Trong tay Đan Khương Hằng cầm một chiếc kính viễn vọng nhìn Du Niệm phía đối
diện. Lúc Du Niệm xoay người, cặp mắt ôn nhu làm người ta không khống
chế mà sa vào kia đột ngột lọt vào mắt anh. Trong giây phút ấy, anh nghĩ Du Niệm nhìn thấy anh, nhưng nghĩ lại lại thấy vô lý, khoảng cách giữa
hai khu nhà xa như vậy, đi bộ cũng phải 30 phút, làm sao có thể dùng mắt thường nhìn đến.
Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt sau, anh không nghĩ như vậy.
Một lá bài phá không bay đến, giống như từ trong sương khói không khí bay
ra. Một âm thanh nhỏ vang lên, lá bài như lưỡi dao sắc bén, bay sát má
anh, cắt đứt mấy sợi tóc của anh, cuối cùng ghim ở trên tường.
“Trời ơi!” Mà phía tường bài bay đến vừa vặn là cửa phòng học, một học sinh
vừa mở cửa liền thấy lá bài loé lên sắc bén lướt qua tai cậu ta, sợ tới mức suýt ngất.
“Này, là cái gì vậy?” Một đám người vây quanh cậu ta, nhìn thấy lá bài mềm mại bình thường kia thì mỗi người có một biểu
tình khác nhau.
Đôi mắt yên lặng như nước của Đan Khương Hằng có
chút trầm xuống, cầm kính viễn vọng nhìn sang bên kia thì chỉ thấy Du
Niệm ngồi nghe giáo sư giảng bài, giống như lá bài vừa rồi không phải là cô bắn ra.
Buông kính viễn vọng, bước chân thon dài của Đan
Khương Hằng đi tới cửa, tất cả mọi người không tự chủ được mà nhường
đường, không có một âm thanh nào vang lên, giống như nói nhiều một câu
chính là xúc phạm đến anh.
Ngón tay trắng nõn hoàn mỹ phảng phất
như tác phẩm của nghệ thuật gia chậm rãi đưa gần tới lá bài ghim trên
tường. Chạm một chút lại dừng một chút, không cảm thấy sát khí mới rút
nó ra. Mềm, giống như giấy bình thường, không cảm thấy có thêm vật liệu
cứng nào…
Bay qua khoảng cách phải đi đường nửa giờ, lá bài như
không chịu ảnh hưởng nào của trọng lực, ba giây đã bay qua như không tồn tại lực cản nào của không khí…
A…
Lá bài che nửa dưới khuôn mặt của anh, đôi mắt u buồn làm người ta tan nát cõi lòng lướt qua chút ý tứ hàm xúc không rõ ràng.
Chuông tan học vang lên.
Du Niệm ngồi trong phòng học nhìn mỗi người trong phòng như đang phát điên đọc sách làm bài, khoé miệng nở một nụ cười nhạt nhẽo. Tốt lắm, xem ra
mỗi người đều thật nghe lời, đem lời của cô để trong tai.
“Trời
ạ, làm sao lại có đề bài biến thái như vậy chứ!” Một người con trai tóc
đen đeo kính to bản ngồi bên cạnh Du Niệm nhìn đề bài luyện tập, đầu đầy rối rắm. Trời ạ, làm sao cậu có thể không làm được, không muốn a! Cậu
không muốn bị Du Niệm giết chết a, cậu muốn qua được kì thì này a. Ô ô…
“Có thể lấy từ vườn nhà 14% cùng 84% của thu hoạch tách ra thử xem.” (ô ô
ta ngu toán a) Một tiếng nói uyển chuyển lại nhu hoà vang lên ở bên
cạnh, làm nội tâm nôn nóng dịu xuống.
Bạn nam đeo kính theo bản
năng nhìn phương trình tính toán mới, quả nhiên tìm ra được đáp án chính xác, vui mừng ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười lạnh nhạt
của Du Niệm. Sau đó liền giật mình, ngu ngốc nhìn, giây tiếp theo lập
tức ngã từ ghế xuống đất, hoảng sợ trừng lớn hai mắt.
Toàn bộ mọi người trong phòng học đều bị tiếng động này thu hút, cảnh tượng họ nhìn thấy là bạn nam ngoan ngoãn ngã trên mặt đất, Du Niệm đứng ở một bên.
Hơn nữa bây giờ biểu tình của bạn nam là sợ hãi làm cả đám cho là bị Du
Niệm bắt nạt. Trước kia cô ỷ vào gia thế của mình, những người khác còn
dám nói vài câu, bây giờ ngay cả năng lực giết người Du Niệm cũng có, cả đám tuy bất mãn nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.
“Chị, chị
lại bắt nạt người khác!” Lời nói chính nghĩa từ miệng La Sinh Nhược Du
Nhiên ban F vang lên. Mọi người đều nhìn về phía La Sinh Nhược Du Nhiên
như thấy cứu tinh, một nhà La Sinh Nhược, trừ La Sinh Nhược Du Nhiên,
tất cả đều là ác ma!
La Sinh Nhược Du Nhiên một thân giáo phục
trắng đứng giữa những người khác giáo phục đen trong ban F, quả thật
chính là thần tượng không thể tin tồn tại. Với lại La Sinh Nhược Du
Nhiên có vẻ ngoài ngọt ngào, làm người thu được tâm mọi người, có thân
phận cùng năng lực tương xứng nhau. Nếu học viện hoàng gia Bautis không
chỉ có thất tịch mà có bát tịch thì người thứ tám chính là La Sinh Nhược Du Nhiên!
Du Niệm thản nhiên đưa đôi mắt đen không đáy nhìn La
Sinh Nhược Du Nhiên, con ngươi đảo qua giáo phục màu trắng sạch sẽ như
tuyết, sau đó thu lại ánh mắt trở về chỗ ngồi, một bộ dạng không liên
quan đến mình. Quả nhiên cô vẫn thích màu trắng hơn, vẫn nên đem giáo
phục màu đen chuyển thành màu trắng là tốt. Nhưng… phòng hiệu trưởng ở
đâu?
“Chị!” Thấy Du Niệm không để ý đến mình, sắc mặt La Sinh
Nhược Du Nhiên hơi trầm xuống, đi vài bước tới, bộ dạng tiếc rẻ rèn sắt
không thành thép: “Chị, sao chị lại làm như thế này? Chị muốn bắt nạt,
muốn động đến em không làm sao cả, chị ghét em cũng không sao, vì sao
lại bắt nạt bạn cùng lớp vô tội? Bọn họ đều không làm gì cả…”
“Này, cái kia…” Bạn nam vẫn ngồi dưới đất có chút kinh ngạc nhấc tay.
La Sinh Nhược Du Nhiên vô cùng vừa lòng khi nhìn thấy bạn học ban F cùng
một số người trên hành lang nghe thấy lời của cô ta đều lộ ra vẻ mặt
ghét bỏ và hèn mọn với Du Niệm, lo lắng nâng bạn nam đeo mắt kính dậy:
“Bạn học này, thật xin lỗi, xin không nên tức giận chị của tôi, chị ấy…
chị ấy chỉ là không được thoải mái…”
“Cái kia…” Bạn nam đeo kính
không được tự nhiên rút tay mình từ trong tay La Sinh Nhược Du Nhiên ra, chỉnh lại mắt kính trên sống mũi: “Bạn hiểu lầm rồi, bạn học Du Niệm
không bắt nạt tôi.”
“Hả?” Vẻ mặt của La Sinh Nhược Du Nhiên cứng đờ, giây tiếp theo mới bừng tỉnh nói: “Cảm ơn bạn đã nói đỡ, cảm ơn…”
“Bạn học này thật kì quái.” Bạn nam đeo kính cắt ngang lời nói của La Sinh
Nhược Du Nhiên: “Tôi đã nói là bạn học Du Niệm không bắt nạt tôi, cô ấy
chỉ giúp tôi giải bài tập, là tôi giật mình nên mới ngã từ trên ghế
xuống. Còn nữa, cho dù bạn học Du Niệm có bắt nạt tôi, bạn là em gái mà
không giúp chị bạn mà lại dùng bộ dạng khúm núm nhu nhược không chịu nổi với người ngoài, bạn thật sự là con cháu gia tộc La Sinh Nhược sao?”
(xấu mặt chưa!)
Không thể không nói, đối với con trai mà nói, sát thủ trong lòng họ là sự tồn tại nhiệt huyết lớn. Mà gia tộc có đặc
quyền sát thủ ở trong lòng bọn họ là một sự kính trọng vô cùng, người
con trai nào cũng có vài phần nhiệt huyết, cho dù là mọt sách cũng không thay đổi được thiên tính này.
Cho nên La Sinh Nhược Du Nhiên
ngọt ngào tuy rằng được nhiều người thích nhưng cũng có nhiều người thấy cô ta không xứng đáng với dòng họ La Sinh Nhược. Trước kia có phế tài
La Sinh Nhược Du Niệm làm hình tượng này vô cùng hoàn hảo nhưng bây giờ
phế tài thành thiên tài, La Sinh Nhược Du Nhiên trở thành thứ vô dụng
trong gia tộc sát thủ. Cho dù thành tích của cô ta ở học viện có cao đến mấy cũng không thể làm ra cái gì có ý nghĩa cống hiến cho gia tộc sát
thủ bọn họ.
Không chỉ thể mà còn có thể trở thành trói buộc.
Du Niệm nghe thấy thế mới liếc mắt nhìn bạn học kia một cái. Kính mắt thật to cơ hồ che khuất nửa khuôn mặt, chỉ làm cho người ta mơ hồ cảm thấy
thanh tú sạch sẽ, lẳng lặng đứng ở đó, bình thản, ánh mắt lại làm cho
người ta thoải mái không có ý kiến.
Bây giờ La Sinh Nhược Du
Nhiên lại trái lại, vẻ mặt cứng ngắc khó nhìn lại có vài phần dữ tợn,
giống như bạn nam đeo kính động tới tử huyệt của cô ta.
Du Niệm
đứng lên, đưa ánh mắt ôn nhu nhìn bạn nam đeo kính, bước lên vài bước.
Trước ánh mắt hoảng sợ của mọi người, vươn tay, gỡ chiếc kính mắt thật
to xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú sạch sẽ làm người ta như cảm nhận
được gió xuân ấm áp.
Đôi môi hồng nhạt hé mở, thốt lên hai chữ ——
“Khuynh Nhiên…”