Người đàn ông nhíu mày, day day lỗ tai, mình có phải vừa nghe lầm không?
“Cô nói cái gì?”
Du Niệm nghiêng đầu, một tay khống chế người đàn ông, một tay xoay tròn lá bài: “Tôi nói, tôi khá vừa lòng với dáng người của anh, tin rằng khuôn
mặt của anh cũng không làm tôi thất vọng, mà anh cũng sạch sẽ. Hiện tại
tôi không có bạn giường, anh có đồng ý làm bạn giường của tôi không?”
Du Niệm nói rất rõ ràng, nhấn mạnh từng từ. Ở trong ngõ nhỏ chật hẹp làm
cho câu nói trở nên vang dội, khiến cho người đàn ông muốn nghe sai cũng không được, không biết phải làm như thế nào. Người đàn ông trầm mặc làm cho Du Niệm mất hứng, không khí bỗng trở nên lạnh lẽo.
“Ôi trời
ơi, tôi vừa nghe thấy cái gì?” Từ sâu trong ngõ, Đan Vận Hi đuổi kịp tới cất tiếng nói vừa lạnh lùng vừa châm chọc, roi nắm chặt trong tay,
trong lòng không hiểu sao vô cùng tức giận. “La Sinh Nhược Du Niệm, cô
đã hư hỏng đến như vậy sao? Võ công tốt hơn nhưng nhân phẩm cũng trở nên ghê tởm không ít.” Hôm nay mới trở thành người yêu của Khúc Quyến Si mà bây giờ lại đi quyến rũ đạo tặc đứng đầu thế giới?
Du Niệm quay
đầu nhìn Đan Vận Hi một cái rồi lại nhìn người đàn ông, đem lọ hoa ở
trên tay hắn ném cho Đan Vận Hi: “Không cần quấy rầy tôi.”
Giọng nói mang vẻ đương nhiên làm Đan Vận Hi trừng to mắt: “Cô…”
“Năm trăm vạn.” Du Niệm thản nhiên lên tiếng: “Một câu năm trăm vạn, cô có
thể lựa chọn quẹt thẻ, dùng chi phiếu hoặc trả tiền mặt, không cho phép
ghi nợ.”
“Cái gì?” Roi trong tay quất xuống mặt đất làm loé lên
một tia lửa, Đan Vận Hi tức giận sẵng giọng hỏi: “Vì sao không thể ghi
nợ?”
“…” Người đàn ông bị không chế giật giật khoé miệng, hình như đang lạc đề thì phải?
Du Niệm không để ý đến cô nàng mà nhìn người đàn ông: “Đồng ý?” Lá bài
bỗng xuất hiện từ đầu ngón tay kề sát cổ anh ta, hàn khí sắc bén làm anh ta không khỏi lạnh cổ.
Gì? Đây là đe doạ sao?
“La Sinh
Nhược Du Niệm, không được làm bậy, đây là người ta muốn bắt! Cô có ý
nghĩ này với hắn ta vì Khúc Quyến Si không thể thoả mãn cô sao?” Đan Vận Hi sẵng giọng lên tiếng. Không biết vì sao cô cảm thấy thái độ này của
Du Niệm có chút bất thường. Chẳng lẽ cô ta muốn để người đứng đầu tổ
chức đạo tặc cấp thế giới làm bạn giường thật sao?
Người đàn ông
đang bị khống chế bỗng cứng đờ, áp lực trong không khí tăng lên: “Cô đã
có đàn ông rồi mà còn muốn tôi?” Giọng nói kia thật sự vô cùng châm
chọc.
Du Niệm thản nhiên lắc đầu, giọng nói mang vẻ đương nhiên: “Khúc Quyến Si là bạn trai, không phải bạn giường.”
Đây là lí luận kiểu gì? Hai người cùng nhíu mày.
“Không cần nói đùa, đem tên đó giao cho tôi!” Đan Vận Hi cầm roi đi tới. Nào
ngờ một lá bài lại bay tới ghim ngay trước mũi chân chặn đường đi. Vừa
ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Du Niệm đang nhìn
mình, không hiểu vì sao lại làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.
“Bạn trai… cùng bạn giường có gì khác nhau?” Người đàn ông hỏi với giọng
thắc mắc. Nhìn thái độ này của Du Niệm có vẻ là không muốn giao mình ra, đây là lần đầu tiên anh bị người khác bắt, lần đầu tiên bị người khác
quật ngã. Cảm giác này…có vẻ rất thú vị!
“Bạn trai chỉ dùng để đùa, bạn giường chỉ dùng để thượng.” Du Niệm ngừng một chút: “Cái này cũng không hiểu?”
“…” Câm nín.
Con mẹ nó! Lật bàn, đây là cái lí luận gì? Ai lại đi phân biệt bạn trai
cùng bạn giường? Thế mà còn khinh bỉ họ. Bạn trai chỉ dùng để đùa, bạn
giường chỉ dùng để thượng? Lại làm ra vẻ hai địa vị khác nhau.
“Anh thật rắc rối.” Con ngươi trong suốt của Du Niệm chiếu ngược hình ảnh
người đàn ông đeo mặt nạ, giọng nói thản nhiên, vẻ mặt có vẻ đáng yêu
ngốc nghếch, nhưng lại có vẻ dễ nhìn chứ không cảm thấy khó chịu chút
nào. Trên cổ có cảm giác đau đớn, người đàn ông có thể cảm thấy vài giọt máu chảy ra từ cổ mình.
“Cô đang đe doạ tôi?” Giọng nói hơi lạnh xuống, thiếu đàn ông sao?
Du Niệm đáng yêu lắc lắc đầu, vẻ mặt có chút khó hiểu: “Tôi chưa bao giờ
đe doạ người khác trong loại chuyện này, chỉ hỏi mà thôi.” Người đàn ông này không biết trên thế giới này có bao nhiêu người muốn làm bạn giường của cô. Nhưng hơn một trăm năm nay, từ lúc cô có dị năng (khả năng đặc
biệt) đến giờ chỉ có một bạn giường. Tuy vậy cũng chỉ là bạn giường mà
thôi, có thể ở bên cạnh cô quá ba tháng thì đã là nam nhân có quan hệ
bạn bè khác thường.
“Nếu tôi từ chối, cô sẽ giết tôi?” Cảm giác
sắc bén trên cổ làm người đàn ông không thể xem nhẹ. Sao lại có loại
người lấy bài làm vũ khí, không, đây không phải là lá bài bình thường,
chẳng lẽ là lưỡi dao có hình dáng lá bài?
“Sẽ không.” Du Niệm
thản nhiên nói. Lương Lễ nói là phải bắt sống chứ không phải là giết
chết, làm sao có thể giết. Quy củ nhà La Sinh Nhược là không có tiền
không giết người. “Nhưng nếu ngươi động tay động chân thì không chắc.”
Không có tiền không giết người nhưng không có nghĩa là không giết người
chống đối, dù sao chỉ cần bắt được đối tượng là có thể có tiền rồi.
Ám khí nắm trong lòng bàn tay bỗng cứng đờ, vẻ mặt người đang ông đeo mặt nạ đầy khiếp sợ, nữ nhân này…
“Nhưng hình như anh đã từ chối làm bạn giường của tôi.” Du Niệm kéo người đàn
ông về phía Đan Vận Hi: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, làm ơn chuyển số tiền
còn thiếu vào tài khoản của nhà La Sinh Nhược. Vừa rồi cô đã nói bốn
câu, tổng cộng là hai ngàn vạn, làm ơn chuyển tiền vào tài khoản của tôi trước ngày mai, nếu không…” Bài trong tay chợt loé lên.
Đan Vận Hi cau mày tránh người, lá bài liền xẹt qua trước mặt cô, cắt đứt vài sợi tóc.
Thân hình Du Niệm biến mất rất nhanh vào bóng đêm. Cô đã giao người muốn bắt cho Đan Vận Hi, còn về vấn đề người có chạy thoát hay không thì không
phải là chuyện của cô.