Trước mặt lúc thực
lực tuyệt đối cường đại, tất cả âm mưu quỷ kế đều chính là tiểu kỹ xảo
tôm tép nhãi nhép không đáng nhắc tới mà thôi.
Lời nói Du Niệm
giống như một cục đá nhỏ ném vào mặt hồ yên tĩnh phá huỷ mọi thứ và cũng làm cho những tư tưởng bị giam cầm chậm rãi tạo nên những gợn sóng
Con ngươi đen đến tĩnh mịch của Lương Lễ nhìn bóng dáng Du Niệm chậm rãi đi qua góc bên kia, đôi mắt có chút chiếu sáng, giống như sao băng lướt
qua vô hạn không trung, xinh đẹp nhưng rất nhanh trôi đi, vẫn là mỹ lệ
không thể sánh bằng.
Cường đại…tuyệt đối… sao?
Hôm sau
Tia nắng ấm áp bao trùm cả biệt thự to lớn, khiến toàn bộ trang viên lớn âm trầm trang nghiêm nhuộm lên một chút sức sống.
Phía trước cổng biệt thự có một chiếc xe thể thao màu xanh lam đang đứng
chờ, khi cánh cổng sắt dày mở ra là có thể thấy từ bên ngoài vào là một
đoạn đường dài xa xa rồi chủ ốc to lớn và vài tòa biệt thự bên cạnh.
Trong biệt thự là một vườn hoa thật lớn, chính giữa là hồ phun nước trong
thật nguy nga. Nhưng điểm đáng chú ý nhất đó là trên cánh cổng sắt màu
vàng chiếm một con rồng vàng rất lớn khiến cho người ta có một cảm giác
nặng nề, nghiêm túc, mang theo cảm giác huyết tinh sát phạt.
Đây chính là khí thế lịch sử trải qua lắng đọng và vô số huyết tinh để lại.
Cánh cổng chậm rãi mở ra, liền thấy Du Niệm một thân quần áo màu đen đang đi ra.
Khúc Quyến Sí dựa người vào xe, đôi mắt lướt qua một tia sáng, nhìn cô gái
đi từng bước chân tao nhã về phía hắn, một cảm giác hạnh phúc thỏa mãn
khó hiểu từ từ đi vào ngực hắn, loại cảm giác này mãnh liệt mà xa lạ,
tựa như ma chú, mà hôm qua ở cửa nhà La Sinh Nhược nghe được từ “thích”
kia, đã mở ra mật ngữ ma chú.
”Chờ lâu không?” Du Niệm cầm theo
hộp cơm đứng trước mặt Khúc Quyến Sí, cô nghiêng đầu, khoé miệng hơi mỉm cười hơi nhạt nhẽo nhưng lại có chút hạnh phúc, ánh mắt chăm chú nhìn
hắn, giống như Khúc Quyến Sí là toàn bộ thế giới của cô.
”Khụ” Khúc Quyến Sí không được tự nhiên liền ho nhẹ một cái, liền chạy đến mở ra cửa xe ghế lái phụ cho Du Niệm đi vào.
Chiếc xe chậm rãi di chuyển khỏi núi A Bố Nhĩ, ven đường trước sau như một,
ngẫu nhiên có thể lữ khách mặc áo quần vận động đội mũ đang trèo
lên, hoặc là lái xe đạp và xe buýt du lịch ngắm cảnh.
”Chúng ta ăn sáng trước đi” Khúc Quyến Sí lười nhác lên tiếng và âm thanh khêu gợi rất có lực xuyên thấu.
”Được” Bởi vì biết Khúc Quyến Sí sẽ đến đón, Du Niệm cố tình nói Thất
Nương không cần chuẩn bị buổi sáng cho cô, nghĩ đến mặt Thất Nương hung
dữ nói tiểu thư có tình mới không cần tình cũ cũng đừng quên lời của mẹ cô dặn, làm cô không thể nhịn được cười.
Tại nhà hàng Hạ Hương
Đây là nhà hàng ăn sáng cực nổi tiếng tầng lớp thượng lưu, rất nhiều người
không tự mình đến sẽ cho người hầu của họ đến đây mua về. Bên trong
những khối bánh ngọt đều thuộc phẩm xa xỉ, vật liệu thượng đẳng, tay
nghề thượng đẳng, mỗi một món đều từ đầu bếp chuyên môn về điểm tâm và
đầu bếp dinh dưỡng hết sức điều phối chế tác.
Khúc Quyến Sí hiển
nhiên không phải lần đầu đến đây, nhân viên phục vụ không cần hỏi sẽ dẫn Khúc Quyến Sí tới chỗ hắn thưởng ngồi, cũng đúng, hắn là công tử mười
ba tước, mà mười ba tước là tầng lớp quản lý cao nhất của công quốc Thụy Bỉ Tư, thái tử gia chân chân chính chính, ai dám coi thường chứ.
”Nhìn xem” Nhân viên nhanh chóng đưa cho Khúc Quyến Sí thực đơn, nhưng
lại không chuyển qua đưa cho Du Niệm. Thấy thế, ánh mắt lười nhát của
Khúc Quyến Sí nhẹ nhàng lướt qua người nhân viên, chỉ vậy thôi nhưng đối với tên phục vụ nhỏ bé như hắn mặt mũi đã trắng bệch, một trận tê tê
trên lưng làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.
Bởi vì Du Niệm mặc giáo phục màu đen cho nên cho rằng Du Niệm chỉ là một nhân vật bình
thường, liền cố ý bỏ qua. Nhưng thật không ngờ Du Niệm ở trong lòng Khúc Quyến Sí lại có địa vị và thân phận không giống với những người khác,
một nhân viên phục vụ nhỏ nhoi như vậy mà dám khi dễ cô sao?
”Khúc thiếu, cậu đã đến rồi... A, vị tiểu thư này, có thể thử xem qua
món điểm tâm Mật đào mới của chúng tôi, dưỡng nhan mỹ dung, ngọt nhưng
không ngán.” Một giọng nói uyển chuyển như hoàng oanh xuất cốc truyền
tới, đây là một cô gái trẻ mặc bộ sườn xám màu diễm hồng, ý cười trong
suốt tiến tới, lúc nhìn thấy Khúc Quyến Sí giúp Du Niệm kéo ra chỗ ngồi
tươi cười có chút phai nhạt, sau đó lại thâm sâu, dùng tiếng nói ngọt
ngấy uyển chuyển hết sức đề cử.
Du Niệm nhàn nhạt gương mắt nhìn
cô ta một cái, khoé miệng trước sau luôn nở nụ cười, khép lại thực đơn
vừa mới mở ra: “Lấy cho tôi một cái bánh trà xanh, không thêm đường. Cảm ơn.”
Nụ cười Thần Điền Nhi phai nhạt, ánh mắt cô lướt qua bộ
đồng phục của Bautis của cô. Tuy nói rằng vốn Bautis là học hoàng gia
nhưng bên trong thân phận cao thấp của mỗi người đều khác nhau. Thậm
chí, một người xuất thân kém cỏi nhưng lại có thành tích xuất sắc, gia
thế trong sạch thì có thể lấy thân phận được giúp đỡ xin vào.
Nghĩ cũng lạ, đã chọn một nhà hàng cao cấp như vậy lại không gọi những món
điểm tâm đắc tiền. Thần Điềm Nhi nghỉ, một là Du Niệm không biết hưởng
thụ, hai là Du Niệm căn bản không hiểu ngôn ngữ Iberian ở trên thực đơn.
”Thực xin lỗi, nơi này của chúng tôi không có món bánh trà xanh này,
không biết cô có cần tôi giải nghĩa trên thực đơn không ạ?” Thần Điềm
Nhi cung kính trả lời nhưng lời lẽ đầy châm chọc.
Mí mắt Du Niệm
hơi cong lên, lông mi dài như cây quạt nhỏ đong đưa, lộ ra mắt đào hoa
yêu dã như nước vạch cho người trầm luân: “Cảm ơn, nhưng mà tôi không
cần.”
Ngôn ngữ gọi là Iberian, đây chẳng phải tiếng Anh sao. Đối
với với Du Niệm học hết ngôn ngữ này thì có thể tìm ngôn ngữ khác học,
thậm chí chạy tới thời xa xưa người Maya đã bị diệt sạch học ngôn ngữ,
thế giới này muốn tìm được ngôn ngữ cô chưa học, thật là có chút khó
khăn.
”Thật sự nhà hàng chúng tôi không có bánh trà xanh.” Thần
Điềm Nhi lộ ra khuôn mặt uỷ khuất, người nhìn vào còn tưởng là Du Niệm
đang cố ý gây khó dễ cô ta.
Vẻ mặt khó xử nhìn về phía Khúc Quyến Sí, Khúc Quyến Sí lại miễn cưỡng nhướn mày, nhìn Du Niệm: “Em thích
bánh trà xanh sao? Lại không thêm đường?”
”Đúng vậy, em thích vị trà xanh đó,nhưng lại không thích vị ngọt.” Cũng giống như cà phê, cô
chưa bao giờ thêm sữa hay thêm đường.
“Thật sao? Nếu nơi này không có vậy thì chúng ta đi nơi khác nhé.” Khúc Quyến Sí lười biếng đứng lên.
Thần Điềm Nhi bên cạnh nghe hắn nói vậy thì mới ý thức được mình đã làm ra
chuyện ngu xuẩn gì. Sự lười biếng của Khúc Quyến Sí nổi tiếng như thế
nào thì cả học viện Bautis đều biết, ngay cả ăn cơm hắn còn lười mà. Vậy mà hôm nay hắn lại dẫn theo một cô gái đi ăn sáng, không những thế còn
định đi nơi khác ăn vì không có đồ uống mà Du Niệm thích!?
Đáy
mắt cô ta hiện lên sự ngoan độc, lại nghĩ đến chính bản thân mình. Nếu
hôm nay Khúc Quyến Sí bỏ đi thì có khả năng sẽ không bao giờ quay lại.
”Là vậy sao? Hay là Khúc thiếu, hai người không cần phiền phức như vậy, tôi sẽ kêu đầu bếp làm ngay món ăn mà vị tiểu thư này cần, tay nghề của Hạ Hương chúng tôi, hết sức đáng tin nha.” Thần Điềm Nhi tươi cười ngọt ngào hào phóng nói, ngăn Khúc Quyến Sí bỏ đi
”Hửm? Tại sao từ
trước đến giờ tôi chưa hề hay biết, hóa ra nhà hàng Hạ Hương lại có thể
làm bữa sáng theo yêu cầu khách đó nha?” Một giọng nói cô gái ngọt ngào
nhưng không ngấy,dịu dàng nhưng không mất khí thế, có vẻ gợi cảm mà
thuần khiết, khác với bên ngoài cường thế của Đan Vận Hi, đây là một
loại ẩn dấu, cảm giác ưu việt và một loại kiêu ngạo sáp nhập vào cốt
tủy.
Đoan Mộc Tịch Nhã, công chúa vương Quốc Iberian, công chúa
hoàng thất danh xứng với thực có được quyền thừa kế vương vị giống như
Đoan Mộc Hoặc!