn giọt máu - Jack, giúp em một tay? - Cô chộp lấy người anh trai đang đứng ở cửa.
Jack vội vàng tới bên cạnh Mimi và giúp dựng anh chàng người Ý ngồi dậy. Schuyler thấy Jack đang nói một cách giận dữ điều gì đó với Mimi, cô chỉ nghe lỏm được đôi chỗ: “Đứng yên một bên đi… Em có thể đã giết chết anh ta rồi… Hãy nhớ rằng Ban Lãnh Đạo đã nói…” Schuyler đứng đó, không biết làm gì khi Bliss và Dylan xuất hiện. Dylan nhìn vào đám người đang bu lại. - Để mình đoán nào, anh chàng đó đi với Mimi Force phải không? Schuyler gật đầu.
- Mình nghĩ đã tới lúc chúng ta nên rời khỏi đây.
- Đúng đấy - Bliss tán thành.
Schuyler ngoái nhìn Jack lần cuối. Cậu vẫn đang cãi nhau với Mimi. Thậm chí Jack còn không biết là Schuyler đang rời đi. Nhật kí của Catherine Carver Ngày 20 tháng 12 năm 1620 Plymouth, Masachusettes Tính tới nay thì những người đàn ông đã đi được nhiều ngày nhưng vẫn không có tin tức gì cả. Chúng tôi bắt đầu hoảng sợ. Đáng lí họ đã tới đó và bây giờ phải quay về với các tin tức về thuộc địa chứ. Nhưng tất cả đều im lặng. Bọn trẻ bận rộn giúp chúng tôi, chúng tôi còn đọc những quyển sách mang theo để giết thời gian. Giá mà được rời khỏi con thuyền này - một nơi lúc nào cũng ẩm ướt và chật ních, hiềm một nỗi các công trình xây dựng vẫn chưa sẵn sàng để đưa vào sử dụng. Đàn ông được phép lên bờ, còn chúng tôi phải ở lại đây, tại cái nơi tăm tối này. Tôi bắt đầu lo sợ nhưng phải tự trấn tĩnh rằng chắc chắn mình sẽ biết nếu như John và đoàn người mất tích.
Cho tới thời điểm này, tôi chẳng cảm thấy hay nhìn thấy bất kì cái gì trong tầm nhìn. Có một mối nghi ngờ hiện hữu trong thuộc địa đó là chúng tôi có thật sự trốn thoát được hay không. Các tin đồn đang lan nhanh rằng một trong bọn chúng đang ở đây, ẩn núp giữa chúng tôi - việc này khơi lên nhiều lời bàn tán và mối nghi ngờ. Đứa trẻ nhà Billington vẫn đang mất tích, họ nói như vậy. Biến mất. Bị bắt cóc. Nhưng có vài người nhớ là thằng bé đã thamgiaRoaroke, vì vậy mà không ai lo lắng. Chúng tôi quan sát, chờ đợi và nín thở.