Bởi vì tính tình
thẳng thắng của Du Niệm, khiến mục đích một chuyến này của Khúc Duệ Hiền cuối cùng vẫn không thành công, thậm chí có thể nói, là phản hiệu quả.
Du Niệm nhìn tin nhắn trên di động—— ngày mai tới sớm đón em.
Khóe miệng tràn đầy ý cười nhộn nhạo, đôi mắt như ngọc lưu ly càng lan ra
như nước lưu chuyển, khiến đám người Điển Trị cho dù đã quen thuộc sự
thay đổi của Du Niệm không khỏi có chút sợ run.
”Tiểu Niệm a,
điện thoại của em...” Lương Hàn cười tủm tỉm giơ tay ôm Du Niệm, ý đồ
trộm ngắm thứ gì khiến cho Du Niệm vui vẻ như thế, mà Du Niệm cũng không cảm thấy có gì ám muội, thoải mái cho Lương Hàn thấy.
”A sí gửi, di động cặp.” Du Niệm giơ lên di động trong tay, cười tủm tỉm nói.
Tâm tình Du Niệm không tệ, nhưng mà cũng không có nghĩa là những người khác tương tự như thế.
Điển Trị ho nhẹ một tiếng, ngồi ở trên sô pha chủ, “Tiểu Niệm, ngồi đi.”
Du Niệm cất di động, ngồi ở trên sô pha đối diện Điển Trị, Tề Úy Lam ngồi ở bên người cô, Lương Lễ Lương Hàn cũng không có ý quay đi, đồng thời
Lương Hàn ngồi vào một bên Du Niệm khác, đang muốn giơ tay ôm Du Niệm,
lại bị Lương Lễ một tay vuốt ve tay hắn, ánh mắt lạnh băng không mang
theo phản quang, giống như máy móc không có cảm tình lạnh lùng nhìn
Lương Hàn, khiến cho cổ Lương Hàn co rụt lại, đáng thương lết qua một
bên, nhường vị trí.
”Chuyện gì?” Du Niệm đương nhiên biết,
chuyện bọn họ muốn nói tuyệt đối không phải tất cả mọi người khả năng
biết, lại là bí mật chỉ mình cô tuyệt đối không biết.
”Tiểu
Niệm, con với Khúc Quyến Sí... con sao có thể thích Khúc Quyến Sí? Con
không phải thích... Đan Khương Hằng sao?” Đầu óc Điển Trị không khỏi rối rắm một chút, lúc trước Du Niệm vì Đan Khương Hằng không chút để ý một
đường chạy đến núi Cửu mười phần chết chín hái cho bằng được bông tường
vu đen, làm cho bọn họ thất vọng đến cực điểm, vì một người ngoài cô có
thể làm đến như thế, lại đến lần này tới lần khác chưa từng đối đãi
người nhà khoan dung và thông hiểu, đây là nguyên nhân gây ra khiến ông
ngoại cô trong đêm trở lại công quốc Thụy Bỉ Tư muốn vứt bỏ Du Niệm.
Cô đã làm trái gia quy nghiêm trọng.
”Trước kia thích, hiện tại không thích.” Du Niệm cười yếu ớt nói, nghĩ đến cô gái họ La Sinh Nhược kia sớm cũng đã bị cô cho biến mất ngay cả bụi
cũng không thừa, Du Niệm không hề có cảm giác tội lội, La Sinh Nhược Du
Niệm không thích gia đình này, cho nên Lam Ảnh tới tiếp nhận, thay thế
cô ta trở thành Du Niệm sinh hoạt tại nơi này, chẳng có gì là sai, không phải sao? Ít nhất hiện tại Tề Úy Lam và Điển Trị đều rất hài lòng với
cô con gái vĩ đại này.
... Được rồi, có lẽ cũng bởi vì sự vĩ
đại của cô mà xuất hiện âm mưu hoặc là kế hoạch khổng lồ khiến thế giới
khiếp sợ, cũng làm cho bọn họ có chút phức tạp và thống khổ.
Nụ cười của Du Niệm quá mức ôn nhu và thản nhiên, thế cho nên căn bản sẽ
không người nào hoài nghi cô nói thật hay giả, nhưng mà cũng không thể
khiến bọn họ thả lỏng tâm tình, bọn họ bây giờ thậm chí hy vọng Du Niệm
vẫn là tiếp tục thích Đan Khương Hằng còn tốt hơn, Đan Khương Hằng cũng
đủ lý trí không tiếp nhận Du Niệm cũng tốt hơn, cho dù tiếp nhận thì
sao, chàng trai tên Đan Khương Hằng kia... Nên nói như thế nào đây? Tuy
rằng bộ dạng thật sự có chút xinh đẹp quá đáng, thoạt nhìn có hơi gầy và yếu ớt một chút, nhưng vẫn là một chàng trai trẻ… Nếu là hắn, có lẽ
những chuyện cần thiết cũng có khả năng xoay chuyển.
”Tiểu
Niệm, mặc kệ thế nào, chúng ta không ngăn cản con với hắn yêu đương,
nhưng mà, đừng đặt bản thân quá độ trong tình yêu, được không?” Tề Úy
Lam lôi kéo tay Du Niệm, thấm thía nói.
Du Niệm theo thói
quen hơi lệch đầu, “Không được đâu mẹ, con sẽ toàn tâm toàn ý, dùng
hết lực lượng của bản thân làm mọi chuyện mà hắn muốn.” Ngoại trừ trên
giường và gây trở ngại đến trò chơi gia đình của cô.
Bạn trai quan
trọng hơn bạn giường, nhưng mà trò chơi gia đình lại quan trọng hơn trò
chơi yêu đương, nói cách khác, trong số tất cả các nhân vật được sắp xếp trong trò chơi, người nhà, vẫn là quan trọng nhất.
Du Niệm
sẽ vì thứ cao cấp nhất bỏ qua thứ thấp nhất cấp, nói cách khác, nếu
ĐiểnTtrị bọn họ cố ý yêu cầu Du Niệm chia tay với Khúc Quyến Sí, Du Niệm sẽ không lưu tình chút nào chia tay với Khúc Quyến Sí.
Bạn
trai hợp khẩu vị rất dễ tìm, nhưng là gia đình hợp khẩu vị lại không dễ
dàng, bởi vì một gia đình liên lụy tới đa số thành viên gia đình, gia
tộc La Sinh Nhược thì càng khó, ngoài La Sinh Nhược Du Nhiên ra từng
thành viên trong gia đình này cô đều rất thích.
Chỉ là, tựa
hồ tất cả mọi người luôn bỏ qua cách tốt nhất biết được chân tướng và
mục đích—— là trực tiếp đòi hỏi Du Niệm hành động hoặc nói.
”Tiểu
Niệm!” Không nghĩ tới Du Niệm thế nhưng sẽ nói như vậy, Tề Úy Lam kinh
hoảng kêu lớn, đã thật sự thích tới vậy sao? Nhưng mà, mười ba tước và
gia tộc La Sinh Nhược vẫn còn có sự đối lập lớn a! Làm sao có thể đột
nhiên thích tới vậy? Chuyện này phải làm gì bây giờ?!
”Mẹ,
còn chưa cơm sao? Con chết đói.” Một tiếng nói non nớt pha một chút giận dỗi, Đường Diệm mười hai tuổi một tay cắm ở trong túi quần, một tay che miệng đánh ngáp, một mắt hoa đào nhắm còn một mắt nhìn phòng khách có
bầu không khí áp lực, một đầu tóc rối bời lộ ra khuôn mặt trắng nõn mềm
mại, có vẻ hết sức đáng yêu, nếu không hắc khí toàn thân, đứa bé này
thoạt nhìn sẽ rất đáng yêu tựa thiên sứ thanh khiết.
Ánh mắt
hơi nghịch ngợm và âm trầm quét qua Du Niệm, khóe miệng Đường Diệm cười ác ý, “Mở cuộc họp đàm phán sao? Chị ba lại gây chuyện? Ha ha... Con
đã nói rồi mà.”
”Đường Diệm, đi làm nhiệm vụ.” đại ca luôn khiến chị em trong nhà run sợ lạnh nhạt ra tiếng.
”Cái gì? Em còn chưa ăn cơm mà! Hơn nữa, chỉ có một mình em chưa được thẩm
vấn —— được rồi, em đi!” Chịu không nổi ánh mắt lạnh như băng vô tình
của Lương Lễ, giây tiếp theo được thưởng một cây đinh, Đường Diệm thực
không tiền đồ nhấc tay đầu hàng, thuận lấy một quả táo lớn trên bàn,
Đường Diệm chạy nhanh chạy ra cửa.
”Mẹ, ba ba, và anh trai,
chuyện con và a Sí, mọi người không cần lo lắng.” Du Niệm nắm tay lạnh
như bang của Tề Úy Lam, “Người cản đường của con, con đều sẽ càn quét
hết.”
”Du Niệm, lời này có thể nói ở nhà, trăm ngàn đừng ở
trước mặt mười ba tước nói.” Nghĩ đến lời nói Du Niệm vừa mới trước mặt
Khúc Duệ Hiền nói, hơn nữa Khúc Duệ Hiền trước khi đi Du Niệm vụng trộm
thuận tay bắn ra bài xì phé, Điển Trị không khỏi giận tái mặt.
”Con không thích quanh co lòng vòng.”
”Đây không phải quanh co lòng vòng, đây chính che dấu tất yếu! Con có biết
bên ngoài bao nhiêu người nhìn chằm chằm La Sinh Nhược gia tộc chúng ta
sao? Cho dù chúng ta có được đặc quyền thế giới, không, con hẳn là biết, trên thế giới này không phải chỉ có La Sinh Nhược gia tộc chúng ta có
được đặc quyền thế giới, còn nhiều người muốn dùng các loại âm mưu quỷ
kế đem gia tộc bọn ta mai một trong lịch sử!” Điển trị nghiêm túc gằn
từng tiếng tỉ mỉ nói cho đứa con gái hồ đồ mất khôn, thoạt nhìn thần bí
khó lường khó hiểu.
Khóe miệng Du Niệm tươi cười sâu sắc, lấy ra bài xì phé bỗng dưng thẳng tắp đính trên mặt bàn tinh thạch màu đen
xa hoa, “Trược mặt thực lực cường đại tuyệt đối, âm mưu quỷ kế đều chỉ
là tiểu kỹ xảo tôm tép nhãi nhép không đáng quan tâm mà thôi.”
—— cho nên, cô chưa bao giờ nhẹ tay trước âm mưu quỷ kế.