Lời nói của Đan Vận
Hi làm cho một trận gió lạnh thổi qua tất cả mọi người đứng trong sân,
roi trong tay vung lên, mặt mày hung dữ: “Tất cả đều cút đi nhà tù diện
bích!”
“Vâng.” Vài tên con trai đang đứng ngốc ra đấy đột nhiên
ngã nhào, kêu cha gọi mẹ chạy trốn, khắp sân chỉ còn lại Du Niệm, Đan
Vận Hi cùng Đông Lan Tỳ cũng đang đứng ngốc ra đấy.
Du Niệm thản
nhiên liếc mắt qua Đan Vận Hi một cái rồi nhìn về phía Đông Lan Tỳ đang
đứng ngốc ra đấy, cười nhu hoà: “Đừng nghe cô ta nói lung tung, cậu
không giống với những người khác.” Khuôn mặt giống Kỷ Khuynh Nhiên y như đúc đã nhất định khiến cho cậu ở trong lòng tôi không giống người khác, huống chi cậu còn sạch sẽ giống anh ấy y như đúc nữa?
“Không,
không giống?” Đông Lan Tỳ có chút kinh ngạc nhìn ánh mắt thật sự ôn nhu
của Du Niệm, thật sự không giống sao? Sau mắt kính dày kia, trong mắt
lướt qua một chút mũi nhọn u ám, nếu đã nói như vậy thì cũng không nên
hối hận a.
Đan Vận Hi thật sự chịu đủ hai người liếc mắt đưa tình với nhau, roi trong tay không kiên nhẫn quất mạnh xuống đất kêu vang
“Chát chát”: “La Sinh Nhược Du Niệm, tôi nghe nói cô muốn tất cả sao sáu cánh của thất tịch?”
“Đúng vậy, cô muốn cho tôi?” Du Niệm nói chuyện luôn luôn rất trực tiếp.
“Cô nghĩ hay thật!” Đan Vận Hi lập tức đáp trả lại một câu, không hiểu sao có chút đắc ý, hừ hừ, ai bảo cô không để ý đến tôi.
Du Niệm hơi nghiêng đầu, cô thấy trực tiếp dùng bạo lực đối phó với nữ
vương có điểm ngạo mạn này là tốt nhất, nhưng mà…Nghĩ đến anh trai cô ta Đan Khương Hằng cùng chấp pháp tước, không tất yếu phải chọc đến phiền
toái không cần thiết, lại không thể kiếm được tiền, huống chi đây là vì
cô muốn vinh dự, không nhất thiết phải làm vậy.
Vì thế, sau khi
đã xem xét kĩ càng, Đan Vận Hi chính là một người keo kiệt, nếu đụng đến cô ta không những không kiếm được tiền mà ngược lại còn tự rước tới một đống phiền toái.
“Đồ keo kiệt.” Du Niệm khẽ mở miệng, thực lạnh nhạt nói ra biệt hiệu mình đặt cho cô ta.
“Chát!” Một vạch đen hiện ra ở thái dương, Đan Vận Hi nhịn xuống xúc động muốn quật cho cô một trăm tám mươi roi.
Hít sâu, đây là người gia tộc La Sinh Nhược, nếu không có chứng cớ cô ta
làm mình bị thương thì vô dụng, còn có thể tự đem tới rắc rối cho gia
tộc mình, phải biết rằng gia tộc La Sinh Nhược có được đặc quyền thế
giới.
“Đồ keo kiệt.” Nhìn bộ dạng Đan Vận Hi nén giận đến mặt mày biến sắc, Du Niệm cảm thấy thú vị lại nhắc lại.
“Ba!”
Lại hít sâu…
“Đồ keo kiệt.”
Lật bàn! La Sinh Nhược Du Niệm cô mới là đồ keo kiệt, cả nhà cô đều là đồ
keo kiệt. Một ngày nào đó lão nương sẽ đem một nhà cô ta tống vào nhà
tù, không cho ăn không cho uống còn mỗi ngày tra tấn đủ kiểu.
Đông Lan Tỳ trầm mặc chỉnh lại mắt kính to có chút trượt xuống, nhìn nữ
vương điện hạ của học viện bọn họ đang tức giận đến nỗi không bận tâm
đến hình tượng của mình, nói thật, cậu cũng muốn tức giận đến phát điên
được không? Vì sao cậu phải đứng đây a? Cậu đến khu nhà đại học cũng chỉ vì thư viện có được không? Không hiểu vì sao lại bị kéo đến đây, thật
là đủ đau đầu!
“Được rồi, nói việc chính.” Đan Vận Hi đã tức giận đủ, khôi phục lại bộ dạng nữ vương, khuôn mặt tinh xảo kiều mị (kiều
diễm, mị hoặc) mang theo một phần anh khí, làm cho người ta không dám
vọng tưởng nhúng chàm.
Du Niệm nhíu mày mỉm cười nhìn Đan Vận Hi: “Cô nói, 1 phút, qua thời gian một phút là mười vạn.”
Cô còn có thể keo kiệt hơn nữa sao? Đan Vận Hi cảm thấy dây thần kinh
trong đầu phựt một tiếng, đứt ra. Làm ơn đi lão đại, cô có thể vì mình
là người muốn sao sáu cánh còn tôi là một người cầm trong tay sao sáu
cánh mà có chút tự giác nào không? Cô còn dám kiêu ngạo sao? Đừng tưởng
rằng cười ôn nhu là có thể che dấu con người keo kiệt của cô, linh hồn
tà ác không chút nương tay!
“Tôi có thể cho cô sao sáu cánh trong tay tôi.” Đan Vận Hi nắm chặt roi trong tay, thật chặt, đôi mắt như
lưỡi dao, trong mắt mang theo hùng tâm tráng khí cùng dã tâm.
Du
Niệm phát hiện cô thực thích sắc thái trong mắt cô gái này, giống
như…ừm…con gián đánh không chết? Ánh mắt kia, cho dù có bị phủ định bao
nhiêu lần cũng không tự xem nhẹ bản thân, vĩnh viễn có dã tâm bừng bừng
muốn đạt tới mục tiêu mà người khác cho rằng không có khả năng. Tuy nghe qua thật ngu ngốc nhưng ai có thể không thừa nhận dũng khí cùng chấp
nhất của cô ta? Phải biết rằng chí hướng muốn đem toàn bộ một nhà La
Sinh Nhược ngồi tù, toàn thế giới này chỉ có cô gái này dám nghĩ.
Tuy rằng…
Có chút keo kiệt.
“Cô nói đi.” Đối người mình có hảo cảm, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của cô, Du Niệm luôn rất dung túng.
Khoé miệng Đan Vận Hi gợi lên chút tươi cười, có chút đắc ý vì thực hiện
được ý muốn, có chút tự tin vì đảo ngược được tình thế với địch: “Giữa
tháng này là cuộc chiến tranh tứ giác, tháng mười là cuộc chiến tranh
Nhạc Á Thụy Bỉ Tư, tháng mười hai là đấu trường võ đấu. Chỉ cần là cuộc
thi tôi tham gia, cô đều phải tham gia, tôi sẽ cho cô sao sáu cánh.”
Thế giới này cùng với vị trí, tên quốc gia, vị trí các khối đại lục, trình
độ khoa học kĩ thuật tiên tiến, các giai cấp xã hội và tầng cấp quản lý
quốc gia của thế giới Du Niệm vô cùng chênh lệch và khác nhau, bây giờ
xuất hiện một điểm nữa khác nhau.
Người của thế giới này, tôn trọng vũ lực. Sau đó là âm nhạc tẩy rửa tâm linh.
Không phải súng ống công nghệ cao gì đó mà là nắm đấm và chiêu thức rõ ràng
nhiều kỹ xảo, đối với họ mà nói, đó là nghệ thuật con người. Như vậy có
thể lí giải vì sao vũ khí gia tộc La Sinh Nhược dùng để giết người đều
phải dùng nguyên liệu đặc thù, bọn họ còn có kỹ thuật ám sát như vậy,
đây là thứ mà nội tâm mọi người đều theo đuổi ———-‘Nghệ thuật con
người’.
Dùng võ vi tôn. Cường giả đều được mọi người sùng bái,
cho dù người đó tội ác tày trời, giống như gia tộc La Sinh Nhược, giống
như đội đạo tặc thế giới Mị Ảnh.
Trong lòng người thế giới này,
không có ranh giới rõ ràng giữa trắng và đen, giống như lúc người ta đọc truyện tranh, cho dù nhân vật phản diện là người giết người không chớp
mắt, chỉ cần người đó có đủ nhân cách hấp dẫn thì cũng có thể so với
nhân vật chính chính nghĩa.
Trận đấu theo lời của Đan Vận Hi, nếu bạn cho là trận đấu về bóng rổ, bóng đá hay bơi lội – loại thể thao vận động này để giao hữu giữa các trường với nhau thì bạn mười phần sai.
Công tử tiểu thư của xã hội thượng lưu hầu như không phải là dạng người quý
phái mười ngón tay không chạm nước mà đều phải biết một hai chiêu. Về
mặt vũ lực không được tính là đặc biệt tốt nhưng cũng không thể đặc biệt kém, so với thành tích học tập tốt còn được tán thưởng nhiều hơn.
Cho nên, bạn cho là Đan Khương Hằng, Cố Dịch Hiên, Khúc Quyến Si, thậm chí
là công chúa thoạt nhìn mảnh mai đáng yêu Đoan Mộc Tịch Nhã kia là thiếu gia đại tiểu thư tự phụ ư? Bạn cho là bọn họ là loại người cần người
khác nâng niu trong lòng bàn tay mà trân trọng ư?
A … Làm ơn,
đừng nói đùa, thứ tự thất tịch của học viện chính là dựa theo giá trị vũ lực mà sắp xếp. Nói cách khác, từ toàn bộ học viện Bautis đến quý tộc
khắp nơi trên thế giới, người đứng ở nơi tối cao nhất chính là người
luôn u buồn, đôi mắt như dải ngân hà, tinh xảo đẹp đẽ như được thượng đế tỉ mị khắc ra – hội trưởng hội học sinh – Đan Khương Hằng.
Đương nhiên, có một vài người không thể không đề phòng, có lẽ có một số người cố ý không tranh vị trí này, ví dụ như —– Khúc Quyến Si lười đến nỗi
làm cho người khác căm giận kia.
Đôi mắt Du Niệm hơi che giấu, ý cười nơi khoé miệng càng thêm sâu sắc, thế giới này, quả thực là phi thường thú vị a.
“ Thế nào?” Đan Vận Hi hơi nâng cằm, đôi mắt tinh xảo có chút cong lên, giống như mang đầy ánh sao.
“Được.” Chuyện thú vị như vậy, sao cô có thể không tham gia? Phải biết rằng,
thú vị của cô cho đến bây giờ ngay cả Ly Nhi cũng có ba phần e ngại.