Giả Thiết Rỗng S.E.R.F

Quyển 1 - Chương 6-2: Hạ




Mở vòi sen, nước ào ào chảy, dù rằng là nước nóng nhưng Lam Mộc Ân chẳng thấy ấm lên tí nào, hắn cảm thấy mình như đang ngâm trong hồ nước.

Hồ nước lạnh lẽo đó giống y như những vết máu dính lên người hắn ngày xưa, vừa nhơ nhớp vừa ẩm, rửa cách nào cũng không sạch. Có rất nhiều lần hắn lén thức dậy vào lúc nửa đêm để đi tắm, hắn biết Kevin và Mai Lâm làm bộ như không phát hiện, chỉ là lúc nào hắn cũng có cảm giác Mai Lâm tỉnh giấc, ngồi bên giường chờ hắn, hắn biết vì hắn nhìn thấy ánh đèn ngủ mờ rọi ra từ phòng Kevin.

Chờ hắn bước ra khỏi phòng tắm, bước vào phòng, hắn sẽ nghe thấy tiếng tắt công tắc đèn vang lên giữa màn đêm yên tĩnh. Hắn cảm thấy an tâm, bởi vì Mai Lâm tỉnh giấc, mà Mai Lâm tỉnh thì Kevin cũng sẽ tỉnh.

Để nước ấm chảy từ đầu xuống chân, hắn há miệng ra hô hấp, mãi cho đến khi cảm thấy dòng nước chảy quá mạnh, hơi nước bốc lên khiến cho hắn khó thở, hắn mới tắt vòi sen.

Lau lau mái tóc ướt, Lam Mộc Ân bước ra ngoài vẫn còn quấn khăn tắm trên cổ.

Vụ án này có gì đặc biệt? Cũng bởi vì Lucy Alan, cho nên mới có thể ảnh hưởng tới hắn đến vậy.

Hắn ngồi trong phòng thay quần áo, chôn mặt vào khăn tắm.

Hắn cảm thấy mình phải trút hết nỗi tức giận này, nếu cứ tiếp tục như vầy hắn sẽ điên mất, mà hắn thì không hy vọng mình sẽ mất kiểm soát.

Nếu mất kiểm soát, vậy thì hắn sẽ giống như Hughes nói.

Đó là kết quả mà hắn không muốn nhất, hắn cố gắng lâu như vậy, là để chứng minh Hughes đã sai, hắn không muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Hắn không muốn thấy Hughes nói với Kevin, tôi nói đúng mà thấy chưa, đáng lẽ cậu không nên nhận nuôi thằng nhóc này.

Lam Mộc Ân mỉm cười, dù qua gần hai mươi năm nhưng hắn vẫn giống một đứa nhỏ để ý tới chuyện này, cho dù Hughes đúng hay không thì thế nào, hắn rốt cuộc cố gắng vì cái gì, có đôi khi hắn cũng không biết.

Hắn thở sâu, ném khăn xuống ghế, thay quần áo thể dục và giày khác vào, cầm khăn mặt treo lên xà ngang, sau đó ra ngoài đóng cửa phòng lại. Hắn muốn viết cho xong báo cáo rồi về nhà.

Vào thang máy nhấn lầu chín, hắn nhớ mình còn phải xuống chỗ Polly bổ sung bản kê khai. Đi ra khỏi thang máy định về phòng làm việc trước, thì lại nhìn thấy trên băng ghế ở hành lang bên kia có một đứa bé đang ngồi.

Hắn cảm thấy ngực mình như có gì đó đè nặng, chần chờ vài giây, hắn quyết định bước qua đó.

“… Hi, Jason.” Lam Mộc Ân tới gần.

Jason Max ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt trống rỗng, bất lực.

“… Anh xin lỗi…” Cổ họng Lam Mộc Ân khô khốc, gần như không thể nói hết.

Jason né ánh mắt của hắn, cúi đầu, sau một lúc lâu mới phun ra ba từ, “… Đồ lừa đảo.”

Lam Mộc Ân không phản bác, hắn muốn vươn tay sờ đầu Jason nhưng hắn đoán Jason không muốn ai chạm vào nó.

“Anh gạt em, anh đã hứa với em rồi mà!” Jason ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, nước mắt ứa ra từ đôi mắt to tròn, “Anh đã hứa với em rồi mà, anh gạt em!”

“Anh xin lỗi.” Lam Mộc Ân chỉ có thể xin lỗi, hắn không biết hiện giờ vẻ mặt của mình trông ra sao, nhưng Jason lại chỉ nhìn hắn không nói tiếng nào.

Cuối cùng Jason òa khóc, sau đó đâm đầu chạy về hướng kia. Lam Mộc Ân định giữ nó lại nhưng nâng đầu lên thì liền dừng tay.

Mrs. Max ôm thằng bé lên, vỗ nhẹ lên đầu nó.

Hắn thấy Mrs. Max ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt tiều tụy, rốt cuộc cũng buông xuôi tất cả. Vành mắt đỏ hồng lẳng lặng nhìn Lam Mộc Ân một lát, sau đó nở nụ cười, nói một tiếng cám ơn.

Lam Mộc Ân cảm thấy bản thân cần phải xin lỗi, hoặc nói cái gì đó, nhưng rốt cuộc cũng không nói được lời nào.

Hắn chỉ có thể nhìn Brown bảo người đưa cô về, Brown đứng đó nhìn hắn một lúc rồi chậm rãi bước tới.

“Cô ấy hỏi áo khoác trên người Lidia là của ai, tôi nói là của cậu, cô ấy nói cám ơn, con bé rất sợ lạnh.”

Lam Mộc Ân nín thở nhắm mắt lại. Hắn không đáng nhận lời cám ơn này, hắn cảm thấy bản thân đã làm hỏng mọi chuyện.

“Đừng đặt quá nhiều tình cảm vào vụ án, lần này hợp tác tuy rằng không vừa ý lắm nhưng mà… cậu vất vả rồi.”

Brown khẽ thở dài, vỗ vỗ lên vai Lam Mộc Ân, xoay người quay vào văn phòng.

Lam Mộc Ân chỉ đứng yên tại chỗ, đứng nhìn hành lang trống rỗng.

Tiếng gõ cửa kéo lại lực chú ý của Lam Mộc Ân. Hắn xoay đầu nhìn, Haier đang đứng đó, “Cậu muốn đứng đây tới chừng nào?”

“Xin lỗi.” Lam Mộc Ân cười cười, đi vào văn phòng, Danny và Annetta vẫn còn ở trong.

“Hôm nay về nhà hết đi, mai tính tiếp.” Haier cầm áo khoác lên, như chuẩn bị về.

“Tôi viết báo cáo xong đã, mọi người về trước đi.” Lam Mộc Ân cười, mở máy tính lên.

Haier nhìn hắn một lúc lâu, không có ý định cản hắn, xoay người ra khỏi phòng.

Danny hơi do dự, vỗ lên vai hắn, “Nhớ về nhà nghỉ ngơi sớm.”

“Tôi biết rồi.” Hắn cười đáp lại, sau đó nghe tiếng bước chân của Danny rời khỏi phòng.

Annetta đứng nghiêng đầu nhìn hắn, “Bảng kê khai bên Polly tôi giúp cậu bổ sung.”

“Cám ơn.” Lam Mộc Ân nhìn Annetta, cười cảm kích.

“Đừng nghe lời bọn họ.” Annetta thở dài, học theo Danny vỗ lên vai hắn, “Đi bar kiếm bạn giường đi, hôm sau sẽ quên hết ngay.”

Lam Mộc Ân bật cười, không trả lời, chỉ đưa lưng về phía Annetta phất tay chào.

Hắn nhìn máy tính hiện lên màn hình bảo vệ, lay lay con chuột, bắt đầu đánh chữ trên màn word trắng bóc.

Đánh lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong ba ngày nay, có bao nhiêu ghi lại bấy nhiêu.

Chỉ là đây là nhiệm vụ, hắn phải dùng từ ngữ thích hợp, nhớ lại những chuyện đã xảy ra, hắn không muốn bỏ sót dù chỉ là một chi tiết nhỏ.

Mãi cho đến khi bấm lưu bản báo cáo, hắn nhìn lên đồng hồ, đã năm rưỡi sáng.

Lam Mộc Ân bước tới bên cửa sổ, tránh đụng vào đống hồ sơ lộn xộn, mở cửa sổ ra. Theo khe cửa nhỏ hẹp nhìn ra ngoài, mặt trời đang mọc, sương mù mờ mờ. Hắn cảm thấy thật mệt mỏi, nhưng cơ thể lại không ngừng nhắc nhở, hắn phải phát tiết.

Hắn muốn tìm một ai đó đánh một trận, hoặc tìm một nơi trống trải hét thật to, nếu không thì như An nói, tìm bạn giường.

Hoặc có thể về nhà gặp Mai Lâm, bây giờ về nhà có thể vừa lúc được ăn sáng.

Hắn nghĩ tới những chuyện mình có thể làm, sau đó tắt máy tính, cầm chìa khóa xuống lầu, khi vào thang máy, hắn nghĩ đi tìm Lan tâm sự cũng không tệ.

Hắn xoay xoay chìa khóa bước vào xe, định lái xe đi thì phát hiện chìa khóa trong tay không phải của mình.

Chùm chìa khóa này là của Haier.

Lam Mộc Ân giật mình, hắn không nhớ chìa khóa của mình để ở đâu.

Xe là Haier lái, xe thì cả hai đều có, nhưng Haier luôn thích lấy xe của hắn, sau khi về văn phòng sẽ ném chìa khóa lên bàn hắn, luôn luôn là vậy, cho nên vừa rồi khi cầm chùm chìa khóa lên, hắn đã nghĩ đây là chìa khóa của mình.

Hắn cười khổ, hắn thật sự không biết Haier đang nghĩ gì, nhưng hắn khẳng định không có vụ ‘lấy nhầm chìa khóa’.

Hắn dựa vào bánh lái, mệt muốn xỉu, chìa khóa nhà đang ở trong tay Haier, cho nên hắn không thể vào nhà được. Hắn hít một hơi thật sâu, mở máy lái xe đi. Hắn biết mình có thể tới nhà Kevin ngủ một chút, hoặc qua nhà Lan nằm đỡ.

Hoặc gọi điện cho Danny… Cho dù An cũng không ngại cho hắn ngủ nhờ, cùng lắm thì về văn phòng ngủ trên sô pha.

Hắn có rất nhiều lựa chọn.

Vừa nghĩ vừa lái xe trên con đường yên tĩnh.

Mãi cho đến khi dừng xe lại, Lam Mộc Ân hít sâu, hắn thật sự rất mệt, cả thân thể như đeo chì, có lẽ hắn đang căng thẳng, hắn cảm thấy không cần nhắm mắt cũng có thể nghe thấy tiếng tim đập.

Lam Mộc Ân tắt máy, rút chìa khóa xuống xe.

Theo bản năng định tra chìa vào ổ, nhưng lại hơi do dự. Qua thật lâu, có lẽ cũng không lâu đến vậy, hắn cầm chìa khóa, tay kia nhấn chuông.

Không lâu sau, giống như Haier đã chờ sẵn, cánh cửa mở ra.

“Tôi nhớ đã để chìa khóa lại cho cậu rồi mà?” Nhìn nụ cười thoải mái của đối phương, Lam Mộc Ân cảm thấy bản thân chẳng khác nào nữ sinh lần đầu tham gia vũ hội.

“… Sao anh không nói anh trộm chìa khóa của tôi?” Lam Mộc Ân ôn hòa trả lời.

Haier cười, hai người lẳng lặng đứng đó không nói gì.

“Cậu vẫn muốn tiếp tục đứng ở đây?” Mãi cho đến khi nụ cười trên mặt Haier càng ngày càng tươi, hắn lui ra sau mở rộng cửa.

Lam Mộc Ân cảm thấy mình không nên làm vậy, chỉ cần kêu người ta trả chìa khóa cho mình là được rồi.

Nhưng chỉ một câu đơn giản kia.

Làm cho hắn không thể kiểm soát chính mình, giống như Hughes nói.

Hắn đúng là không thể kiểm soát bản thân, sau khi gặp Raikes Haier, tất cả những gì hắn có dường như đều bị người này khống chế.

Hắn không tự chủ bước vào cánh cửa kia.

Tiếng cửa đóng lại, giống như tiếng vang của tủ lạnh trong phòng pháp y.

Haier không cho hắn thời gian lưỡng lự, thân thể ấm áp dựa sát vào người hắn, hắn chỉ có thể nhắm mắt lại.

Bản thân như chìm vào đó, không thể hô hấp.

Nhưng hắn cũng hiểu ra, bản thân đã bị người này nắm trong lòng bàn tay, không thể nào thoát khỏi.