Giả Thiết Rỗng S.E.R.F

Quyển 1 - Chương 2-1: Thượng




“Là thật, là thật đó, người ta đưa súng cho tôi, tôi không có lừa anh!” Simon Peter lớn tiếng hét.

“Tự dùng cái đầu mà suy nghĩ đi, có ai lại khi không đưa súng cho cậu đi cướp ngân hàng không? Hay là cậu đồng ý chia cho người ta một ít?” Lam Mộc Ân dựa vào bàn, mở miệng cười.

“Hắn, hắn cũng không bảo tôi chia…” Simon ấp úng.

“Không chia thì sao lại tốt như vậy chứ? Cậu có biết cây súng của cậu đáng giá bao nhiêu tiền không?” Lam Mộc Ân mỉm cười, kéo ghế ra ngồi xuống.

“Tất cả những gì tôi nói đều là thật! Tôi không biết gì hết, Tommy nói muốn làm thử, tôi thấy người kia có vẻ không muốn cái gì, súng là hắn tặng cho chúng tôi, nói cho chúng tôi biết làm cách nào để trốn thoát, tôi có súng trong tay nhưng không hề có ý định giết người, chỉ… chỉ muốn làm thử thôi… Muốn thử xem dáng cầm súng của mình có giống GOW hay không…” Simon gục đầu xuống bàn, “Tôi nói thật mà!”

Lam Mộc Ân nhìn tấm kính phía sau, nhún vai tỏ vẻ thằng nhóc này không biết gì cả.

“Tôi không có nói dối, là người kia kêu chúng tôi cướp ngân hàng US, sau đó qua ngân hàng Quốc, nhưng Simon lại thấy chưa đủ, nó nói ngân hàng Liên Bang ở gần đó…” Tommy Lewis ngồi trên ghế, Danny ngồi ở đối diện, thân hình cao lớn khiến cho hắn có cảm giác rất áp bách.

“Cho nên tất cả đều là Simon xúi giục?” Danny gõ gõ mặt bàn.

“… Không phải, ban đầu là tôi nói muốn làm thử… không phải lỗi của Simon, nhưng mà là nó muốn cướp ngân hàng Liên Bang…” Tommy trông như muốn khóc, “Tất cả là do người kia hại, súng là hắn đưa cho chúng tôi, hắn nói là hắn không xài nữa, tặng cho chúng tôi, ngay cả làm sao để cướp ngân hàng cũng là do hắn chỉ, chúng tôi cũng đã quan sát, rất giống với những gì hắn nói… Cho nên tôi mới muốn thử làm xem… Chúng tôi không có ý định làm tổn thương bất kì ai, thật sự chỉ muốn ngầu như GOW thôi…”

Annetta bưng ly cà phê vào phòng theo dõi, đưa cho Haier một ly, “Có kết quả không?”

“Cám ơn.” Haier cầm ly cà phê đặt xuống bàn, “GOW là cái gì?”

“Trò chơi điện tử.” Annetta thả mái tóc dài, “Một trò chơi chiến tranh, anh hùng dẫn theo tiểu đội đi chống lại người ngoài hành tinh xấu xa.”

“Mấy thằng nhóc muốn đóng giả anh hùng lại đi cướp ngân hàng?” Haier cau mày nhìn vào hai căn phòng thẩm vấn.

“Không phải vấn đề trò chơi, mà tụi nó chỉ muốn cầm súng bắn phá.” Annetta cười lạnh đáp.

Lam Mộc Ân bước vào phòng theo dõi, “Thằng nhóc đó chỉ dại dội quá thôi.”

Haier nhìn Danny vẫn đang thẩm vấn, “Có điều cách nói của cả hai đều vô cùng thống nhất, có người đưa súng cho hai thằng nhóc này đi cướp ngân hàng.”

“Trên đời này làm gì có chuyện tốt vậy chứ, MP7 đâu phải chỉ có hai mươi đồng.” Annetta cầm ly cà phê uống một ngụm.

“An, cô đi xem tên tội phạm bắt được hôm qua thế nào rồi, hỏi hắn về chuyện súng ống xem.” Haier đột nhiên mở miệng.

“Anh cảm thấy hắn nói thật?” Annetta hỏi.

“Dự phòng vạn nhất.” Haier liếc mắt nhìn cô.

Annetta gật đầu rời khỏi phòng theo dõi, Lam Mộc Ân nhíu mày, tùy tay cầm tách cà phê của Haier lên, “Cho dù là có nhiều súng ống được nhập vào thật thì tại sao lại đưa không hai cây súng cho hai thằng này?”

Haier liếc mắt nhìn hắn, “Không hiểu, nhưng mà… tách cà phê đó là do An pha.”

Lam Mộc Ân ngậm ngụm cà phê trong miệng, nuốt không được mà nhả cũng không được, vị đắng khét của cà phê xen lẫn vị ngọt của đường.

Vất vả nuốt xuống, Lam Mộc Ân ho một tiếng, cầm tách cà phê không biết đổ đi đâu, mở miệng oán giận, “Sao không nói sớm!”

“Thế sao cậu không nghĩ tại sao tôi lại không uống nó?” Haier buồn cười nhìn hắn.

Lam Mộc Ân thấy Annetta không có ở trong phòng, hắn vội vàng chạy vào phòng bếp, đổ ly cà phê đi.

Hắn lấy gói trà pha cho mình để an ủi, lúc quay về phòng theo dõi cũng không quên pha cho Haier một ly.

Danny vẫn còn chiến đấu hăng say với Tommy, thằng nhóc này có chút thông minh đó.

Lam Mộc Ân uống một ngụm trà nóng, thở dài nói, “Anh tin nổi không? Hai thằng nhóc này trước khi vào học, ở kì nghỉ hè thì xin đi làm thêm rồi điên điên một chút, đi cướp ngân hàng một lần hoàn thành nguyện vọng của mình.”

Haier không đáp, chỉ bước tới bên cạnh, gõ gõ cửa, ý bảo Danny đi ra.

“Cậu thấy sao?” Haier hỏi Danny.

“Chắc là xếp trò chơi điện tử bạo lực vào hàng cấm.” Danny nhăn mày trả lời, “Nhưng mà tôi thấy tụi nó nói thật.”

“Cho nên, có người đã tặng không hai cây súng cho tụi nó rồi dạy tụi nó cướp ngân hàng?” Lam Mộc Ân lắc đầu, “Cái này quá khó tin, mục đích bảo tụi nó cướp ngân hàng là gì? Sau khi trở về thì chia chác? Nếu thất bại cũng không cần chịu trách nhiệm?”

“Nếu như vậy thì chỉ cần hai cây súng lục là đủ, không cần tới MP7.” Danny lắc đầu.

“Có lẽ là đang thử nghiệm vũ khí.” Haier nhìn hai thằng nhóc tay chân luống cuống, “Cũng có thể là mục đích khác.”

“Nếu như là thử nghiệm vũ khí, người mua và người bán nhất định sẽ nấp ở gần đó, có điều để hai thằng nhóc thử nghiệm thì có hơi ngu, muốn cho thấy khả năng của thanh súng này, đâu phải đứa nhóc nào cũng có thể dùng được?” Lam Mộc Ân thở dài.

“Danny, tôi muốn biết nguồn cung cấp súng.” Haier vẫn nhìn chằm chằm vào Simon và Tommy, “Trước khi đưa hai thằng nhóc đi, tôi muốn nói chuyện với kiểm sát trưởng.”

“Ok.” Danny gật đầu, rời khỏi phòng theo dõi.

“Cứu nổi không? Hai thằng nhóc này.” Lam Mộc Ân nhìn Haier.

“Để thử xem.” Haier uống hết ly trà mà Lam Mộc Ân pha cho hắn, cầm lấy áo khoác, “Đi thôi.”

“Đi đâu?” Lam Mộc Ân đặt ly trà xuống, theo Haier ra ngoài.

“Còn một đứa khác cần cứu.” Haier lấy chìa khóa để trên bàn làm việc của Lam Mộc Ân, “Lidia Max.”

Lam Mộc Ân cười rộ, đi cùng Haier ra khỏi văn phòng.

Tính đến bây giờ, Lidia Max đã mất tích được tám tiếng.

Lúc Haier mang Lam Mộc Ân bước và gia đình Max, đương nhiên, cả hai đều không được chào đón.

“Haier, đây là vụ của tôi.” Brown khó chịu bước tới trước mặt hai người.

“Tôi chỉ muốn giúp.” Haier nở nụ cười, ít ra cũng coi như là có thành ý.

Brown nheo mắt lại nhìn Haier, “Trông tôi giống cần anh giúp lắm sao?”

Haier chỉ nhún vai, mở miệng nói, “Anh nên nhớ vụ này không chỉ để cho anh lo, sáng nay tôi nhường là để tránh gây phiền phức, nhưng giờ tôi đang rảnh, muốn tìm anh để gây phiền phức cũng đâu có gì khó, tôi biết anh muốn gì, anh biết tôi muốn gì, vậy thì cứ đáp ứng nhu cầu của nhau đi, không phải tốt hơn sao?”

Brown trừng mắt một lúc lâu, tuy rằng Haier là đồ gây họa, nhưng hắn không có hứng đối diện với truyền thông và tranh công, nếu để hắn nhúng tay vào có thể sẽ gây phiền phức, nhưng khi phá án sẽ tính là mình, nếu xảy ra vấn đề, Haier cũng chưa từng không đứng ra chịu trách nhiệm.

Brown tự hỏi không lâu lắm, “Vẫn đang truy đuổi xe của nghi phạm, chạy vòng vòng ngoài quốc lộ, đã tra toàn bộ những tên luyến đồng có hồ sơ trong vòng năm khu phố, trước mắt không có kẻ khả nghi, anh muốn làm gì cũng được, đừng cản trở tôi là ok.”

Haier gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhìn về phía Lam Mộc Ân, hắn mở miệng, “Tôi muốn nói chuyện với thằng bé Jason Max.”

Brown nhún vai, “Người của tôi đã thử hỏi nhưng nó chẳng chịu nói gì cả, với lại Mrs. Max cấm chúng tôi nói chuyện với nó, cậu muốn thử thì cứ làm đi.”

Brown không để ý tới bọn họ nữa, Lam Mộc Ân nhíu mày, hắn đại khái đã tưởng tượng ra mấy người này đã dọa thằng bé Jason sợ tới cỡ nào, cho nên mới bị Mrs. Max cấm không cho nói chuyện.

Haier và Lam Mộc Ân vào phòng khách, quét một vòng trước, xem ra tổ của Brown vẫn tiến hành theo hướng tội phạm muốn tiền chuộc, Haier tùy tiện giữ lại một điều tra viên, “Tên tội phạm đã gọi điện tới chưa?”

Điều tra viên kia lắc đầu, “Không có, điện thoại, tin nhắn, bưu phẩm, cái gì cũng không có.”

Haier gật đầu, nói với đối phương hắn muốn một bản danh sách các tên luyến đồng ở khu vực này.

Lam Mộc Tư thấy Mr. Max lo lắng ngồi trên ghế sô pha, không thấy Mrs. Max hay Jason đâu, hắn chuyển hướng vào nhà bếp, bên trong sáng đèn.

“Tôi vào nói chuyện với Mrs. Max.” Lam Mộc Ân thấp giọng nói với Haier, sau đó bước vào trong bếp.

Trong bếp chỉ có Mrs. Max, cô bận rộn nhiều việc, vừa nấu nước pha cà phê, vừa làm sandwich, lâu lâu lại trộm lau nước mắt.

Cảnh này làm hắn nhớ tới mẹ nuôi của mình, Mai Lâm.

Cha nuôi của hắn, Kevin Ames là một cảnh sát, có một lần Kevin và đồng đội đấu súng với tội phạm, sau một hồi truy đuổi thì mất liên lạc, cảnh sát lo lắng bọn họ bị bắt cóc, trong nhà chật ních đồng nghiệp lo cho Kevin, Mai Lâm bận rộn tiếp đón mọi người, ngay cả có người muốn đứng dậy tự lấy nước cũng không cần, bà dùng cách này để làm cho bản thân đừng lo lắng, không để bản thân suy nghĩ theo hướng xấu, tin chắc Kevin sẽ trở về, lúc đó Lam Mộc Ân mười ba tuổi, chỉ lặng lẽ giúp đỡ, không để Hồng Lâm phải quá mệt mỏi.

Chờ Kevin an toàn trở về, Mai Lâm liền trở bệnh mấy ngày liền.

Lam Mộc Ân thở dài, nhìn Mrs. Max định bưng khay sandwich ra, hắn liền chạy tới giúp.

Mrs Max bị dọa, đôi mắt đỏ hoe, mỉm cười, “Cám ơn, anh muốn ăn gì? Hay muốn uống cà phê?”

“Tôi tự làm được rồi.” Lam Mộc Ân cười đáp lại, giúp cô bưng khay sandwich ra ngoài, sau đó tự rót cho mình một ly cà phê.

“Max quá lớn, đối với chuyện đã xảy ra tôi cũng rất khó chịu, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ.” Lam Mộc Ân tránh nhắc đến Lidia và người bị hại, hắn thành khẩn mở miệng.

Mrs. Max lau đi giọt nước mắt, miễn cưỡng giữ nụ cười, “Cám ơn… Sáng nay hình như tôi không thấy anh?”

“Tôi tự nguyện đến giúp, tôi là bạn của Jason.” Lam Mộc Ân lấy thẻ ra đưa cho Mrs. Max xem.

“Ames… Anh với đội trưởng Ames là…” Mrs. Max nhớ tới Kevin.

“Tôi là con nuôi của ông ấy, ngày nghỉ tôi về nhà, lúc đưa báo Jason đều giúp tôi mua một ly cà phê.” Lam Mộc Ân mỉm cười, hắn nhớ rất rõ lâu lâu sẽ nhìn thấy Jason chở Lidia chạy băng băng trên đường.

Mrs. Max mỉm cười, “Tôi biết, anh chính là người mua ly cà phê với năm xu mà không cần tiền thối, nó dành dụm được nhiều tiền tiêu vặt nên rất vui, cứ tới ngày nghỉ là lại ngóng xem anh có về không.”

Lam Mộc Ân gật đầu cười, “Nó chạy một vòng ngang qua, chắc chắn tôi có ở nhà liền giúp tôi đi mua cà phê.”

“Lidia sẽ lại đòi Jason chở đi, Mrs. Ames sẽ cho nó bánh, nó nói bánh của Mrs. Ames rất ngon…” Nước mắt lại chảy xuống, Mrs. Max che mặt lại, hít một hơi, “… Xin lỗi.”

Lam Mộc Ân gật đầu, cười áy náy, chờ cô bình tĩnh lại mới mở miệng, “Mrs. Max, tôi muốn nói chuyện với Jason.”

Mrs. Max do dự một lúc, “… Jason nó ngủ rồi.”

Lam Mộc Ân không bỏ cuộc, “Phu nhân biết nó không ngủ được, trong lòng nó cảm thấy áy náy, nó cần được giúp đỡ, tôi không tìm nó ép hỏi gì đâu.”

Mrs. Max vẫn rất do dự, Lam Mộc Ân lại lên tiếng, “Tôi tin nó đã nhìn thấy cái gì đó, sức quan sát cửa Jason rất xuất sắc, phu nhân chắc hẳn còn nhớ, ở đây vào nửa năm trước liên tục xuất hiện những vụ án phóng hỏa, nhờ Jason nhạy bén mới giữ được những căn nhà xinh đẹp này.”

Mrs. Max nở nụ cười, đương nhiên là cô còn nhớ rất rõ, lúc Jason nói với cô nó nhìn thấy người lạ, ban đầu cô cũng không để ý, nhưng vì không muốn con mình có cảm giác bị xem nhẹ, cô liền ra ngoài coi, mới giật mình phát hiện có người định phóng hỏa, cô chạy vào nhà báo cảnh sát, sau đó tên kia bị bắt, cô không để Jason lên báo, cô không muốn đứa con của mình bị truyền thông đăng tin tùy tiện, nhưng cô vẫn thưởng cho nó.

Chuyện này, thân là cảnh sát, Lam Mộc Ân tất nhiên biết, cô thở dài, nhìn Lam Mộc Ân, “Phiền anh.”

Mrs. Max dẫn hắn lên lầu hai, Lam Mộc Ân đứng trên lầu tìm Haier, dùng ánh mắt nói với hắn, Haier gật đầu, sau đó xoay đầu lại tiếp tục xem danh sách.

Lam Mộc Ân bước theo Mrs. Max, trên cửa phòng của hai đứa trẻ đều được treo bảng tên vẽ bằng tay rất đáng yêu.

Mrs. Max mắt rưng rưng mỉm cười, sờ sờ bảng tên treo trước phòng Lidia, “Nó với anh mình, cả hai cùng nhau vẽ.”

Lam Mộc Ân chỉ có thể nhìn cô cười an ủi, đi theo cô tới trước phòng Jason, cô gõ cửa, “Jason? Mẹ nè.”

Mở cửa phòng ra, trên giường không có ai, dưới đất có một cái lều, bên trong có ánh sáng mập mờ, Lam Mộc Ân nhìn Mrs. Max, thấy cô gật đầu mới bước về phía lều, ngồi xổm xuống, kéo dây kéo, nhìn vào bên trong mỉm cười, “Hala~ Jason!”

Jason lui vào bên trong, nó đang lớn nên chiếc lều này có hơi nhỏ với nó, Lam Mộc Ân cười nói, “Jason, lều của em nhỏ quá anh không vào được, em ra ngoài được không?”

Jason suy nghĩ một lát mới chui ra, Lam Mộc Ân lại nhìn Mrs. Max, Mrs. Max cười với Lam Mộc Ân rồi ra khỏi phòng.

“Anh tìm thấy Lidia rồi?” Jason ngồi dưới đất, nhìn Lam Mộc Ân với ánh mắt chờ đợi.

“Xin lỗi, anh vẫn chưa tìm ra, nhưng anh cần em giúp, em có đồng ý giúp anh lo liệu vụ án này không?” Lam Mộc Ân ngồi xuống đất, khoác tay lên vai Jason.

“Dạ có!” Jason dùng sức gật đầu.

Lam Mộc Ân sờ đầu nó khen thưởng, “Em còn nhớ chuyện hồi sáng em nói cho anh biết về chú lập dị kia chứ?”

“Dạ nhớ, ở bên đó đó.” Jason đứng dậy, bước ra cửa sổ chỉ về căn nhà ở đối diện.

Những căn nhà xây ở đây đều giống nhau, đối diện căn nhà sẽ xây nhà kho, đứng ở bãi cỏ sẽ nhìn thấy cửa thông khí, bên trong sáng đèn, ban ngày hắn không để ý nhưng giờ mới thấy trên cửa sổ có gắn song sắt, cửa loại này rất hiếm thấy.

Lam Mộc Ân nhớ tới lúc còn nhỏ, trước khi gặp Kevin, khi hắn còn sống cùng với mẹ và San, mẹ hắn vẫn luôn bảo San phải gắn song sắt vào cửa sổ, bà nói làm vậy mới an toàn, ở nước của bà ai cũng làm vậy, bà không rõ tại sao ở đây nhiều trộm cướp như vậy mà mọi người lại cứ để cửa sổ trống rỗng cho người ta chui vào, San chỉ cười khổ, dịu dàng từ chối.

Bây giờ nhớ lại, hắn đã không còn nhớ San họ gì, tên đầy đủ là gì, chỉ nhớ mẹ mình gọi là San, hắn từng hỏi San tại sao không làm theo ý mẹ, San chỉ cười khổ, xoa đầu hắn nói, Mỹ là một đất nước tự do, chỉ có người điên và kẻ xấu mới bị giam sau song sắt thôi.

“Ông chú lập dị ở bên trong nhưng bây giờ chú đó không có ở nhà.”  Jason nói tiếp.

“Không có ở nhà? Em thấy chú đó ra ngoài?” Lam Mộc Ân tỉnh lại, nhìn Jason.

“Không có, nhưng mà chú đó để ly trà trên cửa sổ sáng giờ, sau buổi chiều cảnh sát qua hỏi thì không thấy đụng vào nữa.” Jason trả lời, “Em có hỏi bà Alan sao lại nhốt chú đó ở trỏng, bà Alan nói tại chú bị bệnh, phải nhốt lại.”

Lam Mộc Ân nhăn mặt, hỏi Jason, “Em có nhớ mặt người nói chuyện với chú đó không? Hắn đến lúc nào? Là người da trắng hay da đen?”

“Chiều hôm kia khoảng bốn giờ, lúc em đi học về thì thấy có người nói chuyện với chú đó, hôm qua cũng gặp, cũng khoảng bốn giờ chiều, lúc đó em chạy ra định giúp Mr. Woody cắt cỏ.” Jason cúi đầu, cẩn thận nhớ lại, “Không phải người da trắng… cũng không phải người da đen, giống như chú điều tra viên sáng nay nói chuyện với anh á.”

Lam Mộc Ân cười, “Tóc đen? Mắt đen, da cũng ngăm ngăm?”

Jason gật đầu, “Nhưng mà không có cao tới vậy đâu… Nhìn có vẻ còn lùn hơn anh nữa.”

Lam Mộc Ân gật đầu, “Trước đây em có từng gặp người đó chưa? Hôm trước hắn tự lái xe tới? Mặc quần áo màu gì?”

Jason lắc đầu, “Trước đây em chưa từng gặp, người đó mặc đồng phục giống như nhân viên đưa pizza, đội mũ, không lái xe, đi bộ từ con đường bên kia tới.”

“Anh biết rồi, em làm rất khá, nếu có gặp lại hắn, anh muốn em im lặng, lập tức chạy đi kiếm điều tra viên rồi nói với họ, được không?” Lam Mộc Ân nhìn cậu bé, hắn không muốn ngay cả thằng bé này cũng gặp nguy hiểm.

“Dạ, em biết rồi.” Jason chần chờ vài giây, “Là người đó bắt Lidia sao?”

“Anh không biết, nhưng mọi tin tức đều sẽ giúp tìm ra Lidia, cho nên dù là một chi tiết nhỏ cũng phải xem xét kỹ, không thể bỏ qua.” Lam Mộc Ân sờ đầu nó, “Bây giờ, em lên giường ngủ đi.”

“Em ngủ không được…” Jason cúi đầu một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu kéo tay áo Lam Mộc Ân, “Anh có thể cam đoan sẽ tìm thấy Lidia không?”

Lam Mộc Ân ngây ra, hắn không thể cam đoan bất cứ điều gì, hắn thậm chí còn không biết cô bé có còn sống hay không.

Nhưng ánh mắt của Jason lại tràn đầy kỳ vọng và bất lực, hắn không thể nói không thể…

Lam Mộc Ân cười khổ, “Jason, anh cam đoan sẽ cố gắng hết sức…”

“Em biết anh sẽ cố gắng hết sức…” Jason dụi mắt, giống như sắp khóc, “Em muốn anh cam đoan sẽ mang Lidia về nhà!”

Lam Mộc Ân hít một hơi, hắn biết mình không thể từ chối, hắn nhìn Jason thành khẩn, “Anh biết rồi, anh cam đoan sẽ mang Lidia về nhà!”

“Em tin anh!” Jason dùng sức gật đầu, lau giọt nước mắt vừa rơi xuống, tươi cười nhìn Lam Mộc Ân.

Lam Mộc Ân sờ đầu nó, cười khẽ, “Được rồi, anh phải đi, em mau ngủ đi.”

Nhìn Jason bay vọt lên giường đắp chăn, Lam Mộc Ân mỉm cười, mở cửa ra khỏi phòng, đang định đóng cửa thì nghe Jason nhỏ giọng nói.

“Lam… Cám ơn anh…”

Lam Mộc Ân chỉ phất tay, sau đó đóng cửa lại.

Mrs. Max đứng ngoài cửa, dựa vào tường lau nước mắt, từ khi Lidia mất tích, nước mắt cô cứ chảy không ngừng, cô giữ vững tinh thần nhìn Lam Mộc Ân, “Cám ơn.”

“Không có gì.” Lam Mộc Ân lắc đầu, khi xuống lầu lại nghe Mrs. Max chần chờ lên tiếng.

“Điều tra viên Ames…”

Lam Mộc Ân xoay đầu lại, nhìn vẻ mặt do dự của cô, liền mỉm cười ôn hòa, “Gọi tôi là Lam là được.”

Mrs. Max gật đầu, nở nụ cười miễn cưỡng, “Thật sự… cám ơn anh… tôi thực sự không muốn như vậy… nhưng lỡ Lidia có xảy ra chuyện gì…”

Nói còn chưa xong cô lại che mặt nhịn không được bật ra tiếng khóc, Lam Mộc Ân thở dài, vỗ vỗ bả vai cô, hắn biết bây giờ có nói gì cũng không an ủi được một bà mẹ đang lo lắng.

Cô hít vài hơi, cố gắng nói tiếp, “… Cho dù có xảy ra chuyện gì… cũng xin anh hãy mang nó về nhà, đã trễ như vậy rồi, nó sợ tối cũng sợ lạnh… Xin anh hãy giúp nó…”

“Tôi sẽ.” Lam Mộc Ân nhìn Mrs. Max, “Cho dù thế nào, tôi cũng sẽ dẫn con gái cô về nhà, cô phải cố gắng.”

Mrs. Max lần thứ hai hít một hơi, “Tôi sẽ… Thật sự cám ơn anh.”

Lam Mộc Ân cười khổ, “Tôi vẫn chưa làm gì cả, đừng cám ơn tôi.”

“Ít nhất anh hứa sẽ dẫn Lidia về… Không ai… không ai dám khẳng định cả…” Cô khóc lên, “Thái độ của bọn họ đều giống như Lidia không về được… Cho dù chỉ là an ủi, tôi cũng chỉ muốn nghe có người nói sẽ dẫn nó về nhà.”

Nhìn Mrs. Max không còn nhịn được, nước mắt chảy không ngừng, Lam Mộc Ân thở dài, đỡ cô, “Chúng ta xuống dưới uống trà, đừng đánh thức Jason.”

Cô nghẹn ngào gật đầu, để Lam Mộc Ân đỡ xuống lầu.

Đi ngang qua chỗ rẽ của cầu thang, Lam Mộc Ân nhìn thấy Haier đứng gác tay nhìn mình, hắn bất đắc dĩ xoay đầu liếc một cái, đưa Mrs. Max vào bếp, pha cho cô một ly trà nóng rồi mới cùng Haier ra ngoài.